Sếp Diêm Sao Thế?

chương 11: đầu tường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

() Từ gốc: 墙头 một từ ngữ hay dùng trên mạng, chỉ những người không có minh tinh yêu thích cố định, liên tục thay đổi sở thích, tựa như ngọn cỏ ở đầu tường, gió chiều nào nghiêng chiều đó.

Đây cũng là chơi chữ tên một nhân vật xuất hiện trong chương này.

Đến giờ ăn cơm, cô đầu bếp mang cả phần ăn của Tô Chiết đến bên bàn, để anh ngồi ăn cơm cùng với Diêm Quan Thương.

Trước kia làm chức vụ trợ lý, ăn cơm cùng một chỗ với sếp không thấy có vấn đề gì, hiện tại trở thành hộ lý, ăn cơm cùng cậu chủ ít nhiều cũng có chỗ không thích hợp.

Nhưng Diêm Quan Thương không nói gì, dù sao phần cơm của hai người họ cũng tách riêng ra mỗi người một chỗ, thế nên hắn không cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào.

Tô Chiết ăn cơm từ tốn nhưng động tác lại không chậm, dù sao công việc của anh luôn phải chú ý hình tượng và nắm chắc thời gian, mỗi ngày anh phải tiếp xúc với những mối quan hệ phức tạp yêu cầu anh phải xử lý thỏa đáng, thời gian là tiền bạc, hạng mục là tính mạng, dần dà cũng luyện thành thói quen.

Trái lại, Diêm Quan Thương xưa nay chưa bao giờ quan tâm đến hình thức bề ngoài, tựa như vừa nãy hắn hai ba miếng đã ăn hết cái bánh ú, nhưng lại không quá thô lỗ khoa trương, tướng ăn rất nhã nhặn.

Hai người họ ăn cơm đều không phát ra âm thanh, cô đầu bếp sợ bánh ú không đủ nên còn đi luộc thêm mấy cái, thừa thì cất đi được còn thiếu lại không hay.

Nhưng mà đến cuối cùng, trên bàn cơm vẫn xảy ra tình huống giằng co vì bánh ú.

Trong đĩa bánh chỉ còn lại một cái, hai bên nhường nhịn không xong.

Cuối cùng Diêm Quan Thương mở miệng: "Cậu ăn đi".

Tô Chiết cố cười mà cũng khó cười thêm nổi: "Vẫn nên để ngài ăn đi ạ".

Những món ăn khác trên bàn cơm đều gần như hết sạch, chỉ còn lại cái bánh ú này, hai người họ đều là người có nguyên tắc không lãng phí thức ăn, nhưng đều đã no rồi nên bắt đầu từ chối nhường nhịn cho người còn lại.

Để nó tra tấn mình, không bằng đi làm tổn thương người khác.

Diêm Quan Thương: "Chút nữa cậu còn phải làm việc, cậu ăn đi".

Tô Chiết: "Bánh ú cố ý gói cho ngài dùng, ngài ăn đi".

Diêm Quan Thương: "Tôi nếm thử hương vị là được rồi".

Tô Chiết: "Cậu chủ".

Diêm Quan Thương: "Hả?"

"Cậu không ăn được nữa, phải không?"

Diêm Quan Thương:...

Bị đoán trúng suy nghĩ trong lòng, Diêm Quan Thương vò mẻ không sợ nứt: "Đúng vậy".

Hắn vốn định đẩy bánh ú ra ngoài, ai ngờ ngay sau đó lại nghe được giọng nói ngượng ngùng của người đối diện: "Thật trùng hợp, tôi cũng thế".

Diêm Quan Thương:...

Sự ăn ý này không cần cũng được.

"Vậy chiếc bánh cuối cùng này phải làm sao?"

Tô Chiết: "Hay là mỗi người một nửa?"

Cuối cùng hai người mỗi người nửa cái, căng bụng ngồi lỳ bên bàn cơm nửa ngày không đứng dậy nổi.

Cô đầu bếp thấy hai người dùng cơm xong xuôi, cùng một người giúp việc khác tới bàn thu dọn bát đũa.

Lúc trông thấy đĩa bánh ú trống trơn, cô liền kinh ngạc.

"Ôi...!cậu chủ và Tiểu Tô ăn hết rồi ư?"

Tô Chiết no sắp vỡ bụng ráng chịu đựng nở nụ cười, mà Diêm Quan Thương thì ngửa đầu ra sau, sắc mặt đen sì, lồng ngực rắn chắc phập phồng theo hô hấp, ngay cả trả lời cũng không muốn nói.

"Tối nay luộc nhiều thêm chút nữa vậy".

Lông mày cả hai cùng nhảy dựng lên: "Đừng".

Tô Chiết nói thêm một câu trấn an: "Thế này là đủ rồi ạ".

"Thật ra ngay từ đầu cô đã nghĩ hai người ăn hết thì hơi nhiều".

Cô đầu bếp cười nói: "Cô còn nghĩ nếu ăn không hết có thể cất tạm vào trong tủ lạnh".

Tô Chiết:...

Diêm Quan Thương:...

Bầu không khí tức thì yên tĩnh đến đáng sợ, hơi thở cũng nặng nề hơn không ít.

Cho tới bây giờ họ mới nhớ ra một thứ mang tên tủ lạnh.

Tủ lạnh - Chức năng sử dụng: Bảo quản thực phẩm.

Gương mặt đen sì của Diêm Quan Thương suy sụp trong nháy mắt.

Nhưng bởi vì số bánh ú được gói quá nhiều, bữa ăn nào trong ba ngày tiếp đó đều có món bánh ú.

Diêm Quan Thương vốn là người không có yêu cầu gì nhiều về ăn uống, gần như cho gì ăn nấy.

Người làm trong nhà bếp gồm bốn người, đầu bếp chính là người đã gói bánh ú cùng Tô Chiết, cô không dám thất lễ với nhân vật lớn như Diêm Quan Thương, ngày nào cũng cố ý thay đổi món ăn khác biệt.

Mấy ngày nay chủ yếu là do thấy Diêm Quan Thương cùng Tô Chiết đều thích ăn bánh ú, liền nghĩ, thừa dịp Tết thì ăn cho xong, không chờ qua dịp Tết rồi không ai muốn ăn nữa, bỏ trong tủ một thời gian dài bánh sẽ hỏng.

Sáng sớm ngày thứ ba, Tô Chiết mất hồn mất vía ngồi trước bàn ăn bóc bỏ vỏ bánh, ăn bánh mấy ngày nay rồi nhìn cái bánh biến dị cũng thuận mắt theo.

Sau khi ăn xong bữa sáng, anh tới phòng khách tìm Diêm Quan Thương, không biết có phải do ảo giác hay không, anh luôn cảm thấy trên người hai bọn họ đang tản ra mùi hương thơm ngát của lá gói bánh.

Điện thoại di động trên bàn rung lên, Tô Chiết bước đến tri kỷ đặt vào tay người nhận.

Diêm Quan Thương nhận điện thoại.

"Lão Diêm, tao đây".

Chu Trạch Tường bên đầu kia điện thoại mở miệng hỏi thăm, "Mắt mày thế nào rồi?"

"Tạm ổn".

"Cả tháng qua không gặp nhau rồi, ngày mai tao mới Khoảnh Dao sang tìm mày nhé".

Diêm Quan Thương: "Ngày mai?"

"Ừ, mày không tiện hả?"

Diêm Quan Thương im lặng một lát: "Mấy giờ?"

"Chút nữa tao liên lạc với Khoảnh Dao..."

Ai ngờ đối phương còn chưa dứt lời, Diêm Quan Thương đã nói thẳng: "Tám giờ".

"Sớm thế á, đờ mờ chứ lúc đó tao còn chưa ăn sáng".

"Sang đây ăn".

Lời mới nói ra, đối phương như được tiếp thêm sức mạnh: "Được, không ngờ cái thằng chó nhà mày còn rất..."

Lời của Chu Trạch Tường còn chưa nói xong, đầu bên kia đã cúp máy.

Chu Trạch Tường:...!thằng chó.

Nhưng nghĩ đến chuyện không cần ăn bữa sáng ở nhà, tâm tình cậu ta lập tức sung sướng.

Không biết năm nay mẹ cậu ta bị làm sao, không cho người giúp việc nhúng tay vào, một mực làm bánh ú cho cả nhà giải quyết, hơn nữa số lượng còn không ít, ba ngày nay cậu ta đã ăn không biết bao nhiêu bánh.

Cậu ta nhanh chóng liên hệ Khoảnh Dao, mấy người bọn họ đều là bạn thân từ nhỏ, điện thoại reo vang vài tiếng đã có người nghe.

Khoảnh Dao: "Gì thế?"

Chu Trạch Tường: "Ngày mai dậy sớm một chút, sang nhà lão Diêm ăn sáng".

Khoảnh Dao còn đang mơ ngủ lập tức tỉnh táo, bày tỏ OK.

Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Diêm Quan Thương im lặng trong thoáng chốc, mở miệng hỏi: "Trong tủ lạnh còn lại bao nhiêu cái bánh ú?"

Tô Chiết cũng không biết, chạy đi hỏi thăm cô đầu bếp.

Tô Chiết: "Cậu chủ, còn bảy cái, đủ để ăn bữa tối và sáng sớm ngày mai".

"Không cần ăn nữa".

Sắc mặt Diêm Quan Thương nghiêm túc: "Để lại sáng mai hẵng luộc".

Tô Chiết không hiểu ra sao, sếp định để đến ngày mai quyết tâm sống mái với bánh ú hả?

Chuyện bánh ú đã giải quyết xong, Diêm Quan Thương coi như thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng vui vẻ hơn: "Ngày mai sẽ có người tới ăn".

Đáy lòng Tô Chiết lộp bộp: "Ngài mời khách tới ạ?"

"Ừ".

Tô Chiết giả bộ tò mò: "Ai thế ạ?"

Hai cái tên mới đọc ra, trước mắt Tô Chiết tối sầm, quả táo đang định đưa cho đối phương rớt xuống đất, dọa cho Golden đang nằm sấp bên chân hoảng sợ nhảy thẳng lên đùi anh trai nó.

Nhìn cái đầu chó giữa hai chân Diêm Quan Thương, Tô Chiết:...

Bạn thân của Diêm Quan Thương có tổng cộng ba vị, hai người hắn mới nhắc đến là hai trong số ba người đó, thân là trợ lý của hắn, lúc trước anh cũng đã từng gặp qua hai người họ.

Diêm Quan Thương vươn tay đuổi Golden đi, phát hiện ra chút bất thường, hỏi: "Sao cậu lại giật mình?"

Tô Chiết nhặt quả táo trên mặt đất lên: "À...!thì..."

Anh cắn răng kiếm cho mình một cái cớ: "Thực ra tôi luôn một mực hâm mộ sếp Chu, không ngờ sếp Chu lại là bạn của ngài".

"Cậu hâm mộ nó?"

Giọng nói của Tô Chiết mang theo mong đợi mơ hồ: "Vâng, nghĩ đến chuyện được gặp sếp Chu, tôi có chút vui mừng".

Diêm Quan Thương cười lạnh một tiếng, chế giễu: "Người cậu hâm mộ cũng thật nhiều".

Tô Chiết nhất thời cứng đờ người, nhớ ra lần trước vì muốn ở lại anh đã dùng chiêu này với Diêm Quan Thương.

Không cần nói tính tình Diêm Quan Thương chó đến mức nào, đặc điểm rõ ràng nhất trong tính cách của hắn chính là mắt không chứa nổi một hạt cát, dù là người hay là đồ vật, hắn không bao giờ chịu chấp nhận nhường bước, cũng không cho phép người khác hai lòng.

Ngay cả suy nghĩ cũng không thể chấp nhận.

Đầu năm nay có một vị giám đốc phòng hành chính định đi vớt chất béo ở cả hai đầu, mặc dù chức vụ của ông ta không thể thiếu được, nhưng người đàn ông này chỉ nói một câu, nói đuổi là đuổi.

Lúc ấy có mấy vị giám đốc khác muốn bảo lãnh cho người ta, Tô Chiết cũng cảm thấy đuổi người đi không ổn, chức vị này không phải muốn tìm người là ngày một ngày hai sẽ tìm được, kết quả đối phương mắt không thèm chớp, cứ vậy đá người.

Nhận thấy thái độ của hắn, trong công ty không ai dám nói thêm, coi như đây là một lời nhắc nhở những người có lòng riêng, giết gà dọa khỉ.

Tô Chiết ý thức được tình huống không ổn, vội vã bổ sung: "Nhưng không thể nào giống với sự hâm mộ tôi dành cho ngài được".

Diêm Quan Thương: "Không giống chỗ nào?"

"Sự hâm mộ của tôi với sếp Chu chỉ dừng lại ở tướng mạo bên ngoài, đơn giản không cầu kỳ, còn sự hâm mộ với ngài thì lại càng sâu sắc thêm một bậc".

Sau đó anh nói bên tai hắn rằng: "Ngài là chính chủ, sếp Chu chỉ là một cái đầu tường".

Sếp ơi ngài nghe rõ chưa, người kia không thể nào so được với ngài.

Mau vui vẻ lên đi.

Suy nghĩ của Diêm Quan Thương nhìn mặt không thể thấu, không biết hắn đang ngẫm những thứ gì.

Tô Chiết mệt mỏi cả thể xác và tinh thần ngồi xuống một bên, giống như ngày mai không phải tương lai, mà là tận thế.

Nếu như ngày mai đến làm anh mất đi triệu, quả thực đúng là tận thế với anh.

Dù sao trên người anh còn treo khoản nợ mua nhà trả góp trong ba mươi hai năm, trong một thành phố tấc đất tấc vàng, anh chỉ là một nô lệ của nhà cửa không hơn không kém.

Ngay lúc Tô Chiết còn đang buồn bực, điện thoại di động trong túi lại rung lên, anh lấy ra xem, trên đó hiển thị người gọi.

Tiểu Điềm Điềm.

Hai mắt Tô Chiết nhất thời tỏa sáng, vội vàng nhận cuộc gọi.

"Sư phụ, có chuyện gì thế?"

Giọng nói người đàn ông bên kia truyền tới: "Không có gì, sư phụ chỉ muốn hỏi xem công việc của con thế nào rồi".

"Rất tốt, còn sư phụ thì sao?"

"Cũng rất tốt."

Sau đó một giây, anh ta nghe thấy một tiếng thét lên: "Gì cơ?!!"

Tiểu Điềm Điềm:???

"Sư phụ vào bệnh viện rồi?"

Tiểu Điềm Điềm: "Ai vào bệnh..."

"Đi ngang qua đường bị gãy chân?"

Tiểu Điềm Điềm:...

Cuối cuộc điện thoại, anh ta nghiến răng nghiến lợi: "Tô Chiết, đờ mờ cậu".

Tô Chiết ngăn nụ cười nơi khóe miệng lại, vui đến phát khóc: "Được rồi, ngày mai trò sẽ tới bệnh viện thăm thầy".

Lúc nói chuyện âm thanh của anh cố ý to hơn không ít, định để người ở bên nghe được.

Sau khi cúp điện thoại, không để hắn kịp có cơ hội phản ứng, anh đã nhào đến bên người Diêm Quan Thương, giọng điệu yếu ớt như sắp vỡ vụn.

"Cậu chủ!" Tô Chiết như liễu rủ trước gió: "Tôi muốn xin nghỉ".

"Lý do?"

Diêm Quan Thương không quan tâm vấn đề tình cảm, rõ ràng đã nghe thấy Tô Chiết nói chuyện điện thoại, vẫn hỏi lại lý do của anh.

Tính tình khó chịu cố ý tra tấn người khác lúc này cũng bắt đầu từ suy nghĩ hai lòng ban nãy của Tô Chiết với Chu Trạch Tường.

Giọng điệu Tô Chiết nghẹn ngào, giống như thương tâm quá độ: "Sư phụ dẫn dắt tôi hồi trước bị ngã gãy chân, nhớ ngày đó tôi rơi vào tình cảnh đường cùng, sư phụ đã giúp tôi có một công việc...!bây giờ...!bây giờ..."

Tô Chiết đau thương không nói nên lời, nhưng vẫn cố nghẹn ngào thêm vài tiếng.

"Cứ nghĩ tới chuyện thầy đang nằm trong bệnh viện không có người nào mang cơm, tôi lại đau lòng".

Diêm Quan Thương không đau không ngứa: "Không phải anh ta bị gãy chân hả?"

Tô Chiết:...

Tô Chiết đau đớn nói bên tai, không ngừng lẩm bẩm, cầu xin một cơ hội.

Diêm Quan Thương nghe mấy lời này, lại cảm thấy hai tai rất thoải mái: "Một người đàn ông trưởng thành chẳng lẽ không tự chăm sóc được cho bản thân mình?"

Tô Chiết bắt đầu ngụy biện: "Sư phụ tôi quá yếu đuối, không thể tự lo cho chính bản thân mình".

() Câu thoại của nhân vật Cố Đình Diệp nói về Chu Mạn Nương trong Minh Lan truyện.

Nhân vật Chu Mạn Nương ban đầu xuất hiện với dáng vẻ dịu dàng hiền thục yếu ớt, Cố Đình Diệp từng nói với người trong nhà Chu Mạn Nương là một người yếu ớt không thể chăm sóc cho chính bản thân mình, nhưng đến cuối cùng cô nàng lại thành vai ác.

Nhân vật Chu Mạn Nương này là tiểu thiếp không chính thức của Cố Đình Diệp, luôn muốn trèo lên làm phu nhân.

Ở đây ý của tác giả là lời của bạn Tô không khác gì ông chồng có nuôi vợ bé bên ngoài, bảo với vợ trong nhà, vợ bé của anh quá yếu đuối không thể chăm sóc cho bản thân mình được.

(Đọc thấy bình luận bên dưới bảo thế đấy, thấy bên dưới bình luận bên đó ha ha nhiều quá mà mình không hiểu nên mình edit lại cho mn coi thôi:v).

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio