Có những chuyện nếm vị một lần liền như mãnh thú phá được lồng giam, đã thoát ra được rồi thì không tài nào ngăn cản lại nổi.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông, sáng sớm hôm sau phải đi làm. Trời mùa đông buổi tối đến sớm, nhưng thời gian mới vào khoảng bảy rưỡi.
Giống như những năm trước, hiện giờ Tô Chiết đã tắm rửa xong sớm nằm trên giường chuẩn bị tinh thần cho ngày đi làm đầu năm. Nhưng năm nay dẫn bạn trai về nhà, thế nên mọi sự không thể giống trong quá khứ được nữa.
Tô Chiết không đeo kính, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu cũng mơ mơ hồ hồ, mà sức lực bên hông vẫn chưa dừng lại.
Nếu tiếp tục thế này thì ngày mai anh sẽ không thể dậy nổi.
Nhưng cái người trên thân kia tính tình cực chó, không biết quan tâm cũng không hiểu chuyện gì, vẫn ôm người dính dính hôn hôn.
Hô hấp Tô Chiết ngừng lại, không biết nên bình luận thế nào, chờ một lát sau khi cần cổ truyền tới cảm giác, anh mới nhíu mày, giơ tay đẩy người ra.
Tô Chiết không vui: "Đừng để lại dấu vết".
Diêm Quan Thương khàn giọng: "Tại sao?"
Diêm Quan Thương nhìn người đang bày ra dáng vẻ khó chịu trong lòng, nuốt nước bọt. Hắn rất thích Tô Chiết như thế này, trong trẻo lạnh lùng thanh cao nhưng lại không thể không chiều hắn.
Hắn rũ mắt đánh giá, cả cơ thể người ta chỉ còn riêng cần cổ không có chút dấu vết nào, Tô Chiết không cho phép hắn để lại.
Tô Chiết nhìn hắn, giọng điệu rất tự nhiên, mang theo mệnh lệnh: "Mai phải đi làm".
Tô Chiết mặc âu phục đi làm, tất cả mọi nơi đều kín kẽ, chỉ còn riêng phần cổ lộ ra ngoài, Diêm Quan Thương càng ngắm càng không cam lòng.
Gần như trong chớp mắt Tô Chiết đã đoán được tên chó chết kia đang suy nghĩ cái gì.
Tô Chiết: "Không được để lại dấu vết, còn ra thể thống gì nữa chứ!"
Một số con người khi đã có địa vị có thân phận thường xuyên chú trọng hình tượng cá nhân. Tô Chiết lại là một người vô cùng quan tâm đến vấn đề đó.
Mọi người đều biết trợ lý Tô lịch sự nho nhã, lễ độ gọn gàng, từng cử chỉ từng hành động đều thể hiện rõ phong độ, mỗi lần xuất hiện áo quần luôn chỉnh tề, một nếp nhăn cũng không thấy, càng đừng nói đến chuyện mất mặt trước người ngoài.
Nếu để Diêm Quan Thương lưu lại dấu vết, bị người khác nhìn ra, Tô Chiết cảm thấy mình hoàn toàn không còn mặt mũi ra ngoài gặp người nữa.
Thế nên chết sống cũng không cho hắn để lại dấu vết nào.
Diêm Quan Thương chống thân nhìn người nằm dưới, không nghĩ tới đến tận bây giờ đối phương còn ép hắn phải tự kiềm chế chính mình.
Nhưng người yêu của hắn luôn bình tĩnh cẩn thận đến vậy, dường như chẳng có gì trên đời này có thể làm loạn tâm trí hay tư tưởng của anh.
Thế nên mỗi khi người ta đng tình vì hắn, hắn càng cảm thấy mình thỏa mãn hơn hạnh phúc hơn.
Hắn cúi đầu thì thầm bên tai: "Để lại dấu vết bị người khác thấy được, trợ lý Tô sẽ xấu hổ đến chết ấy nhỉ".
Mặt mày Tô Chiết lập tức đỏ lên, xấu hổ lườm hắn.
Đúng là dáng vẻ như thế này, tâm tư ác độc của Diêm Quan Thương trỗi dậy: "Trợ lý Tô nói vài câu dễ nghe đi, tôi sẽ không để lại dấu vết nữa".
Rất rõ ràng, chuyện hai người yêu đương với nhau, Tô Chiết không hề muốn công khai với người trong giới. Diêm Quan Thương ngồi trên ngôi cao nhiều năm, một số chuyện tự nhiên hiểu rõ.
Nhưng người của hắn thì phải là của hắn, hai người họ không thể công khai, những con mắt ngóng trông Tô Chiết thì không ít, không đòi hỏi điều gì sao hắn cam lòng.
Tô Chiết nghiến răng.
Diêm Quan Thương giả bộ chẳng quan tâm, không hề định làm khó: "Trợ lý Tô không nói được thì đành thôi vậy".
Nói xong lập tức cúi người.
Thằng chó.
Nhưng hai ngày nay bị hắn giày vò, hiện giờ không còn sức lực phản kháng, Tô Chiết không thể không cúi đầu.
Hai người họ có mối quan hệ yêu đương, nói một vài câu làm nũng cũng không khó. Chỉ là bình thường Tô Chiết cảm thấy mất tự nhiên, đến hoàn cảnh này rồi nói ra lời cũng dễ hơn hẳn.
Tô Chiết ôm cổ hắn: "Cậu chủ, đừng làm thế mà".
Diêm Quan Thương thuận thế hung dữ hôn anh một cái, vừa nghe một câu cậu chủ thái độ đã lập tức thay đổi: "Không muốn thì thôi vậy".
Lại làm loạn thêm một hồi, nếu không phải cuối cùng thái độ của Tô Chiết cương quyết quá, có khi còn phải ồn ào đến quá nửa đêm.
Sáng sớm hôm sau, hai người tỉnh dậy đúng theo đồng hồ sinh học quanh năm suốt tháng, cái thói cuồng công việc của cả hai so với nhau chắc chẳng biết bên nào cao hơn bên nào thấp hơn.
Tô Chiết mặc quần áo gọn gàng đứng trong phòng, hoàn toàn tương phản với đám quần áo rơi vãi trên mặt đất từ tối qua, hiện lên khí chất khác biệt với cả căn phòng đầy xuân sắc.
Nhưng cũng vì không hợp nên càng làm cho con người ấy càng thêm nổi bật.
Diêm Quan Thương dựa lưng vào tường khoanh tay ngắm nghía. Tô Chiết sửa soạn cho bản thân xong, quay đầu sang nhìn thấy cà vạt của Diêm Quan Thương, tự nhiên tiến lên chỉnh lại hộ hắn.
Diêm Quan Thương cúi đầu để anh tiện chỉnh cà vạt cho mình, không khác gì đang đeo vòng cổ cho một chú chó lớn.
Sắc mặt Tô Chiết nghiêm túc đứng đắn, Diêm Quan Thương ngắm thế nào cũng thấy mình thật thiệt thòi, không được công khai, thả người này ra ngoài, đảm bảo sau này muôn điều bực mình sẽ tìm tới hắn.
Hm muốn chiếm hữu của Diêm Quan Thương rất mạnh, nhưng đến cùng hắn vẫn lựa chọn tôn trọng đối phương.
Sau đó hắn nghĩ đến cái gì, mở miệng hỏi: "Chúng ta có nên có thêm cách xưng hô thân mật nào khác không nhỉ".
Tô Chiết ngước mắt: "Xưng hô gì ạ?"
Diêm Quan Thương vô thức quay mặt sang nơi khác, giọng điệu cứ như mình chẳng quan tâm: "Người khác yêu đương hình như đều có cách xưng hô thân mật".
Hắn làm như chỉ đang thuận miệng nhắc đến, Tô Chiết đồng ý hay không cũng không quan trọng.
Nhưng Tô Chiết ngắm sắc đỏ chậm rãi chạy lên vành tai của hắn, nheo mắt lại: "Em cảm thấy gọi sếp Diêm rất thuận miệng, rất tốt".
Diêm Quan Thương nghe anh nói vậy, nhíu mày, sau đó giả bộ không quan tâm nữa: "Tùy em".
Hai người chia nhau đi làm, Tô Chiết ra cửa trước, chờ khi anh đi được năm phút, Diêm Quan Thương mới nghiêm cái mặt thối đùng đùng nổi giận đi ra.
Ban nãy đầy miệng không quan tâm, thực ra lòng đã nghĩ ngợi rất nhiều lần. Hắn không trông chờ Tô Chiết sẽ gọi hắn bằng một cái tên buồn nôn nào đó, nhưng người khác thân mật thế nào hai người họ cũng nên có.
Sếp Diêm, cậu chủ, không phải là hắn không thích nghe, chẳng qua khi đặt trong một mối quan hệ yêu đương sẽ biến hai bên trở nên không bình đẳng, xưng hô chênh lệch sẽ tạo ra cảm giác xa cách, mà bình thường khi dùng hai xưng hô này, Tô Chiết vẫn luôn nói chuyện nghiêm túc đàng hoàng với hắn.
Danh phận không có, xưng hô thân mật cũng không thấy đâu.
Diêm Quan Thương hắn có khi nào phải trốn chui trốn nhủi, làm việc không quang minh chính đại như vậy. Nhưng đến cùng hắn chỉ nghĩ trong lòng, chứ không nói thẳng ra ngoài với Tô Chiết.
Đi làm cách nhau năm phút, gần như chân trước chân sau tới được công ty.
Diêm Quan Thương vừa vào trong công ty đã nhìn thấy vô số người đang chào hỏi Tô Chiết, nhất thời mặt thối càng tối sầm, hắn cất bước đi sang.
Nhân viên vừa trông thấy Diêm Quan Thương, gương mặt cười tươi như hoa nở lập tức nghiêm trang lại không ít, bởi vì trong công ty này, gần như không có ai không sợ hãi ông chủ lớn.
Trừ một vị ở bộ phận bảo vệ - Diêm Đông Lâm.
Tô Chiết: "Sếp Diêm, chào buổi sáng".
Ở trong công ty, thân phận của Tô Chiết là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc. Trợ lý Tô đã mở lời, lập tức có người hùa theo.
Diêm Quan Thương không nói gì, đi thẳng vào trong thang máy.
Ngày đầu tiên trở lại công việc, hai người họ trở về tháng ngày chưa từng yêu đương, hoàn toàn là mối quan hệ cấp trên cấp dưới, ai nấy làm việc của mình.
Công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống.
Về điểm này, thái độ hai bên cực kỳ nhất trí.
Nhưng thấy người người vây quanh Tô Chiết, sắc mặt Diêm Quan Thương không thay đổi gì, về văn phòng lại tức đến nỗi đem tất cả hợp đồng mấy ngày sau ra nghiên cứu, chờ xử lý hết rồi thì sắc trời đã muộn.
Còn mấy phút nữa sẽ đến giờ tan tầm.
Diêm Quan Thương đưa tay xoa bóp ấn đường, ném một tập tài liệu sang bên, đứng dậy định đi đến phòng nghỉ bên trong lấy áo khoác.
Đúng lúc này cửa phòng làm việc bị gõ nhẹ vài tiếng, giây tiếp theo Tô Chiết đẩy cửa đi vào.
Người đàn ông tựa như bạch ngọc sáng trong, giọng nói ngang gió xuân ấm áp: "Anh yêu à, chúng ta về nhà thôi".