Diêm Quan Thương vất máy tính bảng trong tay ra ngoài, không thèm để ý đến Chu Trạch Tường nữa, "Camera giám sát bên ngoài khách sạn đâu?"
Một cậu nhân viên đứng bên cạnh: "Thiết bị giám sát bên đó xảy ra vấn đề, nhưng bây giờ đã sửa chữa xong, hiện giờ đang điều chỉnh lại ạ".
Gương mặt Diêm Quan Thương vốn đã không phải gương mặt hiền lành gì, bây giờ lại càng tệ hơn nữa. Hắn đứng thẳng dậy đi ra bên ngoài.
"Dẫn đường đi".
Đám nhân viên vội vàng dẫn đường đưa hắn tới phòng giám sát.
Lúc này trong phòng giám sát có không ít vệ sĩ áo đen cao to đang xếp hàng. Phòng giám sát không tính là nhỏ, nhưng hai nhóm người cùng lúc đụng độ, không gian bên trong nhỏ đi quá nửa.
Nhân viên phòng giám sát ngồi trước màn hình, trái tim đập thình thịch, từ sau khi đám người áo đen này xuất hiện, nhịp tim của anh ta chưa từng giảm xuống.
Mặt vừa lạnh vừa dữ, âu phục kính râm, không biết còn tưởng đây là đám xã hội đen đến để vặn đầu anh ta xuống.
Vệ sĩ chia làm hai bên, một bên là người của Diêm Quan Thương, một bên là người của Diêm Mãng.
Người làm cùng việc chính là đồng nghiệp, ông chủ không ở chỗ này thì chúng ta tâm sự một lát.
"Người anh em, trước đây làm ở chỗ nào thế, sao tôi nhìn anh lạ mặt ghê".
"Hồi trước tôi ở nước ngoài, hai hôm nay mới theo ông chủ về nước, tiện thể về thăm nhà một chút".
"Hóa ra là xuất khẩu lao động, thà nào mà tôi chưa từng gặp, thế lần này xong việc có ra nước ngoài nữa không?"
"Không biết, chuyện này bọn tôi quyết sao được, phải xem ý ông chủ thế nào chứ".
"Nói cũng đúng, thế tiền lương của cậu thế nào?"
Người kia đưa ra con số.
"Không thấp, không chênh lệch với tôi mấy".
"Mặc dù là công việc tốn thể lực nhưng đãi ngộ cùng lương bổng không tồi".
Hai hàng người cùng gật đầu, lời nói có lý, người lại cùng nghề, chuyện muốn kể không hề ít. Trong lúc nhất thời họ ngửi thấy mùi vị cùng chung chí hướng.
"Mọi người cũng đến điều tra camera giám sát thay ông chủ hả?"
"Đúng thế đó, bên mọi người cũng thế sao?"
"Ông chủ nhà các cậu cần xem cái gì vậy?"
"Ôi, đừng nhắc đến nữa. Hôm nay trong bữa tiệc tối có một thằng ẻo lả không có mắt, ông chủ chúng tôi bắt chúng tôi đến đây tìm người đó đó."
Hàng người bên kia cũng vỗ tay: "Chúng tôi cũng thế này, đến đây cũng vì một thằng ẻo lả không rõ lai lịch trong bữa tiệc đấy!"
"Thật trùng hợp, mà tôi nói này, trên đời này tôi xem thường nhất lũ đàn ông con trai trắng trẻo ưỡn ẹo kiểu đó đó".
"Tôi cũng thế".
"Nói không chừng thằng cha chúng ta cần tìm có khi là một kẻ cũng nên".
"Lát nữa cùng nhìn thử xem nào".
Thế giới rộng lớn không thiếu điều lạ, chuyện trùng hợp thế này là chuyện rất bình thường.
Đôi bên nói chuyện trời trời đất đất nhưng không quên bổn phận, vỗ vỗ bả vai nhân viên: "Anh giai ơi, video giám sát bên ngoài khách sạn đã có chưa vậy?"
"Anh giai à, còn bao lâu nữa".
"Anh giai ới..."
Trái tim anh nhân viên sắp tọt đến cổ họng, lau lau mồ hôi trên trán: "Có... có rồi".
"Cảm ơn nha, anh giai".
Anh nhân viên: "...Không, không cần cảm ơn".
Các người lượn hết tốt hơn bất cứ lời cảm ơn nào.
Một đám vệ sĩ vẫy gọi nhau: "Đến đây, mau tới xem thử, xem thằng trai ẻo lả chúng ta muốn kiếm có phải một người không?"
Vệ sĩ của Diêm Quan Thương lại gần, thấy được hình ảnh Tô Chiết vác người từ trong khách sạn đi ra. Họ nhìn cậu trai yếu ớt trên vai anh đang chập chờn trong gió lạnh: "Đúng rồi, đúng rồi, trùng hợp quá đi mất!"
"Ôi, đúng thật à?" Vệ sĩ của Diêm Mãng chỉ một ngón tay xuống: "Kẻ này nhìn qua đã biết không phải người tốt lành gì".
Vệ sĩ của Diêm Quan Thương thẫn thờ: "Cậu chỉ ai đó?"
Vệ sĩ đứng đầu bên kia không biết tại sao đối phương lại hỏi vậy, nghi ngờ: "Thằng trai ẻo lả này này".
"Đệt mợ!" Vệ sĩ Diêm Quan Thương chỉ: "Thằng này mới là thằng ẻo lả".
Vệ sĩ của Diêm Mãng nhìn người vệ sĩ của Diêm Quan Thương chỉ: "Ơ đờ mờ, thằng ẻo lả là thằng này mới đúng chứ?"
"Là cái beep ấy! Đó là trợ lý Tô mặt đẹp dáng chuẩn của tụi này nhé!" Vệ sĩ Diêm Quan Thương: "Thằng này mới phải nè!"
Vệ sĩ Diêm Mãng: "Là cái con mẹ nhà anh ấy! Đó là cậu Bạc người gặp người thích của chúng tôi!"
Hai bên vốn còn đang vui vẻ chuyện trò, trong nháy mắt đã lời qua tiếng lại.
"Chỉ có mấy thẳng ẻo lả mới có thể để người ta vác lên chạy thôi, có ai ẻo lả mà thể lực tốt như vậy không!"
"Có thằng ẻo lả nào mà thể lực tốt thế này không hả!"
"Anh đừng có kiếm cớ nữa!"
"Tốt thì làm sao?! Ai quy định thể lực tốt thì không thể là thằng ẻo lả hả?"
"Mở to cái mắt chó của mày ra, đó là trợ lý Tô quân tử như ngọc của chúng tao đó!"
"Những lời này tao nói mới đúng, cậu Bạc của chúng tao là người lương thiện hiền hòa!"
Lúc Diêm Quan Thương đi đến đúng lúc mặt đối mặt với Diêm Mãng đang đi lại, hai người họ không ai để ý ai, ai ngờ lại vào cửa cùng một lúc. Hai kẻ người to dáng cao, gần như đồng thời kẹt cứng bên cửa.
Đám cấp dưới hai bên nơm nớp lo sợ, tính tình ông chủ không tốt, chỉ sợ một giây sau sẽ mở miệng chửi đối phương cút.
Thân phận địa vị họ giống nhau, quyền thế thế lực cũng tương đương nhau, người phải cút ấy à, chỉ có bọn họ mới xứng đáng cút thôi.
Muốn kể đến chuyện tình nghĩa người thân, nếu người tới đây là bất cứ người nào của nhà họ Diêm thì nói không chừng việc gì cũng hòa thuận được, nhưng hết lần này đến lần khác, kẻ tới lại là hai ông chủ lớn mắt cao quá đầu.
Làm ơn, nếu hai vị này mà quan tâm đến tình cảm gia đình, ông cụ Diêm sao phải mời đến tận hai vị bác sĩ?!
Sắc mặt Diêm Quan Thương khó chịu, người kia cũng thối mặt tương tự. Trong mắt Diêm Quan Thương là ngạo mạn tự cao, so với hắn thì trong mắt Diêm Mãng có thêm mấy phần trưởng thành sâu sắc.
Hai người đàn ông không ai cất lời, nhưng bầu không khí bỗng dưng đóng băng, gần như đã rút kiếm giương về phía người đối diện.
Lúc này hai nhóm vệ sĩ cầm video hùng hùng hổ hổ từ phòng giám sát đi ra, thấy hai ông chủ đứng trước cửa, lập tức im như thóc.
Vệ sĩ:...
Tại sao không ai báo với họ là người đã đến?!
May mà lúc nãy không mắng người ta đến quá đà.
Video camera giám sát giao ra, tình hình giương cung bạt kiếm ở cửa dịu đi không ít, đôi bên không giằng co, quay đầu đường ai nấy bước.
Ở một nơi khác, Tô Chiết vác người chui vào taxi, vì vác người chạy quá lâu nên quần áo trên bả vai và cổ áo xuất hiện những nếp nhăn lộn xộn.
Rõ ràng đang là ngày đông nhưng trên trán anh toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Anh ngồi ở hàng ghế sau, thở hổn hển, bàn tay đặt bên vai Tiểu Điềm Điềm nhằm bảo vệ cho đối phương không hề định buông xuống. Sắc mặt Tiểu Điềm Điềm không tốt, Tô Chiết nói địa chỉ cho lái xe, chiếc xe bắt đầu vững vàng chạy đi.
Đợi khi đến cửa hàng, linh hồn của Tiểu Điềm Điềm mới dần quay về. Mới nãy Tô Chiết nghe được nhân viên phục vụ trong khách sạn nói chuyện, anh cũng đã biết được đại khái câu chuyện yêu đương cùng ông chủ lớn thời còn trẻ của Tiểu Điềm Điềm.
"Tối nay thật có lỗi với anh quá".
Tiểu Điềm Điềm đập anh một cái: "Nói xin lỗi gì chứ, cậu có biết gì đâu, chỉ là chuyện trùng hợp thôi mà".
Dù sao Tô Chiết cũng không biết được người trong quá khứ của anh ta là người nào, hôm nay gặp phải người nhà họ Diêm hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.
Tô Chiết có lòng tốt muốn dẫn anh ta ra ngoài ăn uống, anh ta không muốn Tô Chiết tự trách mình.
Tiểu Điềm Điềm cố gắng bỏ qua chuyện người nào đó đã quay về.
Bây giờ đã mười giờ đêm, Tiểu Điềm Điềm mở miệng: "Muộn rồi, hôm nay ngủ lại chỗ tôi nhé?"
Tô Chiết nhã nhặn từ chối, nơi này không có quần áo để thay, ngày mai anh còn phải đi làm. Lúc anh chuẩn bị về nhà, Tiểu Điềm Điềm thấy bên ngoài có tuyết rơi, liền đưa cho Tô Chiết một chiếc khăn quàng cổ: "Trên đường cẩn thận một chút, về rồi nhớ gọi điện cho tôi".
Giọng nói Tô Chiết vẫn bình thản: "Ngày mai tôi lại tới thăm anh".
Tiểu Điềm Điềm nhìn Tô Chiết, mở miệng muốn nói lại thôi.
Tô Chiết; "Sao thế?"
Tiểu Điềm Điềm lúng túng gãi đầu: "Không có gì, đi về cẩn thận".
Tô Chiết không để ý thêm, đi vào trong màn tuyết.
Bên ngoài không lạnh như Tô Chiết tưởng tượng, ngược lại một cơn gió lạnh thổi qua cũng không có.
Có lẽ do cảm giác lành lạnh buổi đêm chậm rãi chui vào não bộ, Tô Chiết đột ngột giật mình, lúc này mới nhớ lại một màn kịch hoang đường trước đó.
Bước chân anh có một thoáng cứng đờ, vô thức lim môi, lúc này mới phát hiện ra phần mép môi dưới đã bị rách da một tẹo.
Cơn đau giống như kim đâm kch thích thần kinh lại càng nhắc nhở Tô Chiết rằng anh đã có biết bao nhiêu điên cuồng.
Bàn tay đeo găng tay da màu đen đỡ trán, nhưng trong lòng anh không hối hận mấy.
Thứ làm anh cảm thấy phiền lòng là ngay khi anh và Diêm Quan Thương thân mật bên trong, phía ngoài cửa có không ít người đứng đợi.
Trợ lý Tô luôn luôn bình tĩnh biết tự kiềm chế, anh không muốn người khác biết được sự hoang đường của bản thân mình.
Nhưng chết thế nào, bên trong đám người kia lại còn có mấy cậu trai của bộ phận thư ký, sau khi trông thấy anh đi ra khỏi nhà vệ sinh, đôi mắt họ trợn trừng đến độ sắp rớt ra ngoài.
Ánh mắt khó hiểu nhưng đại khái tương tự như đã trông thấy thần tượng sập phòng.
Tô Chiết đứng ven đường thở dài, hoàn toàn không muốn đi làm vào ngày mai nữa.
Chuyện hoang đường coi như chuyện nhỏ, còn tiếng thét gào tức giận của Diêm Quan Thương lúc anh chạy ra khỏi khách sạn mới là chuyện lớn.
Đứng ở góc độ của hắn, hành vi của anh quả thực chẳng khác gì một thằng đàn ông cặn bã.
Nhưng thời gian không thể chỉ vì ước muốn của một người mà dừng lại. Sáng sớm hôm sau, Tô Chiết tỉnh dậy từ trên giường, chấp nhận số phận đeo kính lên.
Anh cầm quần áo cần mặc đi vào trong phòng tắm, trời tuyết trơn trượt, anh cố ý rời nhà trước mười lăm phút, đến công ty vừa kịp thời gian.
Tô Chiết khoác áo khoác bên ngoài, trong tay cầm cặp tài liệu, dáng người cao thẳng đi vào trong tòa nhà. Thang máy vốn đã chuẩn bị đóng chặt, một nhân viên bên trong trông thấy anh, vội vàng ấn xuống nút mở cửa.
Mấy nhân viên phía sau không hiểu ý định của anh ta.
"Anh..."
Tô Chiết cất bước đi vào.
Nhân viên phía sau: "...đúng là Bồ Tát sống".
Anh trai ấn mở cửa:...
Trong thang máy có không ít người, thêm Tô Chiết là tám.
Tô Chiết mỉm cười với anh nhân viên mới mở cửa cho mình: "Cảm ơn".
"Đừng... đừng khách khí, trợ lý Tô".
Mấy nhân viên trong thang máy cũng nhân cơ hội tiếp lời, dù sao chuyện gặp được trợ lý Tô trong thang máy không phải ngày nào cũng có được.
"Trợ lý Tô, hôm nay anh có cảm thấy lạnh không?"
Tô Chiết: "Vẫn ổn, nhưng mùa đông đến rồi, mọi người phải nhớ giữ ấm nhé".
"Sao hôm qua tôi không thấy trợ lý Tô tham gia bữa tiệc nhỉ?"
"Đúng thế, chúng tôi còn tìm anh đấy".
Tô Chiết: "Hôm qua có chút việc nên rời đi trước".
Một nhân viên nữ ngửa đầu nhìn Tô Chiết, ngay lúc định nói chuyện ánh mắt bỗng dừng lại, kinh ngạc: "Trợ lý Tô..."
Tô Chiết nhìn cô.
"Miệng anh làm sao thế?"
Sắc mặt thong dong nho nhã của Tô Chiết sững lại trong một thoáng, nhanh chóng đáp: "Không cẩn thận cắn vào".
Đến tầng làm việc, từng người ra khỏi thang máy, Tô Chiết tiếp tục đi lên tầng hai mươi hai.
Cô nhân viên đứng ở ngoài cửa thang máy, hai mắt khiếp sợ: "Trợ lý Tô có bạn gái rồi".
Một người ở bên vội che miệng cô gái: "Ban ngày ban mặt đừng nói điềm xấu."
Cô nhân viên:...
Cô giơ tay giật bàn tay che miệng mình xuống: "Chị không thấy miệng của trợ lý Tô sao?"
"Trợ lý Tô bảo không cẩn thận cắn vào mà?"
Nói xong, trong đầu bỗng nhớ lại một thoáng mất tự nhiên của Tô Chiết ban nãy, lập tức hít sâu một hơi.
Rất nhanh, nhóm nội bộ công ty vỡ òa.
"Đờ mờ, trợ lý Tô có bạn gái rồi!!!"
"Cái gì?! Chuyện lúc nào!"
"Cái gì? Không phải trợ lý Tô độc thân sao?!"
"Trợ lý Tô hôm nay đi làm, môi hẵng còn vết rách người yêu cắn".
"A a a a a tại sao?! Anh Tô có bạn gái rồi! Em hết cơ hội thật rồi ư?"
"Đá tên lầu trên ra ngoài đi!"
"Đây là kỳ thị giới tính! Chị đang kỳ thị giới tính! Các chị thật không công bằng!!!"
"Đến cùng là người nào vậy? Không phải người trong công ty mình chứ!!"
"A a a rốt cuộc là ai, em tò mò chết mất! Em không thể nào tưởng tượng ra trợ lý Tô sẽ hôn môi cùng với người khác! Hình tượng cấm dục của anh ấy đã khảm sâu vào trái tim em!"
"Đừng mà, trợ lý Tô người đẹp dáng chuẩn của tôi, tôi làm sao có thể si mê một người có bạn gái rồi chứ!"
Tối hôm qua đám người trong phòng thư ký nhìn tin nhắn trên màn hình, đã nghẹn tới chết.
Cửa thang máy mở ra, Tô Chiết đi tới, theo bản năng nhìn sang phía bọn họ. Ánh mắt cả hai bên gặp nhau, bên nào cũng hơi hốt hoảng.
Mười giờ sáng, Tô Chiết cầm báo cáo đi vào trong văn phòng Diêm Quan Thương. Người đàn ông ngồi trên ghế ông chủ nhìn anh, ánh mắt như muốn nuốt anh vào.
Tô Chiết: "Chúc mừng sếp Diêm".
Giọng nói Diêm Quan Thương vừa thấp vừa trầm: "Chúc mừng cái gì?"
"Chúc mừng ngài đã bảo vệ được vị trí cầm quyền".
Diêm Quan Thương đen mặt: "Lời cậu muốn nói chỉ có vậy?"
Tô Chiết hỏi lại: "Vậy sếp Diêm còn muốn nghe chuyện gì?"
Diêm Quan Thương: "Giải thích".
Nét mặt Tô Chiết thoáng cứng đờ, lập tức nhìn thấu. Rõ ràng đối phương đang lợi dụng một câu giải thích này, yêu cầu anh phải trình bày toàn bộ những chuyện xảy ra tối qua, khiến anh phải tự mình phá tầng giấy mỏng chắn giữa hai người họ. Như thế hắn vừa có thể biết được đêm hôm qua anh dẫn ai đi, lại có thể làm rõ mối quan hệ giữa hai người.
Tô Chiết nhếch miệng mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh kiêu ngạo nhìn người đàn ông: "Trứng không nứt ruồi không đậu, ngài hỏi tại sao tôi thân mật với ngài, chẳng lẽ một chút nguyên nhân ngài cũng không rõ?"