Sau khi rời khỏi khu vui chơi, bọn họ tùy ý chọn một nhà hàng hải sản gần đó dùng bữa tối, rồi về nhà nghỉ ngơi.
Tối đó ôm thỏ bông trong lòng, cậu ngủ đặc biệt ngọt ngào, mà cũng có thể là vì cả ngày nay chơi quá đà khiến cậu cũng mệt muốn chết rồi.
Sáng hôm sau, cậu dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng, cũng đến công ty rất sớm.
Vấn đề với Tiểu Lâm, cậu tạm thời không nghĩ đến, cứ để cậu làm đà điểu trong chốc lát đi, bởi vì cậu có chút sợ, tuy rằng hiểu được quan hệ của bọn họ đã không còn như trước, nhưng cậu trong lòng tạm không muốn đối mặt, cho nên cậu quyết định tập trung cố gắng làm việc!
Đối với việc Bạch Hạo Lãng đột nhiên biến thành kẻ cuồng công tác, mọi người rõ ràng là vô cùng kinh ngạc. Đương nhiên, đây là một sự kiện đáng được đánh giá cao nha, bởi vì người nào đó không chỉ tăng hiệu suất làm việc, còn quay qua giúp bọn họ chia sẻ công việc. Thử nói xem, đây không phải là quay ngoắt độ sao? Vô cùng đáng được tán thưởng một phen!!!
Đối với sự thay đổi đột ngột của người nào đó, mọi người đều có suy đoán riêng, có người cho rằng kẻ bình thường nhàn rỗi bỗng dưng nỗ lực làm việc, hiển nhiên là vì muốn thăng chức tăng lương, cũng đùa rằng hôm nào nói với sếp, mau mau điều chỉnh lương cho họ.
Thậm chí Lâm Húc còn tự nhận rằng người nào đó thay đổi là do bị hắn kích thích, hơn nữa đoán người ta nhất định là thất tình, cho nên hóa bi phẫn thành năng lượng làm việc.
Bất quá, cho dù là thế nào, so với một Bạch Hạo Lãng suốt ngày làm sai, cậu hiện tại quả thực càng được người yêu thích, dù sao trước cậu phạm sai lầm, bọn họ đều phải ở đằng sau xử lí cục diện rối rắm a.
Buổi chiều, Bạch Hạo Lãng liền cùng sếp và Lâm Húc xem xét tình hình quay quảng cáo mới của Grace.
Lần này quay quảng cáo tìm người mới, là một nữ sinh diện mạo thanh lệ mới tốt nghiệp đại học, tuy rằng hiện tại còn chưa ra mắt, không có hào quang lóa mắt của các ngôi sao nổi tiếng, nhưng khí chất điềm tĩnh, ôn hòa ở cô gái này có thể bộ lộ một loại cảm giác tao nhã lại tự nhiên tươi mát của sản phẩm mới.
Sau khi bọn họ tới địa điểm quay, đồ đạc về cơ bản đã được chuẩn bị thỏa đáng, nữ diễn viên đã thay trang phục, đeo đồ trang sức trang nhã, đang cùng nhiếp ảnh gia trao đổi.
“Ừm, cảm giác cũng không tồi lắm.” Lâm Húc híp híp mắt, gợi lên khóe miệng, câu thành một nụ cười xấu xa “Thật sự rất không tệ.”
Vốn cho là hắn nói bối cảnh chụp không tồi, Bạch Hạo Lãng liền gật đầu phụ họa “Đúng vậy.”
“Ồ? Tiểu Bạch cũng thấy rằng cô gái kia không tồi sao, vậy, sếp thì sao?” Lâm húc không có ý tốt nhìn nhìn sếp đợi hắn trả lời, nhưng hắn chỉ nhận được một cái trừng mắt.
Mà cậu phát hiện hóa ra mình với Lâm Húc vừa không cùng nói về một thức liền vội vàng giải thích “Tôi là nói bối cảnh không tồi…” Rồi lại ngây ngô cười vài tiếng “Cơ mà, cô gái kia thực sự cũng không tồi.”
Bạch Hạo Lãng lập tức nhận lấy một cái trừng thật to từ sếp liền vội rụt cổ, không hiểu sếp tại sao đột nhiên lại hung dữ thế. Cái đẹp, ai chả thích. Nhưng mà, đối diện với mỹ nữ, phản ứng của sếp cũng quá bình tĩnh rồi, rất lãnh đạm đi? Chẳng lẽ mỹ nhân như vậy vẫn chưa lọt nổi mắt xanh của hắn?
Thế là, cậu vẻ mặt hóng hớt hỏi “Sếp, anh không thích mỹ nữ như vậy?”
Sếp nhìn cậu, không có dấu hiệu tức giận, cậu liền tiếp tục hỏi “Như vậy, anh thích mẫu người như nào?”
Nghe vậy, Lâm Húc xấu xa nở nụ cười, đáp “Anh đây biết, anh đây biết rõ hắn thích mẫu người nào.” Vừa nói, còn vừa liếc nhìn sếp đầy thâm ý, nhưng hắn còn chưa nói ra đáp án đã bị sếp chặn họng.
“Nhiều chuyện.” Một câu chuẩn xác ngắm trúng hai người.
Nhưng mà, lòng hiếu kì của Bạch Hạo Lãng bị gợi lên rồi, không có được đáp án là không thể bỏ qua được, bởi vì khi lòng hiếu kì bị khiêu khích, cậu sẽ cảm thấy toàn thân không thoải mái, hơn nữa tâm dương khó nhịn. Vậy nên, cậu da mặt dày lại tới cạnh sếp, cuốn lấy, cầu đáp án. Mà sếp không chịu nổi phiền đành nhu nhu mi tâm, bất đắc dĩ phun ra hai chữ “Đáng yêu.”
Í, hóa ra là đáng yêu?
Liếc mắt nhìn sếp một cái, Bạch Hạo Lãng không biết nghĩ đến cái gì mà vui vẻ hớn hở cười ngu. Mà Lâm Húc đứng một bên xem náo nhiệt đã cười đến suyễn khi. Quả nhiên, Tiểu Bạch là kẻ dở hơi, đặc biệt đẳng cấp cao, mà quan trọng là hắn có thể thấy vẻ mặt sếp Ôn bất đắc dĩ mà không thể tức giận.
Vài tiếng sau, bọn họ ngồi một bên nhìn nữ sinh kia cầm nước hoa, không ngừng thay đổi tư thế, có đứng, có ngồi, thậm chí là ngồi xổm, rồi nằm các kiểu, miễn là nhiếp ảnh gia nghĩ ra đều thực hiện.
Lúc mới đầu Bạch Hạo Lãng còn thấy hay hay, nhưng sau đó cũng không còn hứng thú, cho dù nữ sinh kia có bày ra đủ loại tư thế, cậu cũng thấy nhàm, liền lén lút lấy điện thoại ra định chơi game, ai ngờ vì tối qua quên sạc, chỉ một lát liền bị sập nguồn.
Trợn mắt nhìn màn hình tối đen, Bạch Hạo Lãng đứng lên hét ầm “Chán muốn chết!” khiến Lâm Húc đang ngủ bị dựng dậy. Ôn Nhã Nho nhìn bộ dáng đáng thương của cậu liền xuất quỹ kêu cậu đi tới cửa hàng tiện lợi gần đó mua chút đồ uống, để cậu ra ngoài đi lại cho đỡ buồn.
Ngay sau khi Bạch Hạo Lãng rời đi, Lâm Húc mở mắt, khoa trương vươn vai duỗi lưng, quay sang hỏi sếp Ôn “Văn kiện kia của công ty thật sự không cần tái mã hóa sao? Không sợ “hắn” hack được à?”.
Hết chương .