Sếp Tôi Là Bạn Học

chương 18: cô dâu dự bị

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người ta vẫn thường quan niệm rằng, đám cưới là một sự khởi đầu mới của cả hai người,một sự gắn kết đặc biệt trong một mối quan hệ thiêng liêng.

Thư Oanh! Cô dâu của ngày hôm nay, cô gái đẹp nhất trong buổi tiệc tối nay. Chiếc váy cưới trắng tinh khôi khoác lên người, càng làm cho sự xuất hiện của cô chút nữa đây thật sự rực rỡ.

Trở về phòng thay đồ sau khi hoàn tất thủ tục đón khách, giờ thì chuẩn bị cho thời khắc quan trọng sắp đến.

-“Cô dâu ngẫng mặt lên tí nhé!”

Thư Oanh được chuyên viên make up nhắc nhở khi đang dặm lại phấn, gương mặt tái đi, biến sắc kỳ lạ, một cái nhăn mặt thấy rõ của cô cũng làm cho mọi người nhận ra sự bất thường.

-“Này cậu sao vậy? thấy hồi hộp lắm hả?” – Lam Châu luôn bên cạnh, chắc chắn bất cứ cô gái nào trong hoàn cảnh này cũng sẽ không tránh khỏi thứ cảm giác này.

Gương mặt Thư Oanh đã giãn ra nhiều hơn, cô không phải đang hồi hộp, mà là một cái đau quặn thắt ở bụng, có lẽ cơn đau dạ dày lại đến khi hầu như cả tuần nay cô không để ý ăn uống vì quá tất bật sắp xếp mọi thứ.

-“Cậu có thể, đi gọi anh ấy đến đây không?” – Thư Oanh giơ tay, ra hiệu cho chuyên viên tạm dừng, chồng cô là Bác sỹ, chắc chắn sẽ có cách giúp cô thấy thoải mái hơn ngay lúc này.

-“Hừm…cậu lại đau hay sao?” – Lam Châu nhíu mày, và cái gật đầu của Thư Oanh gần như xác định hiện tại cô không ổn –“Đợi tôi tí nhé, cậu nghĩ đi”

Lam Châu lập tức rời phòng, có lẽ anh chàng chú rể hôm nay đang bận tiếp khách.

Trở lại sảnh chính, Lam Châu gần như ngộp vì khách đã đến đông đủ, một hôn lễ trong mơ là có thật, chẳng khác gì một lễ đường cổ tích đúng nghĩa, thế nhưng cái khoảnh khắc này, lại vô tình gợi nhớ đến một buổi tiệc khác cách đây đã lâu, cô thoáng rùng mình khi nghĩ đến.

Đôi giày cao gót hôm nay không phải cô chọn, mà do Thư Oanh tự mình sắp sếp, có lẽ nó không vừa chân lắm và rất cao nên việc di chuyển cũng trở nên khó khăn hơn nhiều.

Mắt dáo dát tìm Hoàng Tùng, chân cô đang bước xuống cầu thang, dẫn lối xuống khu vực trung tâm hướng từ sân khấu trên cao.

Một cái trẹo chân vô duyên vì vướn phải tà váy quá dài, như một phản xạ tự nhiên, Lam Châu đưa tay vịn vào thành lan can hai bên làm điểm tựa, tránh phải ngã nhào xuống phía dưới và làm trò cười cho thiên hạ. Cứ tưởng mọi chuyện đã suôn sẻ, thế nhưng trên đó đang được bày trí bằng rất nhiều ly rượu vang màu đỏ, tông chủ đạo của buổi lễ.

“Choảng” Tiếng ly thủy tinh rơi xuống đất, vỡ tan tành, trước khi chính thức tiếp đất, Lam Châu đã nhận thấy nó còn ghé qua đầu của một anh chàng đang đứng phía dưới và mãi miết trò chuyện cùng vài người bạn.

Lần này cô chết chắc nếu không nhanh chóng tẩu thoát trước khi cái đầu kia đang ngẫng lên phía trên.

Chẳng biết kiếp trước nạn nhân có nợ nần gì chưa trả hay thậm chí là phụ tình bội bạc cô, để kiếp này bị cô hại đáng thương đến thế. Lần trước là ói vào người, lúc nảy là sự cố thang máy, và bây giờ là bộ vest sang trọng lịch lãm đang bắt đầu loang lỗ những vệt màu đỏ, nhếch nhát bẩn thỉu là tất cả những gì dùng để miêu tả về anh chàng đó lúc này.

Gương mặt đang tối sầm lại của Hoàng Vĩnh Nguyên như thiêu đốt tất cả mọi thứ xung quanh, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua lần này, cô gái to gan kia lại gây sự, anh đã kịp nhìn thấy hành động quay lưng bỏ trốn và bây giờ có mười Thái Phong xuất hiện cũng không thay đổi được ý định của anh bây giờ. Có lẽ dạo gần đây anh đã quá nhân từ với một số người không biết điều.

Nhanh chóng bước lên trên tầng, bước chân anh đi đến đâu đều thu hút mọi ánh nhìn đến đó. Trong bộ dạng của anh lúc này thì có lẽ chẳng ai dám bàn tán vì sợ vạ miệng lại không nên, CEO Bảo Nguyên đang nổi giận, và đang dần rút ngắn khoảng cách về tối thiểu.

Lam Châu nghẽ rõ mồn một tiếng đế giày đang nện xuống sàn, rất gần, cô thậm chí muốn tháo giày ra chạy cho nhanh như không thể, khuỷu tay đã bị giữ lại, bằng một cái siết rất chặt, một lực kéo mạnh về phía sau, mất đà cô ngã nhào vào vòm ngực Hoàng Vĩnh Nguyên.

-“Bà thím! Hôm nay tôi đủ xui xẻo rồi, tiện thể tôi tính hết một lần”

Giọng nói mang tính sát thương cực kỳ nguy hiểm, Lam Châu chưa kịp định thần lại đã tiếp tục bị kéo vào một khu vực khác, vắng người hơn, rồi ai sẽ cứu cô, hay sẽ bị gương mặt điển trai kia bức tử.

-“Anh làm gì? Bỏ ra…!” – Lam Châu cố gắng vùng vẫy, tự mình phải cứu lấy mình –“Tôi thật sự không cố ý, thành thật xin lỗi anh”

-“Xin lỗi là xong à?”

Khóe miệng Hoàng Vĩnh Nguyên nhếch lên, hai tay chống vào bức tường, giam cầm cô gái nhỏ bên trong. Anh thật sự muốn giết cô gái này nếu có thể, vốn dĩ rất nóng tính, nên việc này chắc chắn anh sẽ không dễ dàng bỏ qua như hai lần trước.

-“Anh định làm gì, tôi sai, tôi đã xin lỗi rồi, cùng lắm là tôi sẽ đền tiền bộ vest này cho anh” – Lam Châu cố gắng tránh gương mặt dang gần như gì sát vào cô hơn, không phải để hôn, mà là để tra tấn bằng ánh mắt. Kẻ này đáng sợ hơn cô nghĩ nhiều.

Ngước nhìn cô gái đang cố trốn tránh, vòng tay thu mình bên trong, Vĩnh Nguyên buông vài từ rất chậm.

-“Tôi cần tiền của em à?”

Một giọt mồ hôi vừa vã ra từ trán, chảy xuống tận cằm, nếu dùng lực để đẩy anh ta ra chắc chắn không nỗi, nhưng chôn chân đứng mãi cũng không hay.

-“Lam Châu!”

Lam Châu lại được cứu! Mỹ Kim vừa đến đúng lúc, nhân cơ hội anh ta không chú ý, đẩy mạnh một cái thoát ra bên ngoài.

-“Bảo cô đi tìm chú rể, cô đứng đây làm gì? Không còn nhiều thời gian đâu” – Mỹ Kim khẩn trương, Thư Oanh đã đau nhiều hơn và chưa có dấu hiệu thuyên giảm.

Hoàng Vĩnh Nguyên chưa từ tỏ, đã kịp giữ khuỷu tay Lam Châu kéo ngược lại.

-“Em định trốn hay sao?”

-“Vĩnh Nguyên, cậu sao vậy, quần áo sao lại thế kia?” – Hoàng Tùng bước đến, và bên cạnh là gương mặt đang đằng đằng sát khí của tên bạn học Lưu Thái Phong.

Có thêm người đến, sự sống của Lam Châu tạm thời được kéo dài...

-“Hỏi người này?” – Hoàng Vĩnh Nguyên hất đầu về phía Lam Châu đang mếu máu, nếu như không vì hôm nay là ngày trọng đại của Hoàng Tùng, anh họ của anh thì có lẽ buổi tiệc hôm nay chắc chắn bị hủy.

-“Hoàng Tùng, cậu đến phòng thay đồ ngay đi, Thư Oanh đang bị đau!” – Mỹ Kim đã kịp thời nhắc nhở khi thấy sự xuất hiện của chú rể.

Giờ thì đã có hai người rời đi, trả lại không gian cho ba nhân vật chủ chốt.

Thái Phong vẫn điềm tĩnh, không nói gì, không khó để cả hai người còn lại nhận biết anh là phù rể của ngày hôm nay vì cành hoa trên ngực. Và trên bộ lễ phục của Lam Châu cũng đang hiện diện một cái tương tự.

-“Cậu định cứu cô ta sao?” – Hoàng Vĩnh Nguyên cười khẩy, một cái nhìn mang đầy vẻ thách thức – “Lần này xem ra không được rồi!”

-“Cô ta đáng chết thật mà” – Thái Phong nhếch miệng, những tưởng sẽ cứu Lam Châu nhưng hoàn toàn không phải ý định đó –“Nếu như không hoàn thành nhiệm vụ của một phù dâu ngày hôm nay thì còn đáng chết gấp trăm lần”

Lam Châu cố gắng rút tay ra khỏi người Hoàng Vĩnh Nguyên, nhưng bất lực vì cái siết tay rất chặt.

Thái Phong cũng nhận ra được điều đó, nhưng anh không muốn nhìn.

-“Anh nghe thấy chưa, tôi còn vài chuyện cần làm, anh có thể xử lý tôi sau khi hôn lễ kết thúc!” – Tạm thời dùng kế hoãn binh, hơi hèn hạ nhưng còn hơn là chết bất đắc kỳ tử vì sát khí của cả hai tên ác ma này đang tỏa ra.

Có vẻ như có người đang tìm Vĩnh Nguyên, thêm một tiếng chuông điện thoại đang rung lên, đồng thời sắp đến giờ cử hành hôn lễ, anh sẽ bỏ qua, và cho cô gái này thêm cơ hội.

-“Lần sau có gặp thì tốt nhất em nên tránh tôi đi”

Hoàng Vĩnh Nguyên bỏ đi thẳng sau câu nói ấy, bỏ lại sau lưng hai con người, một sếp một nhân viên, trong vai trò phù dâu phù rể.

-“Nếu biết phù dâu là cô, tôi đã nhất định không đến!” – Thái Phong thở dài, không buồn buông vài câu như sỉ nhục đối phương, anh đang cảm thấy khó chịu vì vài chuyện mới diễn ra. Hoàng Vĩnh Nguyên, đối tác quan trọng của anh, nhưng có lẽ anh lại không có thiện cảm với người này.

Lam Châu lừ mắt, cô cũng có ham muốn gì việc này, chẳng qua là bị ép, đã thế trước đó còn có ý định sẽ tán tỉnh anh chàng phù rể nếu thấy hợp, giờ thì hoàn toàn vỡ mộng. Đời cô đến giờ vẫn chưa thấy điểm sáng.

-“Làm như tôi thích lắm ấy!” - Đáp lại Thái Phong bằng một kiểu cười nhếch miệng tương tự, có lẽ như dạo gần đây cô tiếp xúc nhiều nên bị lây kiểu cười khinh bỉ này.

-“Trần Lam Châu, dạo này cô gan quá nhỉ?” – Thái Phong bước đến gần, hình như gần đây anh đã quá dễ dàng với cô nên càng ngày càng bướng bĩnh.

Lam Châu tinh mắt, đã nhanh chóng lùi lại phía sau để giữ khoảng cách an toàn, gương mặt không thiện cảm này làm cô thấy bất an.

Bước chân anh đột ngột dừng lại…

-“Mau đi chuẩn bị đi, làm sao cho xứng với tôi ấy, không thì cô tự hiểu kết quả nếu như bị tôi dìm đến mức không ngốc đầu lên nỗi” – Thái Phong quay mặt đi hướng khác, tránh bờ môi đang mím chặt của cô, hình như anh không thích cô trang điểm kỹ lưỡng như hôm nay.

-“Xí…Bệnh hoang tưởng nặng lắm rồi!” – Lam Châu bĩu môi, và rời đi luôn theo hướng của Mỹ Kim và Hoàng Tùng vừa rồi.

Thái Phong vẫn đứng đó, nhìn bóng dáng Lam Châu khuất dần đi, có lẽ như khi trang điểm lên làm cho vẽ dễ thương của cô bớt đi nhiều, thay vào đó là một nét đẹp, làm người ta không kiệm một lời khen.

Suýt nữa là đã khen hôm nay cô đẹp, đẹp nhất từ trước đến giờ anh từng thấy!

MC đã cố gắng câu giờ bằng rất nhiều tiết mục văn nghệ không hề chuẩn bị sẵn. Gia đình bên cũng đã sẵn sàng cho sự xuất hiện của cô dâu và chú rể, thế nhưng có lẽ như cơn đau ngày càng dữ dội hơn.

-“Em ổn chứ Thư Oanh!” – Hoàng Tùng lo lắng bên cạnh, thậm chí anh còn muốn hoãn đám cưới vì lý do sức khỏe của cô.

-“Chắc không kịp rồi!” – Thư Oanh đã uống thuốc nhưng chưa thể hết ngay được.

-“Cô dâu chú rể chuẩn bị đi nhé, quá giờ rồi, khách không chờ thêm được đâu”

Một nhân viên trong Ê-kíp chuẩn bị hôn lễ hôm nay đã nhắc nhở rất nhiều lần. Cùng với một nội dung tương tự. Mỹ Kim và Thư Oanh cũng sốt rột không kém.

Lam Châu thực sự rất lo, vì Thư Oanh vẫn không muốn đến bệnh viện, đây là ngày mà cô đã chờ đợi rất lâu rồi, không thể đến giây phút này mà hoãn lại.

Một ý nghĩ thoáng vụt qua trong đầu, tuy hơi điên rồ nhưng không còn cách khác.

-“Lam Châu, giúp tôi, tôi cần thêm chút thời gian nữa!” – Thư Oanh gượng dậy và sẽ có một cuộc hoán đổi ngay bây giờ.

Lam Châu sẽ trở thành cô dâu dự bị, thay thế Thư Oanh bước lên sân khấu cùng chú rể, và gia đình hai bên, còn Thư Oanh sẽ trở lại ngay khi cơn đau bớt đi.

-“Không được!” – Lam Châu thật sự rất muốn nhưng không thể, đây là chuyện hệ trọng của một đời người con gái, Thư Oanh xứng đáng nhận nó.

-“Khách không thể cứ mãi chờ mình được!” – Thư Oanh cố năn nỉ, cô biết là không nên, nhưng mọi người có mặt ở đây phần lớn đều là đối tác làm ăn của nhà chồng cô, không thể làm họ mất mặt.

Còn về phía Hoàng Tùng, anh cũng phản đối và vẫn giữ ý định hoãn đám cưới, nhưng không được vì Thư Oanh đã kiên quyết, anh rất thương cô nên không làm gì khác được.

-“Nhưng mà còn phù dâu thì sao?” – Lam Châu có lẽ đã xuôi theo, vì ánh mắt van nài khó lòng mà từ chối của Thư Oanh.

-“Việc này có thể nhờ một người, hình như cô gái đó là bạn của Hoàng Vĩnh Nguyên!” – Hoàng Tùng nhanh chóng rời đi, về việc phù dâu thay thế sẽ không còn khó khăn.

Thế nhưng việc khoác lên mình một lễ phục khác cũng khiến Lam Châu cảm thấy túng lúng. Về gương mặt có nét tương tự nhau, make up sẽ làm cho cô trở nên khác nhiều, từ kiểu tóc đến mọi thứ đều hoàn toàn giống nhau, thế nhưng chiều cao cô và Thư Oanh lại có phần chênh lệch, chắc chắn sẽ phải thay một đôi giày khác cao hơn nữa.

Một tấm khăn che mặt mỏng, như một slyte mới của cô dâu, vừa tạo ấn tượng và gây cảm giác tò mò cho mọi người khi muốn thấy nhan sắc cô dâu.

Cô dâu dự bị, đời Lam Châu luôn có những chuyện mà không ai ngờ tới được, như hôn lễ này, cũng là một loại nghịch cảnh trớ trêu…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio