Lén lút luồn vào trong tu viện mà không bị bắt gặp thật dễ đến đáng ngạc nhiên. Cánh cửa cuối phía nam của bức tường bao quanh tòa nhà tu viện không chỉ bung chốt mà nó còn mở toang hẳn ra. Vị linh mục nào đó đặt một hòn đá chèn ngay trước cánh cửa để ông khiêng những túi kiều mạch từ trên xe ngựa vào một cách dễ dàng hơn.
Gabrielle cùng đội cận vệ quan sát ông từ rặng cây phía sau khu tu viện. Cô nghĩ những chiếc túi có vẻ còn nặng hơn cả vị linh mục kia. Ông đã khá là già cả, cô đoán có lẽ vẫn còn trong độ tuổi , nhưng không có nhiều sức lực. Đầu tiên ông cố gắng nâng cái túi lên một bên vai, gần như nghiêng ngả cả người, và vòng hai cánh tay vào giữa cái túi và để mặc cho nó kéo lê phía dưới hai chân.
GHì cương cho con ngựa của mình đứng lại ở khoảng đất trống, cô gọi to. “Thưa cha, cha có cần giúp không ạ?”
Lúc đầu thì vị linh mục tỏ ra sửng sốt, rồi sau đó đầu ông mạnh mẽ gật xuống. “Ta sẽ rất biết ơn sự trợ giúp của các con,” ông đáp lại.
Lucien cùng Fraust đã xuống ngựa từ trước và tiến thẳng đến chiếc xe. Lucien nhận ra vị linh mục đã phải vật lộn dưới sức nặng của cái túi đến thế nào và đưa tay nhấc nó ra khỏi người ông. “Cha muốn đem nó đi đâu đây?’ Anh hỏi.
“Sau cánh cổng rẽ sang trái là nhà kho. Nếu con xếp lúa mạch ở đó, ta sẽ rất biết ơn.” Ông lôi một mảnh vải từ thắt lưng chiếc áo thụng và lau mồ hôi chảy đầm đìa từ phía sau gáy. Mỉm cười, ông bước về phía Gabrielle. “Hoan nghênh, ta là Cha Gelroy!”
Ông vừa bước ngang qua con đường nhỏ thì nhận thấy người bị thương đang nằm vắt ngang trên yên ngựa của Stephen.
“Chúng ta có gì đây nhỉ? “ Ông căn vặn, bước đến bên cạnh Stephen để nhìn cho rõ hơn, và quá choáng váng trước tình trạng của người này đến nỗi phải vội vã làm dấu thánh. “Chuyện gì xảy ra với anh chàng tội nghiệp này vậy? Cậu ta còn sống không?”
“Anh ta có,” Christien trả lời.
Stephen xuống ngựa và nâng Liam lên. “Như cha thấy rất rõ là ngừơi này cần giúp đỡ. Có thầy thuốc ở đây không ạ?”
“À có, hơn một ấy chứ,”ông vội vã. “Theo ta nào.”
Lucien và Fause nhanh chóng dỡ các bao hàng. Gabrielle xuống ngựa và trao lại dây cương cho Lucien.
Vị linh mục nhanh chân đi về phía cánh cửa ngay trước mặt họ. “Người này có tên không?”
Gab đáp. “Anh ấy là Liam MacHugh.”
Phản ứng của Cha Gelroy quả là nhanh hơn điện giật. Ông ngừng phắt lại, người chúi xuống. Nét mặt rõ ràng là không tài nào tin nổi, màu sắc biến mất trên khuôn mặt ông.
“Có phải ta vừa nghe con nhắc đến cái tên MacHugh không?” Ông tỏ ra quá ư lo lắng, “Hay là không đây?”
“Cha, làm ơn nói nhỏ thôi,” Stephen cho hay.
Vị linh mục đặt tay lên trước trán. Gabrielle nhận thấy bàn tay ông run lẩy bẩy.
“Chúa tôi. Các con đã giữ Liam MacHugh và cậu ta vẫn còn sống. Nếu cậu ta chết…”
Gabrielle bước lên một bước. “Chúng con hy vọng với sự trợ giúp của thấy thuốc anh ấy sẽ không chết,” cô lặng lẽ lên tiếng.
Cha Gelroy buộc lòng phải kiềm chế lại. “Phải, phải, tất cả chúng ta đều hy vọng,” ông lắp bắp. “Ta sẽ nói điều này. Nếu cậu ấy chết thì sẽ to chuyện đấy. Nhanh thôi. Vào trong với cậu ấy đi. Căn phòng bên cạnh phòng của ta vẫn còn trống. Ta sẽ đưa cậu ấy vào đó. Khi dẫn đường xong ta sẽ đi tìm Cha Franklin. Ta tin ông ấy có kinh nghiệm hơn những người khác.”
Lucien và Fause ở lại cùng lũ ngựa trong lúc Stephen và Christien mang Liam bước vào tu viện, đằng sau là Gabrielle và vị linh mục. Hành lang mà ông dẫn họ xuống tối tăm, chật chội và bốc mùi ẩm thấp như ở trong một cái hang. Toàn bộ các khung cửa đều làm bằng gỗ vụn chắp vá lại. Cha gõ tay vào một cánh khi bước ngang qua và lên tiếng, “Đó là phòng của ta,”
Ông dừng lại trước cánh cửa tiếp theo, nhẹ nhàng dùng khớp ngón tay gõ lên đó để chắc chắn phòng vẫn còn trống, và rồi nâng cái chốt lên. Ông đẩy cửa bước vào trong, và đứng giữ cho họ vào.
Căn phòng nhỏ xíu, với một cửa sổ bé tí hin lắp phía trên một tấm ván gỗ có lẽ là giường ngủ. Một cái chăn len màu xám phủ lên chiếc nệm rơm. Một ghế gỗ và cái bàn nhỏ là đồ đạc duy nhất trong căn phòng. Một bát nước và chiếc bình hai quai đặt trên bàn.
“Mang cậu ấy vaò giường đi. Nhẹ thôi,” vị linh mục nói. “Để cậu ấy ngủ nghiêng cho cái lưng… chúa tôi, cái lưng tội nghiệp kia…” Ông hít vào và thở ra thật chậm. “Ta tin Cha Franklin đang ở buổi cầu kinh chiều. Ta sẽ bảo ông ấy mang theo thuốc. Khi nào trở lại, ta sẽ lấy thêm khăn choàng và dầu xức để tiến hành làm lễ cho Liam MacHugh.”
Gabrielle phản đối. “Nhưng lễ ban phước đó chỉ dành cho ai đang hấp hối thôi chứ.”
“Con có thể nói với ta cậu ấy không đang sắp chết?”
Cô cúi thấp đầu xuống. “Không, con không thể.”
“Thế thì cậu ấy phải có nghi thức của Lễ xức dầu cuối cùng để yên ổn mà lên thiên đàng.”
Ông xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng Christien bước đến chặn ngay trước cửa.
“Thưa cha, tốt hơn là đừng để ai biết người này vào đây bằng cách nào.”
“Thế thì ta trước tiên phải được biết bất cứ ai trong số các cậu đã làm gì với những vết thương kia. Đó là một câu hỏi kinh tởm, nhưng ta hẳn cần câu trả lời.”
“Anh ta đã ở trong tình trạng này lúc chúng con đến rồi.” Christien nói với ông.
“Ta cũng nghĩ thế, vậy tại sao các cậu lại phải ôm lấy cái gánh nặng này.” Vị linh mục quay lại, “Ta hứa sẽ không nói với ai về người anh em của Lãnh chúa MacHugh, nhưng ta muốn được biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Cha cũng sẽ giữ bí mật cho chúng con chứ?” Christien hỏi. “Sẽ tốt hơn nếu cha không biết chúng con là ai?”
Vị linh mục lắc đầu. “Ta e là quá muộn rồi. Giây phút gặp vị tiểu thư xinh đẹp này ta đã biết cô ấy là ai. Biết bao nhiêu lời bàn tán suốt những tuần qua về chuyến đi tới đây của cô ấy rồi.”
Ông quay sang cô và cúi xuống. “Rất hân hạnh được gặp con, Công nương Gabrielle. Không phải lo gì đâu, vì nếu ta được giới thiệu với con sau này, ta sẽ vui mừng gặp gỡ con như thể lần đầu tiên ta gặp nhau. Những bí mật của con được an tòan với ta.”
“Cám ơn, thưa Cha,” cô lên tiếng, nhưng lấy làm ngờ là ông nghe thấy lời cô, vì ông đã vội vã bước ra khỏi phòng.
“Đến lúc cô phải đi rồi, Công nương.” Stephen lên tiếng.
Christien gật đầu đồng thuậ. “Đúng rồi,”
Hai người cận vệ trông có vẻ lo lắng, còn cô lấy làm tiếc vì đã làm cho bọn họ thất vọng.
“Tôi chưa thể bỏ lại anh ta được. Anh ta bị thương quá nặng. Ai đó phải trông chừng trong lúc anh ta vẫn còn trong tình trạng yếu ớt như thế này. Trước khi đi, tôi phải biết chắc rằng anh ấy được giúp và có những thuốc thang cần thiết.”
Cô không bị dao động. Cuộc tranh luận rằng Cha Franklin là người tài giỏi mà họ buộc phải đặt lòng tin vào sẽ chả có nghĩa lý gì với cô. Cha Franklin cũng là người của Chúa và sẽ không phá vỡ lời thề họ có từ ông ấy.
“Càng nhiều người biết, thì cơ hội dẫn dắt kẻ mà cô đã giết càng…” Stephen bắt đầu.
“Cuộc sống của người này còn quan trọng hơn.”
“Chúng tôi không đồng ý, công nương, “Christien lên tiếng, “nhưng chúng tôi sẽ tuân lệnh cô.”
Liam vẫn không hề hé mắt hay phát ra bất kì tiếng động nào, thậm chí không một tiếng rên khi Cha Franklin, người mà Gabrielle phải thừa nhận là khá tài giỏi, khâu lại vết thương cho anh ta. Ông đã muốn bỏ qua những vết khâu và làm khô vết thương bằng một cái giùi hơ lửa nóng rãy, nhưng cô không cho phép. Có vẻ là không cần thiết vì cuối cùng vết thương cũng đã cầm máu lại. Còn một lý do khác nữa. Mặc dù cô nghi ngờ người chiến binh này sẽ quan tâm đến dáng vẻ bên ngoài, anh ta khá là đẹp trai, và một vết sẹo phát sinh từ những đường khâu sẽ không kinh khủng bằng một vết sẹo do bỏng gây ra.
Vì cô được đảm bảo rằng không còn gì xảy đến với người bị thương nữa, Gabrielle rốt cục cũng đồng ý trao lại cho hai vị linh mục quyền được chăm sóc anh ta.
Mặt trời đang lên khi Gab để Liam lại và rời đi.