Brodick hòan toàn đồng tình với Colm. Nếu vào địa vị của anh, anh cũng sẽ giết chết những tên khốn đã tấn công Liam. Thị tộc MacHugh là đồng minh của người Buchanan và kẻ thù của họ, do đó, cũng là kẻ thù của người Buchanan. Cách đây một năm, Brodick đã liều gan vựơt qua vùng đất đầy nguy hiểm của người Anh để giải thoát cho vợ anh. Người MacHugh đã tới trợ giúp cho người Buchanan, và giờ đến lượt người Buchanan đền đáp lại.
Dẫu vậy, MacHugh lại là kẻ đơn độc. Anh từ chối thừa nhận lợi ích của việc có người ngoài thị tộc cùng sát cánh để chiến đấu với anh. Brodick cũng từng cảm giác tương tự như vậy, và sau cuộc chinh chiến ở nước Anh, anh thay đổi hẳn thái độ. Anh giờ nhận biết được giá trị của các mối ràng buộc, và cân nhắc không chỉ MacHugh mà còn cả Maitland cũng như Sinclair, hai trong số các thị tộc hùng mạnh nhất của vùng Cao nguyên Scotlen, là đồng minh thân cận nhất. Những lãnh chúa này cũng trở thành bạn tốt của Brodick.
Hai người không hề nói năng gì trong suốt cuộc cưỡi ngựa quay trở lại tu viện. Sau đó, thúc ngựa chạy song song với Colm, Brodick lên tiếng hỏi. “Anh có biết tôi đã gặp vợ mình như thế nào không?”
Câu hỏi kì cục, Colm nghĩ. “Cô ấy đang mang em trai Lãnh chúa Ramsey Sinclair về với anh ta.” Anh đáp lại.
“Đúng vậy. Lúc đó cậu bé chỉ khoảng năm hay sáu tuổi gì đó. Một kẻ trong thị tộc Sinclair cho rằng hắn đáng ra phải được lên làm lãnh chúa thay Ramsey. Hắn âm mưu tiếp quản thị tộc, và đã sử dụng cậu bé để buộc Ramsey tuân theo với ý định giết chết anh ta.”
“Sao giờ anh lại lôi chuyện này ra?”
“Có thể Liam đã bị bắt với mục đích tương tự. Để lôi cậu ra.”
“Có thể, hai lần trong vòng một tháng qua những người lính canh gác vùng ven lãnh địa của tôi đã bị mai phục.”
“Cậu có tổn thất người nào không?”
MacHugh bị lăng mạ vì câu hỏi ấy. “Dĩ nhiên là không. Chiến binh của tôi được huấn luyện để đối phó với những bất trắc.”
“Vậy còn những kẻ tấn công?”
“Thật không may, chẳng tên nào còn sống đủ lâu để khai với tôi ai là kẻ đã cử chúng đến, nhưng chúng không phải là dân Highland.”
“Vậy là vô gia cư? Chúng có lấy được gì không?”
Anh lắc đầu. “Anh nghe Liam kể rồi đấy. Mệnh lệnh đưa ra là giết càng nhiều người MacHugh càng tốt. Những kẻ vô gia cư không được tổ chức như thế. Chúng sống bầy đàn như lũ chuột cống, ăn cắp rồi co cẳng chạy.”
“Cậu nói đúng.” Brodick đáp lại. “Em trai của Ramsey chỉ là một đứa bé, còn Liam đã trưởng thành rồi. Cậu ta gần bằng tuổi cậu, phải không nhỉ?”
“Trẻ hơn tuổi nhưng vẫn chưa đủ trưởng thành.”
“Vậy tại sao cậu ta lại không đối phó được với bất trắc? Cậu ta cũng được huấn luyện như những người khác mà.”
“Tôi sẽ phải hỏi y như thế với em trai mình ngay khi nó hồi phục lại mới được.”
“Kẻ nào đứng đằng sau những vụ tấn công này lại muốn tiêu diệt hết người MacHugh thế nhỉ.”
“Cũng chưa chắc”
“Finney’s Flat. Đó chính là thứ mà những kẻ tấn công hướng đến.”
“Phải.” Colm trả lời. “MacKenna đứng sau chuyện này. Tôi chắc đấy.”
“Nhưng cậu không có bằng chứng.”
“MacKenna là kẻ tham lam. Hắn muốn vùng đất cho riêng mình, còn tôi sẽ không để hắn có được nó. Tôi không cho phép bất kì kẻ MacKenna nào tới gần lãnh địa của tôi. Những phần đất bằng luôn là đất trồng trọt của chúng tôi, cũng là vật chắn giữa hai thị tộc.”
“Vua John đã được nhà vua của chúng ta tặng cho mảnh đất đó hồi năm ngoái. Ông ấy sở hữu nó cho tới khi người phụ nữ mà ông ta chọn sẽ kết hôn với Lãnh chúa Monroe. Coi như cô ta nhận Finney’s Flat là của hồi môn về nhà chồng.”
“Tôi biết cái hiệp ước đó.”
“Phải, nhưng cậu có biết người phụ nữ đó đến từ gia đình của vợ tôi không. Cha cô ta là Nam tước Geoffrey xứ Wellingshire.”
“Anh thừa nhận có họ hàng với người Anh?”
“Bất đắc dĩ thôi. Tôi đã trở nên khoan nhượng hơn với những quan niệm của mình, vì nếu cậu nhớ được, thì vợ tôi đã từng là người Anh.”
“Cô ấy là gì chả can hệ gì đến tôi.”
“Cậu có cho phép thị tộc Monroe đứng từ ngọn núi của mình nhìn xuống không?”
“Anh thì sao?” Colm phản công. “Anh có cho phép họ tới gần không? Thị tộc Buchanan tiếp giáp phần phía tây Finney’s Flat đấy.”
“Đúng, nhưng chúng tôi có một khu rừng chắn ngay giữa.”
“Tôi không ác cảm gì với người Monroe. Chừng nào lãnh chúa của họ không gây trở ngại khi chúng tôi trồng trọt trên phần cuối phía Bắc vùng đất đó, thì tôi chẳng để tâm đến sự hiện diện của ông ta.”
Họ đã đến được đỉnh đồi phía trên tu viện và nhìn thấy những căn lều được dựng lô nhô ở phía Nam.
“Những chiếc lều đó thuộc về người Anh.” Brodick lên tiếng.
“Họ không thể có mặt hết ở đây để dự lễ cưới của Monroe được, trừ phi những họ hàng người Anh mời họ đến.”
“Không phải số này,” Brodick đáp lại. “Monroe cũng sẽ không muốn họ ở đây. KHông, chắc phải có một buổi lễ khác diễn ra trong tu viện.”
Khi xuống đồi, họ trao lại ngựa cho Braeden và Dylan.
“Hãy đề phòng.” Colm ra lệnh khi bước về phía cổng.
“Tôi lúc nào mà chẳng đề phòng,” Brodick đảm bảo. Anh kéo dây chuông. Lát sau, một vị linh mục đứng ra mở cánh cửa bằng gỗ nặng nề.
Cha trưởng, một người đàn ông nhỏ bé bóng bảy, qua cái kích thước vòng bụng của ông ta thì biết chẳng bao giờ lỡ bữa, ra hiệu cho họ bước tới. Ông ta đã vội vàng đưa ra kết luận lý do tại sao họ lại tới đây.
“Các anh tới để gửi lời chia buồn , phải không?”
Trước khi ai đó mở miệng, cha trưởng lại tiếp tục. “Các anh hẳn thất vọng lắm vì đã lỡ buổi lễ tang, nhưng với thời tiết ấm áp bất thường này thì gia đình ông ấy cần phải đưa thi thể về nhà chôn cất càng sớm càng tốt. Anh có nghĩ nên nói chuyện với gia đình họ không? Đáng tiếc là các anh lỡ mất rồi. Tôi sẽ chỉ đến nhà nguyện cho các anh cầu nguyện cho linh hồn ông ấy nhé?”
Colm và Brodick liếc mắt nhìn nhau, thế rồi Colm quay sang cha trưởng. Mặc dù xác định linh mục là người của Chúa, anh cũng không hề giữ gìn lời ăn tiếng nói của mình.
“Ông đang nói đến ai vậy?”
Cha trưởng giật lùi hoảng hốt và vỗ nhẹ lên ngực để trấn tĩnh lại. Ông đã sống một cuộc đời tĩnh lặng, trầm mặc trong tu viện bao năm, và tình trạng náo động và nhộn nhịp của vài ngày vừa qua đang gây hại đến thần kinh yên ổn của ông.
“Các cậu không hề biết? Tôi chỉ … đó là Lãnh chúa Monroe.” Ông vội vã thốt lên khi bắt gặp ánh mắt đầy ý nghĩa của Lãnh chúa MacHugh. “Ông ấy chết rồi. Không phải vì thế mà các anh đến đây để bày tỏ lòng thương tiếc ư?
“Monroe chết?” Brodick dao động bởi cái tin mà linh mục vừa đưa.
“Sao ông ta chết?” Colm nóng lòng muốn biết.
Cha trưởng hạ giọng thì thầm. “Ông ấy bị sát hại.” Ông ngừng lại làm dấu thánh trước khi tiếp tục. “Bị sát hại khi màn đêm buông xuống.”
“Chuyện đó xảy ra khi nào?” Brodick căn vặn.
“Ông ta bị sát hại như thế nào?” Colm cùng lúc thốt lên.
Ánh nhìn trong mắt của hai vị lãnh chúa khiến cha trưởng khiếp đảm. Lãnh chúa MacHugh dường như còn đáng sợ hơn, cũng giận dữ hơn. Giọng nói run rẩy của linh mục cất lên khi ông trả lời, nhưng ông khó mà theo kịp những câu hỏi tuôn ra ào ạt của hai người khổng lồ này.
Colm nhận ra rằng bất cứ lúc nào anh động đậy là vị cha trưởng lại tỏ ra lưỡng lự. Anh siết chặt hai tay đằng sau lưng như một dấu hiệu hòa bình, để vị linh mục yếu bóng vía hiểu được anh không có ý làm hại ông ta.
Cha trưởng vội vàng giải thích. “Tôi lại đang nghĩ các anh trên đường đến gửi lời chia buồn cuối cùng, và rõ ràng là hiện các anh không hề biết gì về các chết thê thảm của Lãnh chúa Monroe. Tôi đã hiểu lầm, phải không? Rất lấy làm tiếc vì đã đón chào các anh bằng cái tin đau buồn đến vậy khi hiển nhiên là các anh đến đây vì một sự kiện vui vẻ hơn nhiều, lễ cưới.”
“Làm sao lại có lễ cưới diễn ra nếu như chú rể bị sát hại?” Brodick thắc mắc. Anh bắt đầu nghĩ đầu óc vị cha trưởng này đang có vấn đề.
“Lãnh chúa Monroe không còn là chú rể nữa… vì ông ấy đã bị sát hại.” anh hấp tấp kết luận.
“Chúng tôi không đến vì lễ cưới lễ treo … hay vì lễ tang lễ tóc nào hết.” Colm lên tiếng. “Chúng tôi đến vì em trai tôi.”
Cha trưởng phản ứng lại bằng một cái nhìn kì quặc. “Em trai anh?”
Colm những muốn túm lấy cổ người này mà lắc nhưng biết sẽ không phải khôn ngoan khi tấn công một linh mục. Từ cái nhìn chằm chằm trống rỗng của cha trưởng, rõ ràng ông ta chẳng biết gì về Liam.
Cha trưởng toát mồ hôi đầm đìa. Ông chùi hai bàn tay ẩm ướt của mình vào hai bên áo choàng. Đôi mắt vị lãnh chúa chuyển sang màu xám đen, màu sắc của giông tố đang tích tụ.
“Mọi chuyện diễn ra nhanh quá. Chúng tôi không quen với náo nhiệt diễn ra trong tu viện. Một cuộc hôn nhân khác dành cho Lady Gabrielle vừa mới được quyết xong. Thật lộn xộn.” Ông hạ giọng thành lời thì thầm bí ẩn. “Hai nam tước từ nước Anh đến giờ đang ở trong đại sảnh, mỗi người đều tuyên bố đại diện cho vua John. Đám đông người Anh đang tụ tập trong phòng lớn. Tôi đề nghị hai anh chờ trên lầu nếu không muốn dính dáng vào.”
“Hai nam tước ấy tranh giành nhau cái gì thế?” Brodick hỏi.
“Chúng ta chả cần quan tâm đến mấy lời cãi cọ vụn vặt tầm thường của họ,” Colm lên tiếng. “Hãy nhớ lý do chúng ta ở đây đi.” Anh chĩa mũi dùi vào cha trưởng. “Ông có một linh mục tên là Gelroy. Tôi muốn được nói chuyện với ông ấy càng sớm càng tốt.”
“Cho phép tôi được hỏi về lý do các anh muốn nói chuyện với ông ấy không.?”
“Cha không được phép.”
Cha trưởng giật nảy người vì lời từ chối thẳng thừng. Sau đó ông gật đầu, nghĩ mình hiểu lý do tại sao vị lãnh chúa này lại không muốn giải thích. “Phải, ta hiểu. Anh muốn xưng tội. Ta xin lỗi. Ta đáng ra không nên hỏi. Sao các anh không lên lầu, và ta sẽ phái Cha Gelroy đến. Ta tin chỉ mình biết ông ấy hiện đang ở đâu. Ông ấy sẽ dẫn các anh đến nhà nguyện để các anh rũ bỏ hết các tội lỗi của mình.”
Thế là cha trưởng lại vội vàng nhảy đến một cái kết luận sai lầm khác nữa, những cả hai vị lãnh chúa đều không chỉnh lại cho ông ấy.
“Không nên mất thời gian nữa,” ông buông lời nhận xét và quay đi để dẫn họ đến cầu thang.
Brodick hất hàm về phía Colm. “Với số lượng lỗi lầm của anh, tôi sẽ không đếm đựơc.”
Colm chẳng lấy gì làm thích thú. Anh đẩy Brodick ra khỏi đường mình đi. “Tôi không đến đây để xưng tội. Tôi đến đây vì cần câu trả lời về cậu em trai mình. Tôi chỉ muốn làm cho xong và rời khỏi đây thôi. Có thể tôi thuyết phục được Cha Gelroy đi cùng chúng ta. Tôi không tài nào nghĩ ngợi hay thở được với bầu không khí xung quanh đầy rẫy tòan người Anh như thế này.”
“Tôi ngờ là Gelroy sẽ muốn đi cùng chúng ta. Nhưng cậu cứ hỏi.” Brodick trả lời.
“Hỏi? Sao tôi lại hỏi?”
Brodick nhún vai. Colm sẽ làm điều anh muốn mà chẳng bận tâm đến Brodick cảm thấy thế nào. Ngòai ra, Brodick cũng sẽ làm tương tự như thế nếu là em trai của anh. Tuy nhiên, việc lôi kéo một vị linh mục ra khỏi nơi tôn nghiêm vì lý do duy nhất là hăm dọa ông ấy khai ra chuyện ông ấy biết về những kẻ bắt cóc Liam --- cùng những cứu tinh… có thể sẽ bôi đen linh hồn méo mó của họ thêm một chút.
Cha trưởng quá chăm chú nghe trộm cuộc đối thoại của họ đến nỗi không nhận ra ông đã bước kịch đến bức tường xây bọc lấy phòng lớn. Thở hổn hển, ông chỉ. “Chúng ta tới rồi.”
Cha trưởng quay xuống dưới lầu đi tìm Gelroy, nhưng Brodick chặn ông lại hỏi.
“Tôi hơi tò mò, cha trưởng. Nam tước Geoffrey cùng con gái có còn ở đây không, hay họ chuẩn bị quay về Anh rồi?”
“Nam tước Geoffrey? Anh biết người này?”
Brodick thở dài. “Thật ngại phải thú nhận là họ có họ hàng… bên nhà vợ tôi.” Anh khó nhọc thêm vào.
“Ngại thật ấy nhỉ.”Colm nhận xét.
Brodick tự nhắc trong thâm tâ m rằng Colm chính là đồng minh của anh. “Tôi chưa bao giờ gặp cô con gái,” anh bảo với cha trưởng.
Cha trưởng đáp lại. “Nam tước đã lên đường đến diện kiến nhà vua, còn cô con gái đang chuẩn bị quay về Anh, nhưng ta tin cô ấy sẽ bị cầm chân lại thôi.”
“Sao vậy?” Brodick hỏi.
“Anh không hiểu,” cha trưởng đáp. “Mọi thứ lộn xộn này đều liên quan đến quý cô và và người cô ấy sắp kết hôn.”
“Cha cô ta biết chuyện không?” Brodick thắc mắc.
“không. Ông ấy đã rời đi trước khi hai nam tước đến.”
“Và chừng nào thì Nam tước Geoffrey tính trở về?” Dù tương lai của Lady Gabrielle không làm Brodick bận tâm, nhưng anh cảm thấy có nghĩa vụ can dự vào.
“Ta nghi ngờ việc có người đủ thời giờ mà gửi tin đến cho cha cô ấy. Cứ như thể hai nam tước đã cố tình chờ cho đến khi ông ấy rời khỏi tu viện trước khi dàn xếp cuộc hôn nhân này cho con gái mình. Bọn họ cư xử như thể đây là vấn đề khẩn thiết nhất vậy. Từ cuộc tranh luận của họ mà ta nghe được, họ muốn cô ấy kết hôn trước khi cha cô ấy phát hiện ra và dẫn đến tình trạng hỗn loạn. “ Hai mắt liếc qua liếc lại dè chừng, ông nói. “Thủ đoạn. Đúng thế, chính là thủ đoạn nếu như các anh có hỏi ta. Nhưng vị công nương này được đội cận vệ bao bọc và cô ấy an toàn trong tu viện của chúng ta. Trong lúc ở đây cô ấy sẽ không bị ai hãm hại hết.”
Niềm tin ngây thơ kích thích COlm. Tu viện này hiện tràn ngập tòan người lạ, hầu hết là những người Anh. Làm sao ông ta lại tin được những kẻ như họ sẽ tôn trọng tôn nghiêm đây? Thậm chí cả linh mục Gelroy cũng đã nảy sinh những nghi ngờ, vì ông ấy đề nghị những người lính bảo vệ Liam trong lúc cậu ấy bất tỉnh. Colm thắc mắc vị cha trưởng hay hốt hoảng này sẽ nghĩ gì nếu như ông ấy khám phá ra rằng Liam đã từng là khách ở nơi này.
“Vậy Lady Gabrielle có chấp thuận cuộc hôn nhân mới không?”
“Cô ấy vẫn chưa biết. Họ sẽ triệu cô ấy đến sớm thôi.” Lúc lắc đầu, cha trưởng thở dài. “Lúc đó Cô ấy sẽ biết được trò ác độc này.”