Khoảng thời gian chờ đợi thật khổ sở. Dường như đối với Gabrielle thì cả nửa buổi tối trôi qua kể từ khi cô đi tắm gội. Chiếc bồn tắm đã được mang ra khỏi phòng, chăn đệm trên giường cô đã được lật, và hai khúc gỗ to tướng được cho thêm vào trong lò sưởi đang cháy bừng bừng.
Mỗi phút tưởng chừng dài như cả tiếng đồng hồ, nhưng do tóc cô vẫn còn uớt nên không thể vấn lên được cho đến khi nó khô hẳn.
Gabrielle mặc chiếc váy ngủ trắng của cô – một cái váy lụa rất đẹp viền vàng và những dải màu bạc theo trên viền cổ. Cô đã múôn mặc chiếc váy xanh, nhưng nó lại nhăn nhúm quá mức khi lôi từ trong rương ra. Cô nhẹ nhàng tròng chiếc váy vào và ngồi trước lò sưởi để rũ tóc cho khô. Căn phòng thật ấm áp và khô ráo, sau một ngày dài đầy khủng hoảng, cô hẳn đã kiệt sức. Nhưng không, cô vẫn hoàn tòan tỉnh táo và đang trong tình trạng khiếp sợ.
Anh giờ đang ở đâu?
Anh đã nói không thể chờ được để có cô. Thực tế thì đám cưới đã diễn ra sớm hơn cả anh mong đợi, nhưng giờ họ đã kết hôn. Anh không phải đã thay đổi quan điểm rồi sao?
Mỗi tiếng động vang lên đều khiến dạ dày cô nhộn nhạo vì lo lắng và sợ hãi. Trong lúc tiếp tục chải mái tóc còn ẩm của mình, cô cô gắng nghĩ đến những chuyện ít khiếp đảm hơn. Hôm nay thời tiết thật đẹp, và cái bánh nhân thịt mà cô đã ăn trong bữa tối cũng khá là ngon lành.
Cái gì làm anh lâu lắc vậy nhỉ? Có phải những lời thỉnh cầu của cả thị tộc còn quan trọng hơn cả cô, thậm chí ngay lúc này đang là tối tân hôn của hai người bọn họ?
Ôi trời, cô mong ước làm sao quẳng được chuyện này sang một bên và giải quyết cho xong chuyện. Cô đã được nghe đầy lỗ tai vừa tò mò vừa khiếp sợ.về sự đụng chạm thể xác giữa một người đàn ông và một người bà.
Cô quyết định so sánh nó với ngón tay bị trật khớp của mình. Lúc cô lên , Gabrielle bị ngã từ tảng đá mà cô đang trèo lên. Ngón tay út tạo ra một tiếng khục kì cục và vẹo đi thành một hướng dị hợm. Cơn đau dội lên như thể bị cả một tổ ong bắp cày xông vào tấn công, nhưng cha cô thì biết đích xác phải làm gì. Trong lúc Stephen giữ cô ngồi yên, cha bẻ ngược ngón tay lại và cơn đau lập tức biến mất. Cô biết chuyện gì sẽ xảy ra và đã vô cùng khiếp hãi, nhưng một khi nó kết thúc, cô không cần phải lo lắng thêm nữa.
Trong chừng mực hiểu biết của cô, thì hành vi kết hôn quá giống như thế này: sợ hãi, đau đớn, quên tiệt đi hết.
Khi cánh tay cô bắt đầu nhức mỏi, cô thả chiếc lựơc xuống. Tóc quấn thành lọn sau lưng cô, những dải tóc dài mựơt. Cô nhìn đăm đăm xuống sàn nhà và tìm cách tập trung vào một thứ gì đó dễ chịu. Một ít nước từ bồn tắm tràn ra. Cô đã gom lại, nhưng vẫn còn lưu những vệt ẩm ướt trên sàn nhà. Cô nhìn chúng chầm chậm mờ đi.
Colm đã quên mất cô?
Hãy nghĩ về những điều tốt đẹp nào, cô tự nhắc bản thân mình. Hoàn toàn không cần thiết phải làm rối tung lên.
COlm đã rất hài lòng với kho muối làm quà của cô, và cả ngạc nhiên nữa. Gabrielle đột ngột nhận ra cô đã quên không báo cho anh rằng một lượng muối nữa còn đang được chuyển tới, và bằng này sang năm anh sẽ có hơn cả là đủ cho toàn bộ thị tộc của mình trong một khoảng thời gian dài. Anh sẽ có nhiều hơn mức nhu cầu cần thiết.
Cô không quan trong đối với anh sao?
Gabrielle cảm thấy mình đang trở nên ủy mị.Có lẽ Colm chỉ là lịch sự khi nói anh muốn cô. Còn cô thì đã quăng mình vào anh. Nhưng không, anh sẽ không làm điều đó, cô quyết định. Colm hoàn toàn trung thực. Anh sẽ không nói dối chỉ để tỏ ra mình lịch thiệp. ANh không mất thời giờ vào việc nghĩ ngợi xem một người phụ nữ cảm thấy như thế nào. Cô ngờ rằng anh chưa từng nghĩ đến chuyện đó.
Những giọt nước xuất hiện trong mắt cô, và cô biết nếu cô không làm gì đó, chẳng sớm thì muộn cô sẽ suy sụp.. Gabrielle ít khi khóc lóc, nhưng một khi đã vậy, phải mất rất nhiều thời gian cô mới ngừng lại được. Cô sẽ thoát ra khỏi nổi đau đớn và chuyện nhức đầu mà cô từng chịu đựng. Từ khi rời khoỉ Welllingshire, danh sách những chuyện đau đầu của cô tăng lên rõ rệt, và cô ước tính sẽ phải khóc mất cả tuần mới thoát khỏi tình trạng này mất.
Việc tập trung vào những điều dễ chịu chẳng có tác dụng gì. Cô cần phát tiết ra.
Sao Colm dám đối xử với cô như thế. Cô thở dài ngay sau đó vì nghĩ thế cũng chẳng tác dụng. Người đàn ông này đã để cô mang họ anh và cả sự bảo hộ của anh nữa, và anh không hề đòi hỏi phải đền đáp lại. Không, cô không tài nào giận dữ nổi. Việc bắt cô phải chờ đợi thật là thô lỗ, nhưng không quá đáng cho lắm.
Đầu óc cô chuyển đến hình ảnh ngài công sứ của nhà vua. Với cuộn giấy da và sự ngờ vực của ông ấy đã đặt cô vào tình thế phải ăn năn hối lỗi. Dù vậy, ông ấy chỉ làm theo lệnh của Vua John, và, thật ra thì, ông là một người hòa nhã. Cô không thể đổ lỗi cho vị sứ giả này hoặc khinh thường ông chỉ vì đã lặp lại những lời mà ông buộc phải truyền đạt.
Joan. Ngừơi đàn bà này mới đanh đá làm sao chứ! Ánh mắt cô ta nhìn cô tỏ vẻ khinh bỉ khi cô ta thách thức Gabrielle. Có phải cô ta nghĩ rằng tất cả những gì cô ta phải làm là thông báo rằng cô ta sẽ kết hôn với Colm, và việc đó sẽ được thông qua? Có phải cô ta mong đợi Gabrielle rũ xuống như một con gà chết trước mặt cô ta? Hay co rúm lại? Cô ta dám! Cũng đúng thôi, cô ta là một người đàn bà đanh đá và một kẻ phá rối đáng ghét.
Giờ mắt Gabrielle không còn sũng nước nữa. Nếu như Joan bước vào phòng cô ngay lúc này, Gabrielle có lẽ sẽ túm ngay lấy cây lược và quật cô ta lia lịa. Hình dung việc này khiến Gabrielle nở nụ cười.
Đó. Cô đang cảm thấy khá hơn rất nhiều rồi.
Tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang.
Colm. Ôi Chúa ơi, cuối cùng thì anh cũng đến với cô.
Cô nhảy dựng lên, sau đó lại ngồi xuống, rồi lại đứng lên. Cô nên đứng trước lò sưởi, hay nên ngồi bên cạnh giường? Anh có mong cô lủi vào trong đám chăn gối kia không?
Cô quyết định chờ bên lò sưởi. Cô cũng dứt khoát cho là quan trọng phải nhớ để mà thở. Cô đang nín thở đến hoa cả mắt.
Nỗi khiếp đảm… cơn đau….bị quên đi hết.
Colm gõ lộc cộc lên cánh cửa, chờ một giây, sau đó mở tung ra và bước vào. Anh đứng khựng lại khi nhìn thấy cô.
Cô là một ảo ảnh. Ánh sáng dìu dịu từ đám than hồng đằng sau cô đã khiến chiếc váy của cô trở nên mờ ảo. Anh có thể nhìn thấy khuôn người đẹp tuyệt của cô. Từng đường cong đều ánh lên một màu vàng óng : khuôn ngực đầy đặn, vòng eo nhỏ, đôi hông tròn trịa và đôi chân dài. Cô thật hoàn hảo và còn hấp dẫn anh hơn nếu như cô đứng đó chẳng mặc gì.
Anh sẽ không rời cô đêm nay hay bất kì đêm nào.
Hai bàn tay Gabrielle buông thõng, cô nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Cô hiểu người đàn ông này.
Tại sao cô lại tỏ ra quá sợ hãi? Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương cô. Nỗi khiếp đảm nhanh chóng tan đi. Phải, cô khá rõ người đàn ông này.
Tấm khăn choàng của Colm vắt ngang trên khuôn ngực trần. Trong thứ ánh sáng dìu dịu và trong căn phòng nhỏ anh dường như trông còn cao lớn và vạm vỡ hơn. Cô nhận biết mọi thứ trên cơ thể anh. Mái tóc ẩm ướt, những giọt nước còn vương trên ngực chỉ ra anh vừa đi tắm ở hồ, như nhiều người đàn ông khác trong thị tộc. Màu mắt anh… đường viền cương nghị nơi quai hàm… bờ vai rộng…
Cô muốn người đàn ông này.
Cô tiến lại phía anh. “Anh có biết mình đẹp trai không?” cô dịu dàng nói nhỏ.
Câu đáp lại của anh bỗng thành cáu kỉnh. “Anh không nghĩ đến những chuyện ấy. Khi nào em hiểu rõ anh hơn…”
Cô bước thêm một bước nữa, đôi mắt cô dán vào anh. Anh không tài nào nhớ nổi mình đang nói gì. Cơ thể cô phảng phất hương hoa nhè nhẹ khi cô dịch sát hơn, và điều anh còn nhớ được là chạm vào cô. Không một người phụ nữ nào khuấy động anh như cô khuấy động anh
“Em hiểu anh, Colm.”
Với những đầu ngón tay cô lần theo vết sẹo bắt đầu từ trên vai anh xuống tới cánh tay. “Cơ thể anh lưu giữ dấu ấn.”
Anh không cử động khi cô chậm rãi chạm vào anh, vuốt ve, mơn trớn. “Anh là một chiến binh,” cô thì thầm khi các ngón tay rà lên vai anh. Cơ bắp anh căng lên và làn da anh nóng rãy trước cái chạm của cô. “Anh là một người bảo hộ.”
Cô dịu dàng vuốt ve cổ anh, và khi cô một lần nữa đứng trước anh và thì thầm, “Em hiểu anh.”
Đôi mắt Colm không rời khỏi mắt cô khi anh chầm chậm cởi chiếc váy ngủ của cô. Má cô trở nên nóng rực, nhưng cô không ngượng ngùng quay đi trước anh hay che đậy cơ thể mình. Anh kéo cô vào vòng tay và hôn cô mãnh liệt. Cơ thể cô quá ư mềm mại, làn da ấm và mịn màng như lụa. Đôi môi anh dịu nhẹ lướt qua môi cô và sau đó anh còn khao khát hơn. Anh yêu cô với những nụ hôn cho đến khi niềm đam mê nhận chìm anh.
Anh đưa cô về giường. Cô không cần mất thời gian để kéo chăn đắp vào người. Anh nhanh chóng cởi bỏ khăn choàng và cơ thể anh áp lên cô. Cô thở hổn hển khi làn da trần của anh áp sát vào mình.
Colm muốn tìm hiểu từng inch cơ thể cô. Anh lần lữa trên miệng cô, sau đó hôn vào một bên cô, hít lấy mùi hương ngọt ngào. Anh cảm nhận trái tim cô đang đập thình thịch dưới thân anh, và khi anh hôn lên cổ cô, cô run rẩy. Anh hạ thấp đầu mơn trớn ngực cô và hôn vào vùng thung lũng phía dưới. Hai tay anh trượt xuống lưng cô, nơi xương sống hõm lại.
Gabrielle yêu cảm giá có anh áp sát vào mình. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh khi nụ hôn của họ trở nên đòi hỏi hơn nữa.
Với từng cái vuốt ve, khao khát của Colm tăng thêm. Những ngón tay anh trượt vào giữa hai bắp đùi cô. Anh cảm thấy cô cứng người đầy căng thẳng, nhưng anh sẽ không ngăn lại. Cô bắt đầu cựa quậy không ngừng sát vào anh.
Cái cách anh đang vuốt ve cô khiến Gabrielle trở lên hoang dại. Anh khiến cô khao khát hơn. Anh sẽ không để cô ngăn anh lại khi anh dịch xuốn thấp hơn để hôn lên cơ thể cô. Sự dày vò ngọt ngào sớm biến thành không thể nào chịu nổi. Móng tay cô bấu vào vai anh khi cô đòi hỏi được giải thoát.
Sự hưởng ứng hoang dại của cô khiến Colm bừng cháy, kiềm chế của anh biến mất. Anh mạnh mẽ tách hai chân cô ra, chen mình vào giữa hai bắp đùi cô, anh đẩy mạnh cơ thể vào trong cô.
Cô khóc òa vì đau đớn và uốn cong người sát lại anh, nhưng anh xoa dịu cô bằng những lời lẽ và những cái chạm ngọt ngào. Cơn đau sớm bị lãng quên, và khi anh cử động vào sâu trong cô, lúc đầu là chậm rãi, hông cô đẩy sát vào anh, và cô rên lên vì kích động. Những cú đẩy của anh trở nên mạnh mẽ hơn, không còn kiềm chế nữa. Và đột nhiên cô cảm thấy vỡ òa. Cô kêu tên anh khi cô lên đỉnh, và siết chặt anh ở bên trong khi anh tự giải thoát mình và tuôn hạt giống vào sâu trong cô.
Một lúc lâu sau đó hai người chẳng ai cử động, duy nhất chỉ có hơi thở dồn dập của họ Gabriele nghĩ tim cô sẽ vỡ ra mất. Việc yêu Colm là trải nghiệm tuyệt vời nhất mà cô từng có.
Cô biết mình đã làm anh hài lòng. Cho dù anh không hề nói với cô lời nào, cái chạm của anh là đủ. Khi rốt cục anh tìm lại được sức lực, anh xoay người ôm cô vào vòng tay. Anh hôn lên đỉnh đầu cô và nằm ngửa ra. Cô cọ má vào vai anh và đặt một tay lên ngực trái của anh, nơi trái tim đang đập.
Cô yêu người đàn ông này.