Cha Gabrielle không hòa hợp với Colm cho lắm. Cả Colm cũng không thích vị nam tước này. HỌ lịch thiệp, nhưng cảnh giác.
Thái độ của cha cô mềm đi khi ông trông thấy cách Colm đối xử với Gabrielle. Với ông rõ ràng là lãnh chúa yêu vợ và sẽ tôn thờ cô. Thái độ của Colm cũng trở nên hòa hoãn khi anh nhận ra cha cô yêu quý cô đến chừng nào và cô cũng vậy.
Willa chuẩn bị một bữa tối thật đặc biệt với chim trĩ nướng và rất nhiều món ăn khác mà Gabrielle không đếm nổi. Mỗi lần Willa đặt ra bàn một mâm thức ăn khác, cô đều mỉm cười với Gabrielle.
Liam rảo bước vào và được giới thiệu với ngài nam tước. Anh lên tiếng, “Gabrielle kể cho ngài nghe cô ấy đã cứu tôi như thế nào chưa?”
“Tôi hẳn phải nghe câu chuyện này mới được,” Nam tước đáp lại.
“Cô chủ, tôi phiền cô một chút có được không?” Maurna xen vào.
Gabrielle xin phép và theo Maurna lên gác.
“Tôi đã cho phép Mary về nhà sớm tối nay,” Maurna nói. “Cô ấy đã trông giúp hai đứa trẻ, và cám ơn cô vì đã cho cô ấy vào đây làm việc. Tôi nghĩ hai đứa sinh đôi đã xuống dưới lầu. Tôi đã lên xem chúng và thấy chúng ra khỏi phòng ngủ của lãnh chúa.”
Ethan cùng Tom đang chờ ở trên lầu với hai cái đầu gục xuống.
“Cháu xin lỗi, cô chủ.” Ethan lên tiếng.
“Cháu cũng vậy ạ,” Tom nói.
“Hãy kể cho cô chủ nghe các cháu đã làm gì,” Maurna nói. Cô đang tỏ ra nghiêm khắc, nhưng Gabrielle cảm nhận được sự dịu dàng trong giọng nói của cô. Cô biết bọn trẻ cũng vậy.
“Chúng cháu chỉ muốn xem qua cái rương thôi ạ,” Tom nói với đôi mắt nghếch lên.
“Rương của ta?” Gabrielle hỏi. “Tại sao các cháu lại muốn xem nó?”
Ethan nhún vai. “Cháu không biết ạ, nhưng chúng cháu đã làm thế.”
Tom gật đầu, “Cháu tìm thấy một bức tượng ở trong đó.”
“Cháu cũng tìm thấy một bức ạ,” Ethan thú nhận.
“Nhưng em không đánh vỡ bức của em. Anh mới đánh vỡ bức tượng của anh.”
“Các cháu, các bức tượng không thuộc về đứa nào hết,” Maurna lên tiếng.
Tom nắm lấy tay Gabrielle. “Ethan xin lỗi.”
“Tôi sẽ để chúng cho cô, Lady Garielle, còn tôi sẽ vào phòng cô xem xét thiệt hại.”
“Tôi sẽ lo việc đó, Maurna. Cô xuống dưới lầu đi.”
Garielle mang hai đứa vào phòng chúng và thúc chúng lên giường. Cô nói chuyện về việc phải tôn trọng quyền cá nhân và bắt chúng hứa không được phép tự ý vào phòng của lãnh chúa lần nữa. Sau đó cô hôn chúng ngủ ngon và đóng cửa lại.
Trên đường xuống cầu thang, cô nghĩ phải đề nghị Colm tháo nắp rương ra. Nếu đám trẻ trèo vào trong và cái nắp rương nặng nề đó sập xuống thì chúng có thể bị thương nặng.
Lò sưởi cháy sưởi ấm phòng ngủ. Nắp rương đã bị hất lên dựa vào tường, và một bức tượng thánh St.Biel đổ nghiêng nửa bên trong nửa bên ngoài. Một bức khác nằm trên sàng và mất đầu.
Cô nhặt hai mảnh vỡ lên và di chuyển lại gần lò sưởi để xem xem lịêu có sửa lại được hay không. Giữ nghiêng thân bức tượng, cô nhận thấy có cái gì đó bắt sáng. Cô lật nó lại và kiểm tra kĩ hơn. Cô chết sững. Lõi bên trong của bức tượng đá lõm sâu vào và lèn đầy vàng. Cô không thể tin nổi vào mắt mình. Cô nhìn lại lần nữa: Vàng ở đó.
Gabrielle phải ngồi xuống. Cô leo lên giường và đặt hai mảnh vỡ vào lòng.
Câu chuyện hoang đường này không phải ư? Vua Grenier thực sự đã giấu vàng đi? Cô ngồi chết lặng. Sau đó cô nghĩ ngợi, nếu như vàng nằm trong bức tượng này, có thể cũng ở trong bức khác? Phải xem xét thôi. Cô nhẹ đặt hai mảnh vỡ lên giường và chạy đến rương lấy thêm một bức khác. Cô nhăn mặt đập nó vào nền lò sưởi bằng đá. Phải mất đến ba cú đập thì nó mới gẫy làm đôi.
“Xin lỗi ngài, thánh St.Biel,” cô thì thầm.
Vàng. Nó ở ở đó. Bức tượng thứ hai cũng nèn đầy vàng.
Cô buộc phải ngồi xuống lần nữa. Thật quá mức chịu đựng. Bức tượng trong kho cũng chứa đầy vàng. Chẳng cần phải đập vỡ nó làm gì.
Một bức tượng nữa đang được chuyển đến từ Wellingshire. Bức tượng mà mẹ cô đã mang theo khi bà kết hôn. Có phải bà biết bí mật của St. Biel?
Dòng suy nghĩ cứ thế vùn vụt nhảy đến trong tâm trí cô, sớm làm cô chao đảo. Có phải bức tượng khổng lồ nhìn ra cảng ở St.Biel cũng chứa toàn là vàng? Cô bắt đầu cười lớn. Dĩ nhiên là có. Phải rồi, Vua Grenier mới khôn ngoan làm sao.
Cô ngồi trên giường một lúc lâu, nghĩ đến câu chuyện mà mẹ cô đã kể đi kể lại nhiều lần. Ngày xửa ngày xưa … Những lời gợi ý đã ở đó, nhưng có phải mẹ cô đã luận ra? Nếu như thế, bà có kể với chồng mình không?
Gabriell không biết cô đã ngồi mụ mị ở đó bao lâu. Cô đặt những mảnh vỡ lại vào rương và đóng nắp.
Khi cô quay trở lại sảnh, cha cô trông có vẻ thoải mái hơn. Colm tỏ ra nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô. Anh hôn nhẹ cô, lên tiếng. “Anh sẽ để em nói chuyện riêng với cha.” Thấp giọng, anh nói. “Về giường sớm nhé,”
Liam cũng rời đi để hai cha con cô có thể trò chuyện riêng. Gabrielle xích lại gần hơn chỗ ông bên cạnh lò sưởi.
Trước khi ông mở lời, cô bụôt miệng. “Con yêu Cha, Cha ạ.”
Ông gật đầu. “Ta có thể thấy được điều đó.”
Cả mười phút tiếp đó cô nói với ông về những đức tính tốt đẹp của Colm.
“Cha có nghĩ đến việc kết hôn thêm lần nữa không, Cha? Con sẽ lấy làm hạnh phúc nếu cha kết hôn. Con không thích cha ở một mình.”
“Có thể.”
“Nếu cha không quá mệt, con xin hỏi cha một vài chuyện… về St.Biel.”
Gabrielle nằm bên cạnh chồng và thì thầm những lời ngọt ngào với anh. Họ vừa mới làm tình, và cô còn chưa lấy lại được hơi thở. Họ đã trao đổi ngắn gọn với nhau về Coswold, nhưng giờ trong bóng tối, cô kể cho anh nghe về nỗi sợ hãi mà cô đã trải qua.
“Em sợ không được gặp lại anh nữa.”
“Anh không thể chịu được việc mất em,” anh thì thầm. Giọng anh run rẩy. “Giờ anh sẽ nói điều này. Anh yêu em, Gabrielle.”
Những giọt nước mắt tràn trên má cô. “Anh yêu em,” cô thì thào. Cô nghiêng người hôn lên má anh. “Anh vừa tặng cho em món quà mà cha em đã tặng cho mẹ.”
“Tình yêu là quà tặng của ông ấy ư?”
“Phải. Và em nghĩ là phải mất một khoảng thời gian. Vì mẹ em. Mẹ không thích Cha cho lắm khi họ kết hôn. Ông đã bắt mẹ rời quê hương St.Biel của mình. Em tưởng phải lâu hơn anh mới nói những lời đó với em. Anh sẽ không bao giờ rời xa em.”
Anh cười to. “Anh sẽ thú nhận một lần duy nhất thôi. Em làm anh lo lắng. Em có quyền lực khống chế anh. Mỗi khi gần em anh đều không tỉnh táo. Nhưng anh sẽ không xa em thêm nữa. Liam và Braeden sẽ được trao thêm trách nhiệm để anh có thời gian ở cùng em.”
Họ nằm đó, im lặng vài phút đồng hồ, và rồi cô thì thầm. “Anh có thích cha em không?’
“Anh không biết ông ấy nhiều đủ để thích ông. Ông ấy là người cộc cằn, không hài lòng chút nào khi nhìn thấy những vết xước trên tay và mặt em, nhưng khi nghe nói Coswold chủ mưu, ông ấy không còn đổ lỗi cho anh nữa.”
“Hai đứa trẻ đã lục lọi rương của em ngày hôm nay.”
Anh cười. “Chúng đã vào đây…”
“Chúng tò mò. Anh sẽ phải tháo bỏ nắp rương ra. Em sẽ có đứa bị kẹt ở trong.”
“Em sẽ không để chúng đi. Chúng ở đây rất hài lòng. Ethan đã làm vỡ một bức tượng của em.”
Anh ngáp dài. “Nó hả?”
“Bức tượng chứa đầy vàng.”
“Bức tượng cái gì?”
“Vàng,” cô thì thầm. “Bức tượng chứa đầy vàng. Em đập vỡ thêm một bức nữa, và trong đó cũng có vàng.”
Phản ứng của anh khá là giống của cô. Anh sửng sốt. “Kho báu là có thật.”
Gabrielle kể lại câu chuyện mà mẹ đã kể cho cô. KHi kết thúc, cô nói.” Giờ em biết bức tượng nào cũng chứa vàng, em nhận ra Vua Grenier đã khôn ngoan đến chừng nào. Đội quân chữ thập suýt giết chết đám cận thần của ngài vì ngài bắt họ trả lệ phí mỗi lần băng qua núi. Họ tin đất nước toàn những kẻ ngoại đạo, vì nhà vua đã làm gì nào? Ngài dâng đất nước cho một vị thánh và đổi cả tên, sau đó lại gửi cả một kho vàng cho giáo hoàng. Đội quân chữ thập sẽ không dám làm hại người của ngài. Tấn công vào họ cũng sẽ là tấn công đức giáo hoàng.”
“Tại sao nhà vua lại cất giữ số vàng đó suốt thời gian qua?”
“Mẹ em kể cho cha rằng nhà vua là một người khôn ngoan. Ngài biết giàu sang có thể cũng kích động lòng tham vô đối. Thần dân của ngài hài lòng với thứ họ có.”
“Và lòng tham sẽ khiến cách sống của họ trở nên đồi bại.”
“Phải.”
Colm mỉm cười. “Đúng, ông ấy thông minh hơn khi lợi dụng thánh của mình để gìn giữ đất nước.”
“Phải nói thêm nữa. Em đã hỏi cha, và ông nói rằng nghi ngờ của em là đúng.” Cô xoay người thì thầm vào tai anh. “Chẳng có thánh St.Biel nào hết.”
Một khoảng lặng xảy ra, sau đó Colm lên tiếng. “Ông ấy đã tạo nên vị thánh…”
“Ngài cứu rỗi người dân của mình theo cách duy nhất mà ngài biết,” cô bênh vực, “Dù sao thì em cũng tự hỏi những người đứng đầu nhà thờ sẽ nghĩ gì nếu như họ biết. Em không thể kể cho họ.”
“KHông, em không thể.”
“Vua John giờ trị vị St.Biel, ngài sẽ không có kho báu. Em sẽ gìn giữ nó, và một ngày nào đó con trai con gái của em sẽ được nghe kể về điều này, chúng sẽ phải có trách nhiệm bảo vệ nó.”
Colm lại cười. “Không có phép lạ nào để các bức tượng không bao giờ được đặt bên trong nhà thờ.”
“Đó là truyền thống.”
“Được bắt đầu bằng một đức vua biết thừa chuyện đó là báng bổ.”
“Em sẽ để con cái và cháu chắt chúng ta lo nghĩ về nhà thờ.”
“Nhưng em phải truyền lại bí mật đó,” anh nói khi anh dịu dàng đẩy cô nằm ngửa ra. “Còn anh sẽ hòan thành việc của anh, tình yêu, để đảm bảo em sẽ có con trai và con gái.”
Prologue
NGày xửa ngày xưa vào năm xuất hiện một cơn bão hung bạo tràn vào từ ngòai khơi, đội quân chiến binh đầu tiên từ vùng đất xa xôi đã tràn qua dãy núi và bờ biển. Với những vũ khí thép lạnh đặt trên ngực và áo giáp bóng loáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, chúng bước thành từng cặp với hàng dài dường như không có điểm kết thúc. Chúng xâm chiếm, không xin phép cũng như chẳng quan tâm. Không, chúng đang trong một cuộc tầm soát, và chẳng có gì thoát khỏi trên con đường chúng bước qua. Vào vùng đất của chúng ta, chúng chiếm ngựa cùng đồ ăn thức uống, giẫm nát mùa màng, cưỡng hiếp đàn bà phụ nữ, và giết chết rất nhiều người của chúng ta. Chúng để lại sự tàn phá theo từng gót chân… tất cả đều nhân danh Chúa.
Chúng tự coi mình là đội quân chữ thập. Chúng tin tưởng rằng sứ mệnh của chúng là thần thánh và chính đáng bởi chúng đã được đức giáo hoàng truyền đạt, kẻ đã ban phép cho chúng và ra lệnh cho chúng tiến về phía bên kia thế giới. Chúng phải chế ngự những người ngoại đạo và buộc họ khuất phục Chúa và tín ngưỡng của chúng. Nếu những người này cự tuyệt, quân lính được lệnh giết chết họ bằng tinh thần mộ đạo và lưỡi gươm được ban phép của bọn chúng.
Con đường đi qua dãy núi của chúng ta là lối đi độc đạo dẫn đội quân chữ thập tiến hành cuộc tầm soát của chúng, vì thế chúng hành quân qua lối đó, từng quân đòan này đến quân đòan kia, và khi chúng tiến đến hải cảng phía bên kia dãy núi, chúng cưỡng đoạt những con tàu của chúng ta để vựơt biển đến nơi chúng muốn.
Đất nước nhỏ bé của chúng ta sau đó được gọi là Monchanceux. Chúng ta được trị vì bởi người chú, Đức vua Grenier nhân từ. Ngài là người yêu mến quê hương mình và mong ước bảo hộ nó. Chúng ta không phải là một đất nước giàu có, nhưng chúng ta hài lòng với những gì mình sở hữu. Chúng ta có đủ. Khi bày lũ xâm lược kia tranh đọat của chúng ta, đức vua đã nổi giận, nhưng ngài không cho phép cơn giận dữ che mờ lý trí của ngài. Bởi là người trị vì khôn ngoan, Đức vua Grenier tìm ra được một giải pháp.
Ngài sẽ buộc binh đoàn xâm lược tiếp theo phải trả lệ phí đi ngang qua núi. Vì con đường quá hẹp, nó sẽ được bảo vệ một cách dễ dàng. Những người lính của chúng ta, quen với thời tiết lạnh giá, mưa tuyết cùng những cơn gió rét buốt trong đêm. Họ trông giữ ngọn núi trong nhiều tháng và mùa đông nhanh chóng tới gần.
Chỉ huy của đội quân xâm lược phẫn nộ trước ý niệm phải trả cho bất cứ thứ gì. Hắn cùng người của hắn đang thực hiện một sứ mệnh thần thánh. Hắn đe dọa giết chết tất cả người Monchanceux, kể cả phụ nữ và trẻ con, nếu như bọn chúng bị ngăn không cho qua. Có phải Đức vua Grenier cùng thần dân của mình quỳ gối trong nhà thờ, hay họ là những kẻ ngoại đạo đứng trước Chúa? Câu trả lời sẽ định đoạt số phận của họ.
Đó chính là lúc nhà vua thông thái và nhân từ của chúng ta đi theo niềm tin tôn giáo.Ngài bảo chỉ huy đội quân xâm lược rằng ngài cùng thần dân của mình vô cùng mộ đạo, và ngài sẽ chứng minh điều đó trước bất kì nghi ngờ nào.
Ngài kêu gọi trước dân chúng Monchanceux và nói với họ từ trên ban công cung điện. Vị chỉ huy kia đứng ngay sau ngài.
“Từ hôm nay đất nước chúng ta sẽ được gọi là St.Biel để vinh danh vị thánh bảo hộ của gia đình ta.” Vua Grenier thông báo. “Chúng ta sẽ dựng các bức tượng thánh St.Biel và vẽ hình ngài trên cánh cửa nhà thờ để ai cũng biết đến lòng hào hiệp của ngài, và chúng ta sẽ cống nạp cho đức giáo hoàng để tỏ rõ sự khiêm tốn và lương thiện của chúng ta. Số tiền lệ phí mà ta thu được sẽ dùng để cống nạp.”
Vị chỉ huy cảm thấy khó xử. Nếu như hắn từ chối trả tiền lệ phí – dĩ nhiên là bằng vàng, vì nhà vua sẽ không chấp nhận thứ gì khác – thì chẳng phải hắn đang từ chối cho phép nhà vua cống nạp cho đức giáo hoàng hay sao? Và nếu đức giáo hoàng nổi giận vì điều đó, thì ngài ấy sẽ làm gì? Rút phép thông công hắn? Hay xử hắn tử hình?
Sau một đêm dài cân nhắc và nguyền rủa, vị chỉ huy quân đội quyết định trả tiền lệ phí. Đó là một thời điểm trọng yếu, vì khi quyết định được đưa ra, từ giây phút đó trở đi, bất kể quân chữ thập nào muốn đi qua vùng đất của chúng ta đều phải trả lệ phí mà không được phép thắc mắc gì.
Đức vua của chúng ta giữ lời nói của ngài. Ngài kêu người nấu chảy số vàng và đúc thành đồng tiền, trên đó dập hình ảnh thánh St.Biel, mặt kia là chân dung của ngài.
Nơi chứa buộc phải nới rộng ra có thêm không gian để cất giữ những đồng tiền vàng, và một con tàu đã sẵn sàng ra khơi để đưa cống phẩm đến cho Đức giáo hoàng. Một ngày nọ, những chiếc thùng lớn, nặng chịch được đưa lên hầm tàu, và đám đông dân chúng tụ tập tại bến cảng dõi mắt theo chiếc tàu xuất phát đến Rome. Không lâu sau cái ngày lịch sử đó, những lời đồn đại bắt đầu lan truyền nhanh đến chóng mặt. Một vài nhà ngoại giao loan tin rằng chỉ có một lượng vàng nhỏ đến được tay đức giáo hoàng. Câu chuyện về sự giàu có vô hạn của nhà vua trở nên ầm ĩ và sau đó chìm xuống giống như sóng thủy triều vỗ vào bờ biển.
Thực tế thì tuyến đường nhanh hơn đến vùng đất thánh đã được người ta khám phá ra, đội quân chữ thập không còn cần phải đi qua đất nước chúng ta nữa. Chúng ta cảm thấy vui vẻ trước sự tĩnh mịch này.
Tuy thế, chúng ta không còn được sống trong hòa bình nữa. Mỗi một vài năm lại có kẻ đến tìm kiếm số vàng giờ đã trở thành truỳên thuyết. Một nam tước đến từ nước Anh, vì nhà vua của hắn nghe được lời đồn đại, nhưng sau khi người trị vì của chúng ta cho phép hắn tiến hành một cuộc tìm kiếm khắp cung điện và các vùng đất xung quanh, vị nam tước đó nói với ngài rằng hắn sẽ trở về Anh cùng cái tin rằng: Chẳng có kho báu nào được tìm thấy. Bởi Vua Grenier đã quá tỏ lòng hiếu khách, vị nam tước kia cảnh báo ngài rằng Hoàng tử John của nước Anh đang xét đến việc xâm lược St. Biel. Nam tước này trần tình rằng John muốn cai trị cả thế giới và đang nôn nóng chờ đợi tiếp quản ngai vàng nước Anh. Nam tước không nghi ngờ gì việc St. Biel sẽ sớm trở thành thuộc địa của nước ANh.
Cuộc xâm lăng xảy ra vào thời điểm một năm sau đó. Bởi St. Biel chính thức thụôc về nước Anh, cuộc tìm kiếm số vàng kia lại bắt đầu. Những kẻ chứng kiến thề rằng không một hòn đá nào còn nguyên vị trí, tất cả đều bị lật tung lên.
Nếu từng có kho báu như thế trên đời, thì hẳn nó đã biến mất không một tăm hơi.