Edit: Tiểu Pi
Beta: Quanh
A Phiến giữ chặt tay áo của hắn: “Đại ma vương ngài ngoan đi, không nên làm loạn đâu.”
Phong Minh đen mặt, nói: “Lấy bản đồ ra đây.”
A Phiến mở bản đồ ra, Phong Minh mở đến vị trí hiện tại của bọn họ, quét mắt nhìn những chỗ xung quanh bọn họ có bán kính cả ngàn dặm, nói: “Hình như có chỗ nào đó không đúng?”
“Không đúng? Sao lại không đúng?”
Phong Minh cúi đầu nhìn nàng, A Phiến giơ tay ngăn trở ánh mắt dọa trẻ con của hắn, vội nhìn trên bản đồ. Tìm một lúc lâu, bỗng nhiên nàng phát hiện có một nơi rất kỳ quái. Nàng chỉ vào hướng đó, ngẩng đầu nhìn hắn.
Phong Minh nhìn vào ánh mắt như đang muốn tranh công của nàng, nó sáng như sao, như để đáp lại yêu cầu được khích lệ của tiểu cô nương, hắn gật đầu: “Phải.”
“Đại ma vương ngài cực kỳ thông minh, sao ta lại không nghĩ ra vậy chứ.”
Nhân giới sớm đã hình thành nên có rất nhiều phàm nhân, ngoại trừ nơi núi sâu rừng già ít có người ở thì những nơi còn lại đều có người. Nếu như lời thần tiên trong miếu thờ đó nói, Tước thành từng có hơn mười vạn người cư trú, vậy nhất định nó là một đại thành rất phồn thịnh.
Phàm là nơi phồn thịnh, tất nhiên không thể nào quá hoang vắng được, cho nên không phải là nơi có nhiều núi.
Mà vùng này hầu như đều có thôn xóm rải rác, nhìn trên bản đồ cũng có thể thấy được. Nhưng có một địa phương lại rất kỳ quái, địa thế của nơi đó bằng phẳng, xung quanh không có ngọn núi nào, vậy mà nơi đó lại không có dân cư sinh sống, cũng không có đồng ruộng, giống như đã bị người ta xóa hết tung tích của nó vậy.
A Phiến nhẩm tính diện tích của nơi đó, hẳn là có thể đủ cho hơn mười vạn người sinh sống.
“Nơi này chính là tòa Tước thành kia.” A Phiến vui sướng nói, một lúc sau lại nghi hoặc: “Là ai đã che giấu nó, ngay cả trên bản đồ cũng không thấy được. Tam trưởng lão cũng là sau khi vào Tước Thành thì không còn tung tích, mà vì sao hắn lại đi đến đó, còn nữa, một đêm của ba năm trước nơi đó đã xảy ra chuyện gì.....”
Phong Minh cất giọng nhàn nhạt: “Nhân giới là hạ giới của Thần giới các ngươi, Tước Thành đang tồn tại bỗng dưng bị xóa bỏ, chỉ có Thần giới các ngươi mới có thể làm được. Ba năm trước đây Lôi Công Điện Mẫu hạ giới đi Tước Thành, cũng là việc làm của Thần giới các ngươi.”
A Phiến cảm khái, nói: “Lão đại chúng ta làm việc thật là thần bí quá.”
“……” Ý mà hắn muốn nói hoàn toàn không phải như vậy. Phong Minh nói: “Dẫn đường, đến nơi này.”
“Được!”
Phong Minh thấy tinh thần nàng phấn chấn như thế, hỏi: “Sao ngươi lại tích cực đến vậy?”
“Bởi vì ta đã đồng ý sẽ dẫn đường cho ngài, hơn nữa ta cũng muốn biết Tước Thành ở đâu, lỡ như sau này ta có nhiệm vụ đi Tước Thành thì ta sẽ không cần hao tâm tốn sức đi tìm.”
Phong Minh cười khẽ: “Hiện tại ngươi bị tạm thời cách chức, còn nhớ công việc ở Thần Phong Điện như vậy.”
“Bởi vì ta là tiểu tiên nữ của Thần Phong Điện mà.”
A Phiến thu bản đồ vào trong tay, thấy hắn không nhúc nhích liền gọi hắn một tiếng, lúc này Phong Minh mới cùng nàng bay về hướng Tước Thành.
Nhờ có phương hướng nên chỉ trong chốc lát hai người đã đến địa phận Tước Thành, quả thật nơi đó đã bị ai đó che giấu đi, cho dù là tới gần nhưng vẫn không nhìn thấy nó, ngay cả cửa thành cũng không biết nó nằm ở đâu.
A Phiến dựa theo dấu vết trên mặt đất mà đi đến, dựa vào hiểu biết của nàng về nhân gian thì nơi này chính là tường thành. Phong Minh giơ tay gõ thử, rõ ràng không nhìn thấy gì nhưng hắn vẫn có thể sờ được tường gạch.
“Là nơi này.” Hắn dứt lời, cất bước đi về phía trước, tựa như đi vào trong ảo cảnh, trong nháy mắt đã tiến vào một cảnh giới khác vậy.
Tường thành cao ngất, trên cửa thành còn có đài để bắn tên nhưng trên đó không có một bóng người. Chẳng những là trên tường thành không có người mà ngay cả trên mặt đất cũng vậy.
Ở đây đều chung một cảnh tượng hoang vắng điêu tàn, không những không có người, cả một con chó con mèo cũng không. Khắp nơi đều là những cửa tiệm đóng kín cửa, đường phố không có nổi một sạp bán hàng rong, có lẽ là lúc người dân rời đi đã dọn theo gia sản đi nơi khác mưu sinh. Vốn dĩ Tước Thành này cũng không gặp đại nạn gì, chỉ vì không có nước nên con người không thể tồn tại, đành phải rời khỏi nơi này để đến nơi khác sinh sống.
Bởi vậy Tước Thành không có một bóng người, thoạt nhìn lạnh lẽo hiu quạnh, nhưng cũng không cảm nhận được âm khí. Có điều nó quá quạnh quẽ, từng miếng ngói hay viên gạch đều nhuộm cái lạnh cuối mùa thu.
A Phiến nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Nhà cửa ở đây thật là đẹp, đường phố cũng rộng rãi, ngài xem, còn có tháp cao, tòa lầu, chùa miếu, đều hùng vĩ đồ sộ như vậy, rõ ràng trước kia nơi đây phồn hoa cỡ nào. Đại ma vương ngài nói xem, vì sao Đế quân muốn che giấu nơi này chứ?”
“Ngươi muốn hỏi người của Ma giới là vì sao người Thần giới lại làm như vậy?”
“…… Ta sai rồi.” A Phiến đã cùng hắn vài lần trải qua kiếp nạn, nên đã quên mất hắn là Ma Tôn, nàng lại nói: “Nơi này thật là kỳ quái, rất giống hoang mạc mà ta đã đi. Nhưng tốt xấu gì hoang mạc cũng tồn tại một ít cỏ dại, còn nơi này lại một chút sắc xanh cũng không nhìn thấy.”
Tuy cỏ dại trong Lục giới không có tri giác, nhưng phàm là có bùn và nước là chúng đều có thể tự sống được. A Phiến đã đi qua vô số địa phương, đều không có nơi nào quái dị giống thành hoang này cả.
Nơi này không có cây cối, ngay cả một cọng cỏ cũng không. Mọi đồ vật ở đây thoạt nhìn đều rất khô ráo.
Nếu nói Tước Thành là một thân cây, đồ vật trong thành là cành là lá cây của nó, vậy thì có người nào đó đã hút hết hơi nước nên cả lá cây cũng biến thành lá khô, không hề có sinh khí, không thấy một chút hơi nước nào.
A Phiến nhìn hồi lâu, đã cảm thấy có hơi khó chịu, nàng cảm giác da mặt mình như là bị gió Bắc thổi một lúc lâu nên rất khô. Nàng xoa xoa mặt, khi ngẩng đầu nhìn Phong Minh lại thấy môi hắn cũng nổi lên vài nếp gấp, trở nên trắng bệch. Nàng sờ môi mình, cũng có chút khô.
Phong Minh đứng ở trên tường thành quan sát, thu hết khung cảnh Tước Thành vào đáy mắt, Tước Thành hiện tại đã là một tòa thành hoang.
Không thấy tà ám, nhưng kỳ lạ là nó lại có loại hơi thở vô hình khiến người ta không thoải mái. Rốt cuộc là cái gì, hắn muốn tìm cho ra mới được. Hơn nữa, đúng thật là Tam trưởng lão cũng đang ở trong thành.
Hắn dốc sức muốn tìm tên phản đồ ấy về. Hắn rất tín nhiệm Tam trưởng lão, nhưng mà y lại phản bội hắn.
Hắn càng nghĩ lại càng cảm thấy bực bội. Bỗng nhiên một ngón tay thon dài trắng trẻo xuất hiện trước mắt hắn, còn quệt một vệt trắng lên mặt hắn, không biết là cái gì. Hắn nhíu mày nhìn ngón tay của A Phiến, hỏi: “Làm cái gì vậy?”
Chấm, chấm, chấm, ngón tay liên tiếp quệt điểm trên ấn đường, hai sườn mặt, chóp mũi và cằm hắn.
“……”
“Đây là cao ngọc mà tiên nữ tỷ tỷ đưa ta, thoa lên mặt thì da sẽ không bị khô.” A Phiến thoa một chút mới đóng nút bình lại, bỏ vào túi nhỏ của mình, kề mặt mình lại gần hắn, nói: “Ngài mau thoa đều trên mặt mình đi, để một hồi mặt lại khô hơn.”
Mặt Phong Minh càng nhăn nhó, vài lần đã muốn biến nàng thành một ngôi sao nhưng cuối cùng vì có thể thuận lợi về Ma giới nên quyết định nhịn xuống.
Cao ngọc thoa trên mặt có hương thơm, chậm rãi bay vào trong mũi hắn, vật này…… Chính là đồ vật mà tiểu cô nương hay dùng. Vậy mà nàng lại bôi nó lên mặt hắn! =))
A Phiến thoa xong, lại lấy ra một lọ cao ngọc khác, dùng ngón tay quệt một ít cao rồi bôi lên môi hắn, thoa đều: “Như vậy môi cũng sẽ không bị nứt nẻ, à quên, còn môi trên nữa.”
Khi ngón tay nàng ấn lên môi hắn, xúc cảm vô cùng rõ ràng. Phong Minh hơi ngây ngốc, thấy nàng còn muốn tiếp tục bôi, hắn lập tức bắt lấy tay cổ tay nàng, dùng một cái tay khác phủi phủi, lau hết cao ngọc trên mặt mình, rồi bôi lại trên mặt nàng: “Không được dùng những đồ vật này cho ta nữa!”
“……” Toi rồi! A Phiến run lên, Đại ma vương xấu tính, ngày thường nàng còn luyến tiếc nên không dám dùng nhiều nữa kìa. Nàng cất lọ cao vào túi, lại lần nữa vỗ vỗ mặt: “Không thoa cho ngài nữa, cứ để mặt ngài sần như cái khăn lông luôn đi.”
Quả thật Phong Minh cảm giác được nước trong thân thể mình dần cạn kiệt, nhưng hắn kiên quyết không cần đồ vật mà chỉ có tiểu cô nương mới dùng này. Gió ở Tước Thành cũng không lớn, không khác gì với bên ngoài, gió thu khô mát, nhưng vì sao con người đi vào nơi này thì thân thể càng khô héo đi?
Hắn thử nhấp môi, quả nhiên đôi môi rất khô, thiếu điều muốn tróc da ra luôn. Hắn thấy A Phiến còn thoa thêm cao gì đó, nói: “Vô dụng thôi, gió ở đây không liên quan gì đến nước trong cơ thể ngươi cả.”
A Phiến uể oải nói: “Ta cũng cảm thấy vô dụng, lãng phí cao ngọc mà tiên nữ tỷ tỷ đưa ta.”
Phong Minh cười khinh thường, ấn một cái lên trán nàng, dựng kết giới cho cả mình và nàng.
Có cái này, A Phiến mới cảm thấy thân thể không còn bị hút hơi nước nữa: “Hữu dụng quá. Nhưng đây là vì sao vậy? Tước Thành này có quái vật sao?”
Phong Minh chăm chú nhìn nơi xa, thấy hai chấm nhỏ màu đen nhanh chóng xuyên qua từ ngõ nhỏ, cách quá xa, có lẽ chỉ là hai con chuột. Nhưng hơi thở kia không phải là hơi thở của chuột.
“Không có quái vật.”
Thành hoang không có một giọt nước thì lấy đâu ra quái vật.
Vẻ mặt Phong Minh hơi nghiêm trọng, tòa thành hoang này, có ẩn giấu điều quỷ dị.
Hắn bắt lấy xiêm y của A Phiến rồi kéo nàng phi khỏi tường thành, nhanh chóng xẹt qua những nóc nhà đã sớm bị người dân vứt bỏ, bay về hướng điểm đen vừa nãy.
A Phiến ngửa đầu nghiêm mặt nói: “Đại ma vương, ta nghiêm túc nói với ngài rằng, thật sự ngài không cần xách ta như vậy đâu. Đại ma vương? Đại ma vương?”
Phong Minh không có trả lời, A Phiến bắt đầu hờn dỗi. Một lát sau nàng lại không tức giận nữa, thật ra xách theo như thế đi cũng khá tốt, không cần nàng đi đường, hơn nữa tốc độ của hắn còn nhanh hơn nàng, nếu nàng có thể đi nhanh được như thế, sau này khi đi làm nhiệm vụ cũng sẽ mau hơn một chút.
Hai điểm đen đó nhanh chóng biến mất trong con ngõ nhỏ, Phong Minh tìm kiếm hơi thở bọn họ ở, rất mỏng manh, mỏng manh đến mức làm người ta không thể phát hiện.
Sau khi hạ xuống đất, A Phiến vuốt phẳng xiêm y của mình, hỏi: “Đại ma vương, ngài thấy cái gì vậy?”
Phong Minh trầm giọng đáp: “Người.”