Edit: Halina
Beta: Nhược Vy
Thạch thôn được gọi là Thạch thôn không phải chỉ vì tất cả người nơi này có họ Thạch, mà chủ yếu là vì chung quanh thôn trang có rất nhiều đá tảng.
Trăm năm trước, người trong thôn đều là người một nhà, hôm nay cứ trong bảy tám chục hộ, người ta vẫn có thể tìm được vài người có cùng quan hệ huyết thống.
Cái tên Thạch Đa Nhưỡng mang theo mong muốn cả đời của phụ thân thôn trưởng —— Trong đất có nhiều Thạch (đá).
Đất ở Thạch thôn thật sự quá cằn cỗi, phía trước có nước, phía sau có núi, nhưng nước chỉ là dòng suối nhỏ, núi lại là núi đá, vốn không dùng để tưới ruộng đồng được, cũng không thể trồng một mảnh ruộng tươi tốt rộng lớn.
Mỗi lần Thạch Đa Nhưỡng đi đến phiên chợ cách trấn mười lăm dặm cùng với phụ thân, lúc đi ngang qua những mảnh ruộng rộng lớn tươi tốt thì hắn đều thấy vẻ hâm mộ trên mặt phụ thân. Đó là vẻ mặt khó diễn tả thành lời, nhưng lẫn trong vẻ hâm mộ là vẻ u sầu nồng đượm.
Muôn đời Thạch thôn cũng không thể có được nhiều đồng ruộng và đất đai như vậy. Bởi vì khi đào sâu xuống ba thước đất thì ngoại trừ bùn đất ra, Thạch thôn cũng chỉ thấy được những tảng đá vô cùng cứng rắn.
Khắp nơi đều là đá tảng, vừa đến mùa vụ thì phụ thân lại phải dẫn thanh niên trai tráng trong thôn đi đào đá tảng lên, nhưng đá tảng gắn kết với nhau tầng tầng lớp lớp, ba thước dưới lòng đất vẫn là đá tảng, năm này qua năm khác, cho đến khi phụ thân qua đời vẫn không di chuyển được bao nhiêu khối đá lớn.
Phụ thân trở thành lão thôn trưởng, hắn trở thành trưởng thôn mới. Chuyện hắn nhức đầu nhất vẫn là người dân trong thôn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Hắn nghĩ rồi lại nghĩ, ngồi trên đá suy nghĩ cả nửa năm trời. Nhưng mà ngồi trên đá lâu quá, ngoài cảm thấy đau mông thì vẫn bế tắc, mà hắn cũng không thể làm gì được nó.
Thạch Đa Nhưỡng tiếp tục gắng sức ngồi trên đất đá suy nghĩ thêm nửa năm, sau khi suy nghĩ hết mọi biện pháp vẫn không thể chuyển bọn chúng đi được thì rốt cục hắn cũng nghĩ tới một phương pháp có vẻ khá hèn nhát—— không phá được, vậy thì tránh thôi.
Vì vậy hắn mới triệu tập thanh niên trai tráng trong thôn lại rồi nói với bọn họ rằng, chúng ta phải rời khỏi nơi này, chỉ có rời khỏi đây thì mới có thể được ăn no mặc ấm mỗi ngày.
Thanh niên trai tráng một lòng muốn ăn no, họ đã khổ quá lâu rồi nên rất hăng hái thực hiện. Nhưng trong thôn vẫn có người không vui, nhất là người già lớn tuổi, bọn họ đã quen với cuộc sống như vậy rồi, không muốn liều mạng để tranh đấu cuộc sống tốt đẹp gì cả.
"Lá rụng về cội, lá rụng về cội."
Bọn họ lẩm bẩm câu này rồi nhất định không chịu rời đi.
Thạch Đa Nhưỡng không từ bỏ, hắn đến từng nhà một để khuyên bảo.
"Đừng khuyên nữa, ta không muốn rời khỏi nơi này, không muốn! Hơn nữa, ra bên ngoài cũng chưa chắc sẽ sống tốt hơn bây giờ, tuy ở chỗ này sống không quá tốt nhưng ít ra vẫn còn sống được."
"Ngươi còn nhỏ nên không có tình cảm với Thạch thôn này, ta già rồi, tuổi rồi, không muốn vận động nữa, cũng không nhúc nhích nổi."
"Thạch oa tử, ngươi nên học hỏi theo phụ thân ngươi, vận chuyển những tảng đá đó đi, giúp chúng ta có thêm hai thửa ruộng nữa chứ đừng giằng co."
Hắn khuyên nửa năm, những lời như khuyên hắn dừng tay, mắng hắn không có lương tâm, hắn cũng đã nghe hết toàn bộ. Nhưng hắn biết rõ chỉ có rời khỏi nơi này thì mới có thể sống sung túc được. Dù có thất bại thì ít nhất vẫn có thể trở về đây, nhưng lỡ như thành công thì Thạch thôn sẽ không còn là thôn làng đầy sỏi đá dưới chân nữa.
Hắn không chịu từ bỏ, cứ một năm rồi lại một năm trôi qua, đến năm thứ ba rốt cục hắn cũng thuyết phục được gia đình cuối cùng đồng ý rời đi.
Thạch thôn sắp được di dời.
Hắn cảm thấy mừng rỡ, gánh nặng đè nặng trong tim lâu nay đột nhiên được gỡ xuống, cộng thêm mấy năm nay ăn không ngon mặc không đủ, lại chưa từng được ngủ một giấc say sưa nên một ngày trước khi di dời thôn thì hắn ngã bệnh.
Kế hoạch di dời Thạch thôn cũng bị trì hoãn.
Càng bị trì hoãn thì hắn càng nóng nảy, càng nóng nảy thì bệnh của hắn lại càng nặng.
Lúc tình hình sắp không xong thì đột nhiên trong thôn có một thầy lang chân đất đi tới.
Bạch tiên sinh chẩn đoán bệnh cho hắn xong thì sắc mặt cũng không được tốt. Tim hắn trĩu nặng, hỏi: "Ta còn có thể sống được bao lâu?"
"Một tháng."
Trong một tháng này hắn luôn gắng gượng vùng dậy, muốn chỉ huy người trong thôn rời đi. Nhưng thôn dân lại nói: "Chờ ngươi khỏe lại đã rồi đi."
Hắn không cam lòng nên cũng nói rất nhiều với vị Bạch tiên sinh mấy ngày trước tới thăm hắn. Nói chuyện từ khi hắn ra đời, đến tâm nguyện của hắn, rồi cả giây phút hắn qua đời.
"Bạch tiên sinh, ta thật sự... Không cam lòng..."
Nhưng dù không cam tâm thì cũng không đánh bại được Sứ giả câu hồn. Bạch Ông tận mắt nhìn hắn bị người Minh giới đưa đi, chẳng biết tại sao lại không đành lòng nên liền len lén giấu một hồn phách của hắn, khi nào có cơ hội thì phần hồn phách này có thể khôi phục ý thức của hắn, để cho hắn "Trọng sinh".
Ông hành y ở nhân gian nhiều năm, chứng kiến vô số người sinh ly tử biệt, nhưng ở Thạch thôn mấy tháng ông lại phát hiện trong lòng ông không bỏ được người trẻ tuổi mang theo chấp niệm kia.
Mỗi người Thạch thôn cũng sẽ vô tình nhắc đến tên của người trẻ tuổi đó rồi thương tiếc cho hắn. Nhưng không ai nhắc đến chuyện rời đi, bọn họ tiếp tục sống những ngày nghèo khổ như vậy, giống như cả thôn đều bị mất đi linh hồn.
“Nếu như Thạch Đa Nhưỡng sống lại thì chắc chắn bọn họ sẽ đi với hắn, Thạch thôn cũng có thể thoát khỏi cảnh nghèo khổ, không còn cảnh bệnh tật quấn thân nữa, đây cũng là một cách cứu người."
Bạch Ông kể xong chuyện của người trẻ tuổi kia thì trong lòng cũng đầy đau khổ: "Ta cứu hắn cũng là một cách hành y."
Lần này người ông cần chữa trị không phải là thân thể con người mà là một người đã ra đi thanh thản và người dân Thạch thôn nghèo khổ.
"Thì ra là như vậy..." Nghe xong chuyện cũ của Thạch thôn thì A Phiến liền nghẹn ngào, sợ Đại Ma Vương mắng mình nên lén lau nước mắt rồi nói: "Nếu như hắn còn sống thì Thạch thôn sẽ được cứu rồi."
Nàng còn chưa cảm động vì câu chuyện của người thanh niên có chí hướng kia thì đã nghe thấy người bên cạnh cười một tiếng nên liền tức giận:"Đại Ma Vương, chẳng lẽ không đúng sao?"
"Không đúng." Phong Minh phủ định hoàn toàn, nói: "Nếu Thạch Đa Nhưỡng thật sự sống lại thì mọi chuyện sẽ chỉ hỏng bét hơn."
"Hỏng bét chỗ nào?" A Phiến không phục, nói: "Rời khỏi nơi này để đi ra ngoài nói không chừng sẽ có thể trở nên giàu có, bệnh tật cũng giảm bớt, đây là ngài nói mà, Đại Ma Vương, tại sao đến phiên Thạch Đa Nhưỡng nói thì lại trở thành hỏng bét?"
Phong Minh nhìn nàng rồi nói: "Bởi vì hắn đã chết."
"Có ý gì?"
Phong Minh không đáp mà tiếp tục hỏi ngược lại: "Người Thạch thôn là loại gì? Yêu ma sao?"
"Là người phàm."
"Vì là người phàm nên trong lòng bọn họ sẽ không có chuyện cải tử hoàn sinh, nếu có cũng là do thần tiên, ma quái gây nên. Một người đã chết mấy tháng đột nhiên bây giờ xuất hiện trước mặt bọn họ, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ nghe theo hay là sẽ sợ hãi đây?"
A Phiến nói: "Nghe theo."
"..." Lối suy nghĩ của quỷ khóc nhè này không thể đi theo tư duy của hắn được, như vậy thì sao mà dạy nàng!
A Phiến sờ lỗ mũi chua sót, nói: "Bởi vì đó là Thạch Đa Nhưỡng, là thôn trưởng mà bọn họ tin tưởng nhất, còn là đồng hương mà bọn họ mong ngóng gặp mặt ngày đêm. Bọn họ thấy hắn sống lại thì nhất định sẽ rất vui mừng, không phải sao?"
"Không phải!" Phong Minh quả quyết bác bỏ.
"Đại Ma Vương, ngài nên suy nghĩ thoáng một chút."
"Nhưng đám thôn dân kia chưa chắc sẽ nghĩ thoáng."
A Phiến sửng sốt nhưng vẫn không bị thuyết phục, lại có hơi mất mát, ủ rũ nói: "Nhưng ta thật sự cảm thấy nếu Thạch Đa Nhưỡng sống lại thì thôn dân sẽ rất vui vẻ..."
Phong Minh biết tại sao nàng lại muốn như thế, bởi vì trong người nàng ẩn giấu cái Mặt Trời Nhỏ, chúng đang tỏa sáng khắp cơ thể quỷ khóc nhè này, nhưng có phải ai cũng ngây thơ lạc quan giống như nàng đâu. Huống chi đây là người phàm, bọn họ không dễ dàng thừa nhận một con quỷ đã chết rồi sống. lại.
Thần tiên xuống trần thì bọn họ sẽ nhảy cẫng lên. Nhưng nếu để người phàm như Thạch Đa Nhưỡng sống lại thì sẽ chỉ làm bọn họ cảm thấy sợ hãi.
Phong Minh không tin người Thạch thôn sẽ hoan nghênh hắn trở lại.
Bạch Ông lắc đầu, nói: "Ta cũng không tin... Bọn họ đều biết tất cả mọi chuyện Thạch Đa Nhưỡng dốc lòng làm vì bọn họ, nếu không cũng sẽ không nhớ mãi tên hắn sau khi hắn chết. Ngươi đi xem thử đi, trước mộ phần của hắn không có một cây cỏ dại, mỗi ngày đều có thức ăn tế bái, hắn chết đã nửa năm mà bọn họ vẫn không hề quên hắn."
"Cho nên dù thế nào thì cũng phải thử một chút đúng không?"
Bạch Ông im lặng một lát, ông không hề quên là làm những chuyện này thì sẽ khiến cho Minh giới chú ý. Ông vốn định lặng lẽ làm chuyện này, sau đó lặng lẽ đến Minh giới chịu tội, lặng lẽ chịu phạt, bây giờ xem ra không thể rồi.
Phong Minh im lặng rồi nói: "Người làm đi, ta không nhúng tay vào, cũng không ủng hộ."
Bạch Ông ngẩn ra, A Phiến cũng cảm thấy ngoài ý muốn: "Đại Ma Vương, ngài đồng ý rồi sao?"
"Đồng ý."
A Phiến đột nhiên cảm thấy Đại Ma Vương cũng là một Ma vương tốt, trong lòng đầy tia sáng mặt trời, tuy mạnh miệng nhưng lại mềm lòng, rõ ràng vừa rồi nói chuyện u ám như thế, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Nàng thuận miệng hỏi: "Tại sao ngài đồng ý?"
Phong Minh nhướng mi lên cao, đáy mắt vẫn là vẻ u ám quen thuộc, khóe miệng nhếch lên, nói: "Ta muốn xem các ngươi khóc."
Dứt lời hắn liền bỏ đi. A Phiến phục hồi tinh thần, thiếu chút nữa giận đến nhảy dựng lên: "Đại Ma Vương, chúng ta tuyệt đối không làm sai! Ngài chờ xem đi! Ta đánh cược năm đồng tiền với ngài!"
"A —— "
A Phiến tức muốn chết, nàng không hề tin thôn dân sẽ sợ Thạch Đa Nhưỡng, điều này sao có thể. Thạch Đa Nhưỡng là tay, là chân của bọn họ, là thôn trưởng bọn họ tôn kính nhất.
Ba người trở lại Thạch thôn, lúc tới cửa thôn, Phong Minh liền kéo A Phiến ẩn thân rồi nhìn Bạch Ông đi vào.
Tin tức Bạch Ông trở về lập tức truyền khắp thôn xóm nhỏ này, những người đã nằm ngủ rồi cũng rối rít bật dậy, cầm đèn dầu đi ra ngoài, hỏi ông có khỏe không. Lúc Bạch Ông nghỉ ngơi ở bên đống lửa cũng đã trị thương cho mình, hôm nay lại dùng pháp thuật che giấu nên cũng không nhìn ra được vết thương, thôn dân không phát hiện, họ đi đến gần hỏi ông đã ăn cơm chưa, đã đi đâu, vị bằng hữu Thần tiên của ông bây giờ đã đi đâu rồi, bọn họ còn chưa kịp chiêu đãi nàng.
A Phiến đứng ở cửa thôn nhìn thấy vậy thì cảm khái nói: "Đại Ma Vương, ngài xem, người Thạch thôn đối xử thân thiện với người ngoài như thế, huống chi là thôn trưởng một lòng suy nghĩ cho bọn họ."
Phong Minh hoàn toàn không muốn cãi lại nên chỉ "À" một tiếng rồi nói: "Đi thôi, Tiểu Tiên Nữ."
A Phiến kinh ngạc nhìn hắn: "Ngài chưa bao giờ gọi ta là Tiểu Tiên Nữ."
"Bây giờ ngươi chính là một Tiểu Tiên Nữ, một Tiểu Tiên Nữ tỏa sáng lấp lánh."
A Phiến nghi ngờ nói: "Sao ta lại cảm thấy lời nói của ngài có hàm ý rất sâu sắc..."
Phong Minh nhẹ giọng cười một tiếng, ít nhất còn nghe hiểu được.
A Phiến thấy hắn cười thì càng khẳng định sự hoài nghi tronglòng là đúng, nàng hỏi: "Quả nhiên ngài vẫn cảm thấy Bạch Ông bá bá sẽ không thành công, đúng không?"
"Ừ." Phong Minh im lặng, muốn đưa nàng trở về nên nhất thời không có tâm trạng chế nhạo nàng: "Về chưa?"
"Dĩ nhiên không." A Phiến ngẩng đầu nhìn hắn, lớn tiếng nói: "Ta muốn thắng ngài năm đồng tiền!"
"..." Phong Minh nghiêm túc nhìn nàng một hồi lâu, bỗng dưng cười một tiếng: "Ha."
Lần đầu tiên hắn muốn thua, thua Tiểu Tiên Nữ năm đồng tiền.