Lúc này, điện thoại reo lên, là của Ngư Phu, “Bạch
Ưng, cậu rành đường bên này, cần cậu trợ giúp quân đội đi thăm dò căn cứ của tướng
quân.
Chúng ta tạm thời không thể lấy được lệnh bắt giữ,
bắt buộc phải trông chừng cẩn thận để bên ta tranh thủ thời gian bắt gọn ông
ta.”
“Được, tôi đưa Nam Nhứ đi hội họp với bên quân đội
trước đã.” Bên cạnh Lận Văn Tu, Nam Nhứ đã không thể quay lại nữa rồi.
Nam Nhứ vừa nghe, “Anh vẫn chưa thể rời đi ư?”
Anh chỉ nói, “Anh đưa em đi trước.”
“Còn anh thì sao.”
Nam Nhứ nhìn sườn mặt anh, đường nét khuôn mặt anh
dưới bóng mờ trở nên cương nghị, ánh mắt kiên định, đối với nguy hiểm trước mắt
không có chút sợ hãi, thậm chí anh còn dùng cách thức nhẹ nhàng nhất để tiến
vào khu vực nguy hiểm nhất.
Cô mím chặt đôi môi, “Vậy em cũng không đi.”
“Luyến tiếc anh à?” Anh nửa cười đùa, thản nhiên
nói, “Truy bắt m túy chính là một chiến trường, hơn nữa còn là trận chiến lâu
dài, Nam Nam, tin tưởng anh, ông trời sẽ không mang anh đi đâu.”
Nam Nhứ cụp mắt, trong lòng hết sức khó chịu,
nhưng cô cũng càng thêm kiên định, “Em không đi, em ở lại bên cạnh anh, có thể
phối hợp với anh.” Bản thân anh ẩn nấp mai phục là chuyện quá khó, bên cạnh có
vô số đôi mắt nhìn chằm chằm anh, mỗi một bước đều gian khó vạn phần, làm nội ứng
thì không thể sống thật với con người mình, anh rất khó phát huy quyền thuật,
phải đến lúc nào mới có thể quay về? Cô ít nhất có thể ở cùng anh.
“Mấy năm khó khăn nhất anh đều trải qua rồi, ông
Liêu gục xuống, tuy rằng nội chiến không ngừng nhưng trước mắt anh vẫn có thể
xoay xở đôi chút.” Anh nhẹ giọng than thở một tiếng, “Nghe lời nào, đi nhé.”
“Bên cạnh anh đầy những kẻ mang lòng muốn lấy mạng
anh đó, nói không chừng có ngày chúng bắn một phát vào anh thì xong.”
Khóe môi anh mang ý cười, “Anh đây không sợ chết.”
“Em sợ, em sợ anh chết.” Đáy mắt lo lắng của cô
nhuộm lên vẻ lo âu và thê lương sâu sắc, công việc nội gián không được sợ chết,
phải can đảm hữu mưu, lâm nguy không sợ, nhưng bọn họ đều là con người, có máu
có thịt, là sinh mạng sống sờ sờ.
“Nghe lời nào, hiện tại anh có thể ứng phó được.”
Anh nắm chặt tay của cô, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, “Em cùng anh đi thăm dò căn
cứ của tướng quân, sau đó em sẽ rời đi.”
“Còn nói không phải luyến tiếc anh, ngày nào cũng
muốn đi theo cùng cơ mà.” Anh nhướng mày, cố ý trêu chọc cô, “Đi thôi.” Cô hiểu
được, nếu cô ở đây sẽ khiến anh phân tâm, cô cắn răng, “Được.”
Lúc này điện thoại vang lên, Tề Kiêu lấy điện thoại
từ trong túi quần, người gọi đến là Tang Kiệt, “Cậu Kiêu, có người muốn làm việc
bất lợi đối với cậu.”
“Ai?”
Tang Kiệt nhíu chặt chân mày, “Mạnh Sai.”
Tề Kiêu nghe thế, ánh mắt lạnh lẽo.
Mạnh Sai đi theo ông Liêu nhiều năm, là một đàn em
vô cùng tài giỏi của ông ta.
Sau khi ông Liêu xảy ra chuyện, phía Mạnh Sai
không chút động tĩnh, Tề Kiêu bảo Tang Kiệt trông chừng gã ta là vì sợ gã gây
chuyện.
“Tên đó đâu rồi?”
“Tên đó đã biết anh đang ở quảng trường Mộc Lạp.”
Trước khi Tề Kiêu đi đã nói mấy ngày này không ra khỏi cửa, Tang Kiệt lúc này
không muốn chơi trò bí hiểm với anh.
Chân mày của Tề Kiêu càng nhíu càng sâu, dần dần
muốn thành một đường thẳng.
Mạnh Sai nhất định là đến tìm anh, “Tôi biết rồi.”
Tang Kiệt nói, “Tôi đã dẫn theo người nhanh chóng
đến tiếp ứng anh…”
Lời còn chưa nói xong, một viên đạn từ xa bay đến
”đoàng” một tiếng ghim lên kính chắn gió ở trước xe Tề Kiêu, ánh mắt Tề Kiêu lạnh
lẽo, vội vã xoay vô lăng, Nam Nhứ nhanh chóng rút súng từ bên hông ra, súng đạn
ở trước mặt dày đặc bay đến, lúc cô muốn bắn trả bị Tề Kiêu đè thân thể xuống,
“Mau nấp đi.”
“Anh mặc kệ em, lo lái xe đi, để em.” Nam Nhứ kéo
cửa xe xuống, họng súng ló ra ngoài, nhắm về phía trước nổ súng, bọn họ chỉ có
hai người, đối diện có vô số viên đạn bắn đến, thân xe trong tức khắc bị trúng
vô số viên đạn, Tề Kiêu lái xe tránh né, đột nhiên thân xe lệch đi, lốp xe bị
trúng đạn.
Chiếc xe chạy lệch phương hướng, Tề Kiêu xoay hướng
vô lăng, đùng một tiếng, đâm vào vách tường ở bên đường.
Tề Kiêu trở tay rút súng ống từ hàng ghế sau ra,
ném cho Nam Nhứ hai khẩu, bản thân anh nhanh chóng lấy thêm hai khẩu, mở cửa xuống
xe, đạn bay càng lúc càng nhanh, người của đối phương càng đến càng gần, Tề
Kiêu yểm hộ, Nam Nhứ từ vị trí ghế lái chính nhảy xuống xe, hai người vừa chạy
vào trong con hẻm vừa bắn trả.
Nam Nhứ và Tề Kiêu trốn trong một góc tối, người của
đối phương nhanh chóng đuổi theo đến đây.
Dựa vào tiếng bước chân mà phán đoán thì đội ngũ
ít nhất tầm người, hai người đưa mắt nhìn nhau, anh nhíu chặt chân mày, đưa
họng súng ra nhắm thẳng về phía trước nổ súng.
Đối phương đông người, Mạnh Thanh chắc chắn đã tập
kết những phần tử đàn em vũ trang tháo vát nhất của ông Liêu.
Băng đạn của Nam Nhứ rất nhanh đã bắn hết, Tề Kiêu
lấy ra hai con dao găm quân sự từ trong túi ném cho cô, đây là dao của cô, lần
cứu chuyên gia hóa học cô đã dùng qua, sau đó bị anh tịch thu lại, mặt dày trắng
trợn nói là của anh.
Cô biết anh thích giữ lại bên mình, trong tim cô
lúc đó còn ấm áp.
Lúc này lại nhận lấy con dao này dùng để liều mạng.
“Em chạy trước đi, anh sẽ theo sau.” Tề Kiêu đẩy
cô ra, Nam Nhứ lắc đầu, “Một mình anh chắc chắn không được, bọn họ quá nhiều
người.”
“Anh có thể ứng phó, mau chạy đi.” Anh dùng sức đẩy
Nam Nhứ ra, cô đứng ở đó, lắc đầu.
“Đi mau.” Anh gầm lên, đáy mắt tựa như đang phun
ra ngọn lửa hừng hực, anh có thể chết, nhưng không thể nhìn thấy cô ở bên cạnh
anh xảy ra chuyện.
Đây là mong muốn bức thiết đầu tiên của Tề Kiêu
trong mấy năm nay, cô phải an toàn thì anh mới yên lòng.
Tề Kiêu nhắm về phía trước nổ súng, đạn chỉ còn lại
vài viên, anh giữ lại vài viên để giữ mạng, xoay đầu nhìn thấy Nam Nhứ vẫn còn
đứng đó, anh kéo lấy cô chạy về một phía.
Đám người phía sau đuổi kịp rất nhanh, hai người
trốn vào một căn phòng sập thấp, Tề Kiêu đẩy cô ra sau lưng, anh đứng ở bên
ngoài, nhìn chằm chằm người ở trước mặt.
Bầu trời lúc này đã hửng sáng, phía xa xa truyền đến
tiếng xe chạy và tiếng bấm còi inh ỏi, bên này đang đại chiến súng đạn, người
đi đường sớm đã chạy trốn đi, đóng chặt cửa lớn, sợ bị đạn bắn bị thương.
Người truy kích đứng ở ngã tư con hẻm, có người chỉ
huy chia ra bốn phía truy đuổi, có người đi về phía bên này.
Bọn họ đang cầm súng, họng súng đang nhắm về phía
trước, nếu như có chút động tĩnh thì sẽ lập tức nổ súng bắn chết.
Nam Nhứ nín thở, sau đó đưa con dao ở trong tay đến
trước mặt anh, anh lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Em giữ đi.”
“Anh ở bên ngoài, em ở bên trong, có chuyện cũng
là anh xông ra ngoài.”
“Một đôi tay đủ để giải quyết bọn họ rồi.”
“Anh cảm thấy thân thủ của em không đáng tin à, em
giải quyết không được bọn họ chắc?” Nam Nhứ hỏi anh.
Tề Kiêu cong cong khóe môi, “Đàn ông bảo vệ người
phụ nữ của mình là chuyện đương nhiên mà.”
Đầu cô nhẹ nhàng dán vào sống lưng của anh, dùng
giọng cực nhỏ nói, “Nếu anh muốn bảo vệ em chu toàn thì không được chỉ là nhất
thời.”
Tề Kiêu gật đầu ừm một tiếng xem như đồng ý với lời
của cô.
Anh trốn ở trong góc tối quan sát động tĩnh ở bên
ngoài, rất nhanh, tiếng bước chân càng lúc càng gần, Nam Nhứ cũng tiến vào trạng
thái cảnh giác, từ tiếng bước chân phán đoán, có bốn năm người đang đi về phía
bên này, tiếng bước chân không nặng, hiển nhiên là đang cảnh giác sợ có mai phục.
Con hẻm chật hẹp xuất hiện mấy thân ảnh kéo dài, Tề
Kiêu chú ý xem ai đến.
Người đến là Mạnh Sai, Mạnh Sai vẫn luôn ở bên cạnh
ông Liêu bảo vệ ông ta, lần hành động này ông Liêu không gọi theo gã ta mà lại
gọi Tề Kiêu.
Ông Liêu giữ lại Mạnh Sai, để phòng bị anh gài bẫy.
Hai người chen chúc trong một góc kín đáo, vị trí
chỉ đủ ẩn mình, Nam Nhứ cố gắng hết sức khiến bản thân mình rụt nhỏ lại để anh
nép sát vào bên trong nhưng vẫn bị người khác phát hiện, lúc họng súng nhắm đến
đây, Tề Kiêu giơ tay, tức khắc viên đạn bắn ra ngoài.
Bắn trúng một người đi đầu tiên, liên tiếp ba phát
súng làm ngã gục hai người.
Họ đã bị lộ rồi, không còn nơi nào để trốn, Tề
Kiêu nhặt từ trên đất một cây gậy nhắm vào người trước mặt chọi qua đó, lúc
viên đạn bay đến đây, Nam Nhứ kéo anh một phát, nếu không viên đạn kia đã rơi
lên trên người anh.
Tề Kiêu lập tức vớ lấy gạch ngói được lắp ở phía
trên góc khuất, anh nhỏ giọng nói, “Trốn cho kỹ, không được ra ngoài.”
Nam Nhứ trả lời anh xong thì anh lập tức chạy ra
ngoài, viên đạn cuối cùng của anh ghim thẳng vào người ở phía trước.
Lúc lại bóp cò lần nữa thì băng đạn đã trống rỗng,
họng súng của người đàn ông đứng ở đối diện nhắm thẳng vào anh, miệng mang ý cười.
“Cậu Kiêu.”
Họng súng nhắm thẳng vào anh, Tề Kiêu đứng đó bất
động, “Mạnh Sai, cậu muốn tạo phản?”
“Người tạo phản là mày, là mày hại ông Liêu.”
“Cậu tin những tin đồn kia ư?”
Mạnh Sai không phải một người chỉ có vũ lực không
có đầu óc, “Sau khi mày quay lại, tao vẫn luôn yên lặng ở trong bóng tối là vì
muốn báo thù cho ông Liêu.
Hiện tại mày rơi vào tay tao, cậu Kiêu, mày không
nên xuống tay với ông Liêu.”
“Mạnh Sai, tôi vẫn luôn nghĩ rằng cậu có đầu óc,
tin đồn là muốn khiến chúng ta nội loạn.”
“Không liên quan đến tin đồn, là ông Liêu trước
khi đi đã dặn dò.” Trước khi ông Liêu xuất phát đã nói với Mạnh Sai, nếu như
ông ta không quay về được, nhìn thấy Tề Kiêu nhất định phải xử gọn anh.
Khi ấy Mạnh Sai hiểu rõ, ông Liêu đã hoàn toàn mất
đi lòng tin đối với Tề Kiêu, cũng trực tiếp nói rõ, Tề Kiêu không đáng tin.
Khi chỉ có mỗi Tề Kiêu quay lại, gã ta liền hiểu
ông Liêu chắc chắn đã tan tành trong tay của Tề Kiêu, anh chơi xỏ ông Liêu, ngồi
lên vị trí cao nhất, đàn em mấy ngàn quân đội vũ trang, được nhiều người ủng hộ.
Gã ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đành
trong bóng tối cùng người được xem là cánh tay đắc lực của ông Liêu cùng nhau lập
mưu, tăng cường phòng bị Tề Kiêu, đợi anh lộ diện thì một phát giết gọn, báo
thù cho ông Liêu.
Tề Kiêu nở nụ cười lạnh, anh biết dù có nói nhiều
đi nữa cũng không cách nào thay đổi được ý định muốn giết chết anh của Mạnh Sai
lúc này.
Anh âm thầm suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể
hóa giải nguy cơ lúc này, súng ở trong tay Mạnh Sai đã lên nòng, chỉ thiếu mỗi
bóp cò.
“Tề Kiêu, mày đến trước mặt ông Liêu sám hối cho tốt
đi.” Gã ta nói xong, bóp cò súng.
Tề Kiêu nhìn chằm chằm phương hướng của họng súng,
chờ đợi giây phút bóp cò, thân thể của anh vọt lên né đi, phát súng tiếp theo lại
lần nữa ập đến, anh trực tiếp chọi khẩu súng về phía Mạnh Sai, mà lúc này, một
con dao găm quân đội lưu loát từ sau lưng anh bắn ra, vừa hay trúng vào lồng ngực
của Mạnh Sai đang không chút phòng bị.
Tốc độ của Nam Nhứ cực nhanh, dao vừa rơi người đã
xông ra ngoài, sải bước nhảy vọt đến trước mặt Tề Kiêu, một phát tóm lấy con
dao găm hung hăng đâm vào lồng ngực của gã, sau đó lại mạnh mẽ rút ra.
Súng ở trong tay Mạnh Sai bắn loạn khắp bốn phía,
Tề Kiêu tiến lên trước đá văng, Nam Nhứ rút dao ra, lại lần nữa hung hăng đâm
xuống…
Nghe thấy tiếng súng, những người khác cũng đã chạy
đến đây, lúc họng súng nhắm về phía này, Tề Kiêu túm lấy Nam Nhứ tránh đi, tiếng
súng liên miên chẳng ngừng, người càng đến càng gần, hai người chỉ có một con
dao, hết vũ khí rồi.
Ngay lúc này, anh nghe thấy tiếng súng vang lên từ
một hướng khác, sau đó nghe thấy giọng nói, là Tang Kiệt.
Tề Kiêu không có thời gian nghĩ nhiều xem Tang Kiệt
sao lại theo đến đây, anh chỉ rõ một điều, Tang Kiệt đến tiếp ứng anh.
Anh tựa vào vách tường nhìn qua đó, Tang Kiệt dẫn
theo đàn em xuất hiện ở một nơi không xa, đang cùng người của Mạnh Sai dẫn đến
ác chiến bằng súng đạn.
Anh nhặt khẩu súng của Mạnh Sai ở dưới đất lên ném
cho Nam Nhứ, Tang Kiệt dọn sạch người ở trước mặt, xông đến ném cho anh một khẩu
súng, anh giơ tay lên vững vàng chụp lấy.
Hai đầu con hẻm toàn bộ đều bị người của Mạnh Sai
chặn lại, Tang Kiệt dẫn theo mười mấy người đến trước tiếp ứng anh, Tề Kiêu giơ
súng lên bắn trả…
Đối phương đột nhiên chọi qua một trái lựu đạn, Tề
Kiêu vừa xoay đầu, thân thể Tang Kiệt loạng choạng sắp ngã đứng ở sau lưng anh,
cánh tay đã không còn chịu đựng được trọng lượng của khẩu súng.
“Tang Kiệt!!!” Tề Kiêu hét lớn một tiếng.
Nam Nhứ nghe tiếng, xoay đầu kinh hô hét lên, một
phát kéo lấy Tang Kiệt nấp vào góc khuất nhỏ, Tề Kiêu cầm lấy khẩu súng của
Tang Kiệt, hai khẩu súng của cô và những người đi cùng Tang Kiệt nhắm thẳng vào
người phía trước bắn điên cuồng, sau cùng còn lại lác đác vài người, trên đất
toàn là thi thể nằm đó.
Tề Kiêu cúi người đè vào miệng vết thương đang
phun máu ở trước ngực của Tang Kiệt, “Ráng chút nhé, tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Nam Nhứ xé phần vải sạch sẽ trên áo, đè vào miệng
vết thương của anh ta, “Tang Kiệt, cậu ráng lên.
Nhất định phải ráng lên.”
Tề Kiêu và Nam Nhứ đỡ Tang Kiệt đứng dậy, nhưng
chân của Tang Kiệt đã không còn đứng vững, anh ta nói, “Cậu Kiêu, đừng phí sức
lực nữa.”
“Tôi đưa cậu đi bệnh viện, gần đây có bệnh viện,
tìm bác sĩ giỏi nhất…” Giọng nói của anh lạnh lẽo đến cực điểm, nhưng lại có
chút bi thương trầm trọng, Tang Kiệt là người duy nhất anh có thể tin tưởng,
anh ta đến cứu anh, anh không thể ngơ mắt nhìn anh ta chết tại nơi này.
“Kiêu, cậu Kiêu.” Tang Kiệt không còn đủ sức, đã
không thể bước đi dù chỉ một bước, anh ta nói xong, trong miệng phun ra ngụm
máu tươi đỏ thẫm, Tề Kiêu siết chặt nắm đấm vang lên tiếng răng rắc răng rắc,
anh cong eo cõng Tang Kiệt lên, bắt đầu chạy về phía trước.
Máu Tang Kiệt càng chảy càng nhiều, xuôi theo lưng
của Tề Kiêu chảy suốt dọc đường, đáy mắt Nam Nhứ đã trở nên mơ hồ, “Tề Kiêu,
anh bỏ cậu ấy xuống đi, không được động đậy nữa.”
“Cậu ấy không thể chịu đựng giày vò, anh mau bỏ xuống
đi.” Nam Nhứ ngăn Tề Kiêu lại, đáy mắt anh đã ửng đỏ, cô biết trong lòng anh chắc
chắn đau thương vạn phần, cô nhẹ nhàng lắc đầu, “Bỏ xuống, mau bỏ xuống.”
Bọn họ đều biết, Tang Kiệt không chống đỡ nổi nữa.
Cổ họng Tề Kiêu như bị nhét rơm rạ, nhổ ra không
được nuốt xuống không xong, cắt vào khiến anh máu chảy đầm đìa.
Anh điên cuồng chạy về phía trước vài bước, sau đó
bất chợt dừng lại.
Nam Nhứ vội vã đón lấy Tang Kiệt đặt xuống đất để
anh ta nằm thẳng ra, Tang Kiệt đang muốn mở miệng thì lại nôn ra một họng máu
tươi, Nam Nhứ cưỡng ép bản thân bình tĩnh, đôi tay hơi hơi run rẩy đỡ lấy bả
vai của anh ta, “Có gì muốn nói, cậu nói đi.”
“Ngọc Ân, cậu nhất định có lời muốn nói với cô ấy.”
Lúc nói đến Ngọc Ân, trái tim của Nam Nhứ đau đến nỗi không thể thở được.
Ngọc Ân là một cô gái tốt, xuất thân của Tang Kiệt
tuy không tốt, nhưng mấy lần anh ta cứu bọn họ thoát khỏi nguy hiểm, người như
thế này, có thể nói anh ta là người xấu sao? Không, định nghĩa giữa tốt và xấu
đã không còn chỉ đứng trên đỉnh cao của đạo đức, mà là lòng người ra sao.
Đôi mắt trầm tối như tro của Tang Kiệt hơi động đậy,
chậm chạp chuyển hướng sang Tề Kiêu, Tề Kiêu ngồi xổm ở bên cạnh anh ta, nắm lấy
tay của anh ta, bàn tay anh siết chặt cho thấy lòng anh đang hết sức nặng nề.
“Cậu Kiêu, rất, rất đáng tiếc, tôi không thể luôn
đi theo cậu, làm, làm những việc lớn đội trời đạp đất nữa.” Môi mỏng của Tề Kiêu
mím thành một đường, màu đỏ tươi nơi đáy mắt đáng sợ đến như thế.
Anh khẽ khàn giọng mở lời, “Tang Kiệt, cậu là
chàng hảo hán đầu đội trời chân đạp đất, tôi biết hết mà.”
“Tôi mang tội ác khắp người, trên tay đã dính, đã
dính đầy máu, tôi không, không xứng làm một người tốt, không xứng đội trời đạp
đất…” Tang Kiệt không oán hận xuất thân của mình, bởi vì không thay đổi được vận
mệnh mà không trời đã sắp đặt, anh ta cũng không tức giận ông trời đã cho anh
ta thân phận như thế.
Anh ta chỉ cảm thấy tiếc nuối, anh ta không muốn
tay nhuốm đầy máu, nếu như đến một kiếp khác, anh ta, anh ta hy vọng có thể làm
một người sạch sẽ.
“Cậu là người tốt, tôi biết.”
Anh ta không biết Tề Kiêu rốt cuộc là người như thế
nào, ông Liêu chưa từng từ bỏ việc hoài nghi Tề Kiêu, anh lại có lai lịch không
rõ, anh ta cũng từng suy đoán.
Anh ta ở bên cạnh Tề Kiêu năm năm rồi, con người của
anh, anh ta vừa nhìn liền biết.
Không cần biết Tề Kiêu là người như thế nào, anh
ta chỉ cần biết anh là người tốt là được rồi, anh ta nguyện ý cùng anh vào sinh
ra tử.
Chỉ đáng tiếc, Ngọc Ân, trước mắt anh ta hiện ra
dáng vẻ cười đùa đáng yêu của Ngọc Ân, cô gái lương thiện tốt bụng, tựa như có
thể gột rửa đi tội ác khiến người ta căm hận nhất trong linh hồn của anh ta.
“Ngọc, Ngọc Ân, cậu Kiêu, giúp, giúp tôi chăm sóc
cô ấy, dẫn, dẫn cô ấy rời khỏi, rơi khỏi thành phố của tội ác này…” Tang Kiệt
nói xong thì phun ra một ngụm máu tươi, Nam Nhứ che lại vị trí đang chảy máu ở
trước ngực của anh ta, nước mắt chảy đầy hai má.
Nam Nhứ biết, Tang Kiệt không thay đổi được môi
trường sinh sống, nhưng nội tâm còn sạch sẽ hơn cả những người sống trong môi
trường lương thiện sạch sẽ nhưng trái tim lại hiểm ác kia nhiều.
“Tôi sẽ đưa Ngọc Ân về nhà.” Tề Kiêu đồng ý với
anh ta, trước đây giữ lại Ngọc Ân, là vì để ông Liêu hoặc là Địch Tạp không
sinh nghi.
Sau đó không đưa cô ấy đi là bởi vì Ngọc Ân cùng
Tang Kiệt tình đầu ý hợp, một cặp đôi ngọt ngào như thế, ai cũng không rời khỏi
ai.
Về nhà, thật tốt.
Tang Kiệt cười, cậu Kiêu đồng ý với anh ta thì nhất
định sẽ làm được, anh ta luôn nghe Ngọc Ân nhắc đến quê nhà của cô ấy, tuy rằng
nghèo nàn nhưng lại có sự ấm áp khiến người ta muốn hướng về, có ba có mẹ, có
anh trai em gái, cô có thể quay về, nhất định sẽ vui mừng, “Ngọc Ân là một cô
gái tốt, đáng tiếc, đáng tiếc tôi, tôi không thể vĩnh viễn ở bên, ở bên cô ấy.”
Tia sáng nơi đáy mắt của cậu ta dần dần biến thành màu xám xịt không cam tâm.
“Ngọc Ân…” Tang Kiệt lầm bầm hai chữ này, trên mặt
lộ ra ý cười lưu luyến, Tề Kiêu mạnh mẽ tóm lấy bàn tay đang trượt khỏi lòng
bàn tay mình, Nam Nhứ cắn chặt cánh môi, giấu tất cả âm thành trong cổ họng.
Bàn tay nổi đầy gân xanh của Tề Kiêu đỡ lấy thân
thể của Tang Kiệt, trực tiếp cõng anh ta lên, “Đi, người anh em, tôi đưa cậu về
nhà.”.