Sí Dã

chương 74: 74: phiên ngoại 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mạnh Nguy sợ tiểu nha đầu này sẽ lại cà khịa Trần

Trạm Bắc, bèn giải thích trước, nói Nam Nhứ đi Vân Nam giúp đỡ kỹ thuật, cùng

anh Bắc hợp tác phối hợp.

Trần Trạm Bắc nhìn ra rồi, Hoàng Di Hân chính là

tiểu mê muội của Nam Nhứ, hơn nữa còn là kiểu rất điên cuồng.

Trước đây anh vô cùng không thích cái tính cách

thích phát cáu nổi nóng này của cô ta, bất quá thấy cô ta đối với vợ mình sùng

bái đến như thế, anh cảm thấy con nhóc này, cũng không đến nỗi đáng ghét.

Lúc tan làm, Trần Trạm Bắc lái xe đi đón Nam Nhứ

tan ca, Nam Nhứ nói muốn đi mua thức ăn, Trần Trạm Bắc không muốn cô vừa đi làm

vừa nấu nướng, liền ở bên ngoài ăn cơm tối.

Hai người từ trong nhà hàng bước ra, bên ngoài lất

phất hoa tuyết, lái xe về đến nhà, Nam Nhứ muốn đi vòng vòng ở trong vườn, tuy

rằng trời lạnh, nhưng hiếm khi Ninh Hải gần đây luôn đổ tuyết, phong cảnh này

cô rất thích.

Thực ra cô cũng không đến nỗi thích tuyết lắm, chỉ

là ở cùng với Trần Trạm Bắc, cảm nhận những phong cảnh khác nhau, tuyết cũng được,

ánh nắng cũng được, cô muốn cùng anh cùng nhau cảm nhận.

Cô trước đây luôn cảm thấy rằng làm những việc vô

nghĩa như thế này có gì tốt đâu, nhưng sau khi ở cùng anh, hai người ở bên

nhau, bất luận làm việc gì đều có ý nghĩa.

Kiểu thay đổi tâm thái như thế này, cô vui sướng

tiếp nhận, thậm chí rất vui vẻ rất thích rất lý tưởng.

Trần Trạm Bắc ôm lấy cô dưới bầu trời đêm, nhìn

hoa tuyết lất phất bay trên bầu trời, sau khi hoa tuyết rơi tức khắc tan chảy,

không khí ẩm ướt lạnh lẽo chui vào trong cơ thể, khiến chân mày anh dần dần

nhíu chặt.

Nhìn ra được tâm trạng của cô vui vẻ, Trần Trạm Bắc

tất nhiên nguyện ý cùng cô làm chuyện cô muốn làm, chỉ là không khí lạnh đến mức

thấu xương, Trần Trạm Bắc mím chặt môi mỏng, sườn mặt cương nghị lạnh lẽo lạ

thường, nhưng trong phút chốc lại lộ ra nụ cười hiểu ý.

Nam Nhứ chỉ vào hoa tuyết trong bầu trời đêm, mặt

cô tựa vào bả vai của anh, trên khuôn mặt trắng nõn ngập tràn nụ cười hạnh phúc.

Trần Trạm Bắc cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô,

nhìn thấy cô vui vẻ, anh cũng mãn nguyện rồi.

Có thể quay về, có thể ở bên cạnh cô, Trần Trạm Bắc

là một người thỏa mãn.

Trong đêm, sau khi Nam Nhứ ngủ say, không biết mấy

giờ, cô trở mình tay duỗi qua bất ngờ chụp không khí, cô mơ mơ hồ hồ đợi một

lúc, người vẫn chưa quay lại.

Cô đi ra ngoài phát hiện đèn của nhà vệ sinh bật

sáng, cô đã không chỉ một lần phát hiện nửa đêm anh thức dậy, lại ăn gì bậy đau

bụng à?

Bọn cô không có ăn thứ gì không sạch sẽ, cô đâu có

sao đâu, hơn nữa cô đã bắt gặp tận mấy lần nữa đêm tỉnh dậy phát hiện anh không

ở bên mình.

Cô đợi một lúc lâu, nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng

Trần Trạm Bắc không quay lại, cô xuống giường đi ra ngoài, Trần Trạm Bắc đã ngồi

trên ghế sô pha, châm điếu thuốc.

“Sao thế? Bụng anh không thoải mái à?”

Trần Trạm Bắc ngơ người, “Sao em tỉnh rồi? Anh

không sao.”

“Gần đây anh cứ luôn nửa đêm tỉnh dậy, tận mấy lần

cơ.” Cô mắt nhắm mắt mở đi về phía anh, trực tiếp ngã xuống vị trí bên cạnh

anh, cánh tay ôm giữa eo anh, “Em có tìm thuốc cho anh, đặt trên tủ đầu giường

đấy một lát nữa anh uống đi.”

“Làm ồn đến em rồi.” Anh ôm lấy sống lưng của cô,

bàn tay to nhẹ nhàng xoa vuốt, môi rơi trên đỉnh đầu cô hôn rồi lại hôn.

“Nếu như anh không thoải mái phải nói với em.”

Trần Trạm Bắc chỉ hút vài hơi, liền dập tắt điếu

thuốc đi, “Đi, về phòng ngủ nào.”

Nam Nhứ bị anh kéo vào phòng, cô chỉ vào hộp thuốc

đặt trên tủ đầu giường cho anh, “Anh uống một viên đi.”

“Không cần, gia đây thân thể là mình đồng da sắt,

còn cần dùng mấy thứ này sao.” Anh nói xong, đem cô đẩy lên giường, anh nằm xuống

bên cạnh cô, ôm cô đi ngủ.

Ban đầu Nam Nhứ cũng không quá để ý, lại liên tiếp

hai hôm, Trần Trạm Bắc nửa đêm tỉnh dậy, hai lần này không phải nhà vệ sinh, mà

là đến phòng ngủ phụ, Nam Nhứ không có đến hỏi anh, cả đêm anh đều không về

phòng ngủ chính, ngày hôm sau anh lại giống như chẳng xảy ra chuyện gì cả, ăn bữa

sáng, đưa cô đi làm.

Nam Nhứ có chút không hiểu, Trần Trạm Bắc có phải

có chuyện gì giấu cô hay không.

Cô quyết định, buổi tối không ngủ nữa, xem anh rốt

cuộc đang làm cái gì.

Kết quả, tối đó Trần Trạm Bắc gửi tin nhắn đến:

Tăng ca, em ngủ trước đi.

Nam Nhứ gửi tin nhắn cho anh: Có án à?

Trần Trạm Bắc: Ừm.

Sau đó anh lại gửi thêm một tin đến: Em ngủ trước

đi, đừng chờ anh.

Tối đó, Trần Trạm Bắc không về.

…..

Lúc trưa đại đội phòng chống m túy mở họp, Hồng

Phi hỏi Trần Trạm Bắc, có gì cần bổ sung không, Trần Trạm Bắc lắc đầu, nói

không có.

Mọi người đối với thái độ của anh có sự biến hóa

hoàn toàn triệt để, chẳng qua là Trần Trạm Bắc vẫn là cái dáng vẻ ấy, không quản

việc gì, không hỏi điều gì, cũng chẳng nói thêm gì, chỉ tự mình lúc rảnh rỗi ngồi

bên cạnh ban công nhìn ngắm bên ngoài, hoặc ngồi chỗ hành lang hút thuốc, tất cả

mọi người đều không biết anh đang nghĩ cái gì, lại không có ai dám hỏi quá nhiều,

lo lắng bản thân mình bất cẩn nói sai lời.

Thân phận Tề Kiêu của Trần Trạm Bắc không có nhiều

người biết đến, nhưng án m túy lần này đối với đại đội phòng chống m túy Ninh

Hải mà nói, vốn không phải án nhỏ đơn thuần, mà là do bọn họ đã lơ là một người

nào đó, nên đã khiến vụ án bị mở rộng thành chuyên án trọng đại có liên quan đến

tội phạm buôn bán m túy tại Tam Giác Vàng.

Hồng Phi bội phục Trần TRạm Bắc, đồng thời, tự

giác học tập noi gương, Hoàng Bình xém chút nữa từ trong tay bản thân vụt mất,

thậm chí anh ta đối với chuyện này không chút cảnh giác.

Buổi trưa, thời tiết âm u mấy ngày qua, chỉ thấy một

tia nắng từ trong kẽ hở tầng mây chiếu rọi xuống, Trần Trạm Bắc đi xuống lầu,

tìm một nơi có thể ngắm được ánh nắng mặt trời, anh ngồi xuống trên bậc đá.

Hồng Phi từ bên ngoài quay trở về, trong tay cầm một

tập văn kiện, anh ta đi về phía trước, lúc đứng ở trước cửa lại xoay người đi đến

bên cạnh Trần Trạm Bắc.

Anh ta ngồi xuống bên cạnh, từ trong túi lấy ra một

điếu thuốc đưa qua, Trần Trạm Bắc nhận lấy, hai người cùng ngồi trên bậc đá hút

thuốc.

Trần Trạm Bắc nhìn ra được tâm trạng của Hồng Phi

gần đây không ổn, đặc biệt là khi ở trước mặt anh nói chuyện, cứ luôn muốn nói

nhưng lại thôi, Trần Trạm Bắc biết rõ trong lòng anh ta nghĩ gì.

“Rắn hai đầu, Bạc Lạp, những điều này anh chưa từng

biết đến, không phải lỗi của anh.

Nếu như tôi không nhìn thấy hình xăm, không thể

nào lôi ra được Bạc Lạp, anh đừng có áp lực và gánh nặng.”

“Chỉ có thể nói bản thân tôi năng lực có hạn, phá

không được án gì lớn, nói thật đấy, tôi thật sự bội phục cậu từ tận đáy lòng.”

Ngữ khí của Hồng Phi trầm thấp lại uể oải, anh ta tự cho rằng ở đại đội phòng

chống m túy bất luận là phá án hay là bắt người đều không chút kén chọn, đám

thứ dữ này cũng tín phục anh ta, chẳng qua khi gặp phải Trần Trạm Bắc, anh ta mới

biết được bản thân chỉ có thế mà thôi.

“Nếu như anh có trải nghiệm như tôi, cũng sẽ tốt

như thế mà, lúc vây bắt ở vũ trường Hoài Dương anh bố trí và lên kế hoạch vây bắt

đều rất chu toàn, thuận lợi bắt được đám người đó.

Hoàng Bình chỉ là một sự cố trong đó, khiến tôi

may mắn chộp được mà thôi.” Trần Trạm Bắc hút xong ngụm thuốc cuối cùng, anh nhả

ra làn khói dày đặc, nhìn bầu trời âm u xám xịt, than thở một tiếng, “Mặt trời

lại mất tiêu rồi.”

Hồng Phi chỉ xem là anh thích tắm nắng mặt trời,

lúc này mặt trời lại bị mây mù che kín, anh ta nói, “Qua vài ngày sẽ trong xanh

lại thôi.”

Khóe môi Trần Trạm Bắc khe khẽ nhướn lên, đôi tay

anh chống về phía sau, ngẩng đầu híp mắt, “Có cơ hội cùng nhau đi uống rượu.”

Trước đây mọi người đi uống rượu từng gọi theo

anh, anh đều từ chối, hôm nay anh chủ động nhắc đến nên Hồng Phi lập tức nói:

“Đừng có cơ hội, đi ngay hôm nay.”

Trần Trạm Bắc lắc đầu: “Hôm nay không được, qua một

khoảng thời gian đi.”

Hồng Phi nhất thời không hiểu rõ ý tứ của anh, “Có

cơ hội lên vài lớp cho mọi người đi, cho đám thứ dữ kia cũng được mở rộng kiến

thức, đừng có cả ngày không để ai vào mắt.”

Trần Trạm Bắc cười cười, không nói gì.

Hai người sau cùng lại trò chuyện vài câu, lời nói

của Trần Trạm Bắc đã mở rộng trái tim của Hồng Phi, Hồng Phi có năng lực, nhưng

lại không có trải nghiệm như anh, những trải nghiệm này là tài nguyên quý giá

nhất, hưởng thụ cả đời.

Mạnh Nguy thấy bọn họ ở bên ngoài trò chuyện, cũng

chạy đến gia nhập, sau đó liền nhìn thấy Hoàng Di Hân đi đến, lần này người

không còn đấu đá lung tung như trước kia nữa, ngữ khí cũng trở nên uyển chuyển

hơn không ít, bất quá thỉnh thoảng vẫn khịa Trần Trạm Bắc đôi ba câu.

Sau khi người đi, Mạnh Nguy đột nhiên nói: “Hoàng

Di Hân chuyên cà khịa anh Bắc, dô, cô ta không phải là nhìn trúng anh Bắc rồi

đó chứ, anh nhìn mí mắt của cô ta lay chuyển kìa, trước đây chỉ từng thấy cô ta

kiêu căng ngạo mạn, chưa từng thấy cô ta thẹn thùng như này.”

Hồng Phi vỗ đùi một phát, “Cậu nói như thế, tôi

cũng cảm thấy có chút giống, vừa rồi cô ta không ít lần dời ánh mắt lên người

anh Bắc.”

Mạnh Nguy giả vờ làm thánh tình yêu: “Dáng vẻ giận

hờn phẫn nộ của con gái chính là đang làm nũng, có những cô gái giận người

chính là thích người.”

Mọi người quả thực chỉ trêu chọc bậy bạ, trước kia

nói chuyện với Trần Trạm Bắc, đều có chừng có mực, hôm nay trò chuyện cởi mở

hơn một chút, cũng đều thỏa thích trêu đùa, giữa đàn ông với nhau có thể trêu

đùa, chứng tỏ quan hệ lại tiến bộ thêm một bước.

Trần Trạm Bắc từ trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh

nhạt, “Mạnh Nguy cậu vẫn thật không sửa được cái tính bát quái miệng rộng, cô

ta thích làm nũng với ai thì làm nũng với người đó, anh Bắc của cậu đây có vợ rồi.”

“Anh có vợ? Tôi còn nói tôi có con được luôn đấy.”

Trần Trạm Bắc nhướng mày: “Tôi còn có hai đứa nhóc

nhỏ.”

Mọi người trợn mắt há mồm, Trần Trạm Bắc có vợ còn

có cả con, xong rồi, thông tin này khiến các vị mỹ nữ gần đây luôn mở mắt trao

tráo nhìn trúng vị đại anh hùng đều tan nát con tim.

Nhưng mà chuyện này, tất nhiên không ai dám đi báo

cáo với Hoàng Di Hân, chẳng có ai rảnh rỗi đến mức cứ muốn rước thêm cục tức

cho tiểu cô nương này, Hoàng Di Hân đối với Trần Trạm Bắc đúng thật có một chút

ý tứ, ánh mắt của phụ nữ không lừa dối được người khác.

Trần Trạm Bắc nói có vợ, mọi người nói có cơ hội

cho mọi người gặp mặt chị dâu, Trần Trạm Bắc nói được, chờ có cơ hội.

Chính vào lúc này, bên ngoài cửa lái vào một chiếc

xe mang biển số quân đội, Trần Trạm Bắc híp mắt, nhìn về phía kiểu xe quen thuộc

và biển số xe thập phần quen mắt, anh bật cười.

Chiếc xe dừng ở một nơi không xa trước mặt, cửa xe

mở ra, trên xe có một người phụ nữ mặc một thân quân trang xanh lá bước xuống.

Người phụ nữ vóc dáng cao gầy, chân dài eo thon,

lúc bước bước lớn đi về phía bên này còn mang theo một cỗ phong thái anh dũng

tiêu sái, mọi người mỉm cười, còn không phải Nam Nhứ đó sao, đóa hoa cao lãnh

có tiếng trong quân khu.

Nghiệp vụ năng lực tinh xảo, thân thủ bất phàm,

người còn xinh đẹp.

Hồng Phi cười cười tiến lên: “Nam Nhứ, sao lại có

thời gian đến thăm đại đội bọn tôi thế.”

Trần Trạm Bắc không động đậy, vẫn như cũ ngồi trên

bậc đá, nhìn Nam Nhứ đi về phía bên này.

Nam Nhứ cười cười: “Đội phó Hồng, tôi đến đại đội

các anh, mọi người không hoan nghênh à.”

“Hoan nghênh, tất nhiên hoan nghênh, đại đội chúng

tôi hoan nghênh Nam thiếu tá mọi lúc mọi nơi.”

Nam Nhứ khúc khích bật cười một tiếng, “Tôi đến để

tìm người.”

“Tìm người? Tìm ai thế?” Hồng Phi đoán không ra

Nam Nhứ đến để tìm ai, dù sao thì cũng không phải tìm anh ta, nếu như tìm anh

ta, thì đã nói thẳng rồi.

Nam Nhứ hất hất cằm, ánh mắt nhìn về phía Trần Trạm

Bắc.

“Được, vậy hai người nói chuyện đi.” Hồng Phi tưởng

cô đến đây tìm Trần Trạm Bắc nói về vụ án Vân Nam.

Nam Nhứ đi về phía Trần Trạm Bắc, Trần Trạm Bắc vẫn

bất động, đôi tay chống ra sau người, ánh mắt nhìn cô chằm chằm.

Mọi người thấy hai người có thể có việc, bèn tản

đi hết, bất quá vẫn chưa đi xa, mà là trốn ở phía sau cổng lớn ở trước cửa nhìn

chằm chằm bên ngoài, Mạnh Nguy chậc lưỡi, “Này, các cậu nói xem Nam Nhứ đến tìm

anh Bắc, có phải bàn về vụ án ở Vân Nam kia không.”

“Chắc là vậy đó, nếu không hai người bọn họ cũng

đâu có quan hệ gì, khẳng định là vì vụ án của Hoàng Bình thôi.

Này, có khi nào đến tìm Mạnh ca anh không, em thấy

hai người các anh không ít lần nói chuyện với nhau.”

“Đừng nói linh tinh bậy bạ, người ta có thể nhìn

trúng tôi sao.” Mạnh Nguy nói xong, hi hi bật cười, “Đây chính là hoa bá vương

có tiếng của quân khu đấy, ai có thể thu phục được chứ, cậu cảm thấy tôi có thể

sao?” Anh ta xoay đầu trừng mắt nhìn người đồng đội ở bên cạnh.

Người bên cạnh nhướng mày: “Không hẳn vậy, anh Mạnh

của chúng ta ở đại đội phòng chống m túy cũng có danh tiếng vang dội.

Nam Nhứ lớn lên xinh đẹp, thân thủ lại tốt, kỹ thuật

đỉnh cao, người phụ nữ như thế này, nếu như em có thể tìm được cô vợ như thế

này, ngày mai sẽ về quê nhà thắp hương cho tổ tiên.”

Mạnh Nguy: “Anh đây vung nước tiểu, cho cậu soi thử

bản thân có đức hạnh gì nhé.”

Người nọ bật cười hi hi, Hồng Phi đi đến: “Bu hết ở

đây làm gì thế, có gì hay để nhìn à.”

“Đội phó Hồng, bọn tôi nhìn mỹ nữ đó, nào, cô ấy

không phải là nhìn trúng Trần Trạm Bắc rồi đó chứ, đậu má, anh xem hoa bá vương

cười rồi kìa, cười vô cùng xinh đẹp, xong đời rồi, không phải là nhìn trúng anh

Bắc thật rồi đó chứ, anh Bắc đến con cũng có luôn rồi, hoa bá vương sắp đau

lòng rồi đây, mau mau mau chuẩn bị xem ai lên, dỗ dỗ người ta.” Mọi người cười ầm

lên.

Mọi người nhìn chằm chằm hai người bên bậc đá, Nam

Nhứ lớn lên xinh đẹp, cười lên càng xinh đẹp hơn nữa.

Gặp biết bao nhiêu lần nhưng đây là lần đầu tiên,

bọn họ thấy Nam Nhứ cười thân mật với một người đàn ông như thế này.

Ở cổng lớn tức khắc chen đến một đám người, đều trốn

ở phía sau then cửa, người lên người xuống lộ ra một dãy đầu nhỏ, đàn ông, phụ

nữ, thật nhiều người.

“Đậu má, hoa bá vương thật xinh đẹp.”

“Đậu má, hoa bá vương sẽ không thật sự vị mị lực của

anh Bắc thu phục rồi đó chứ.”

“Đậu má, anh Bắc trâu bò, tôi muốn dâng hiến lên đầu

gối của tôi, đóa hoa có tiếng của quân khu, biết bao người dòm ngó, cư nhiên động

lòng với anh Bắc rồi, đại đội phòng chống m túy của chúng ta có thể diện rồi.”

“Nhưng anh Bắc nói anh ấy có vợ, còn có hai đứa

con…”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio