Người phụ nữ sụt sùi lao về phía Olivia, nàng dịu dàng vòng tay quanh người cô ta đẩy vào phòng.
Olivia trao cô gái đang thổn thức cho Bailey.
“Này!” gã đàn ông hét lên. “Đó là vợ tôi.”
Nén tiếng thở dài, Olivia quay ra cửa. Nàng không định đôi co, nhưng những cuộc cãi cọ vợ chồng không phải những cuộc ẩu đả hợp tình hợp lý. Nàng biết sự xung đột luôn tạo nên bất lợi lớn cho phụ nữ. Hôn nhân sắp đặt như thế, trao tất cả quyền lực cho đàn ông.
Nhưng điều đó không có nghĩa rằng người vợ chẳng bao giờ cư xử ngu ngốc. Lúc này nàng lấy làm ngờ tình huống chính là như thế. Tuy nhiên, người ta không thể quay lưng lại với một người phụ nữ đang gặp tai họa.
Nàng căm ghét những cuộc cãi vã vợ chồng.
Nàng ban tặng gã đàn ông một nụ cười ngất ngây. Gã lùi lại một bước.
“Vợ anh có vẻ đang hoảng hốt thất thần,” nàng lên tiếng.
“Phải nói là loạn trí mới đúng,” gã nói. “Cô ta...”
“Tôi nghe rồi,” nàng chặn lời. “Tôi nghĩ cả thị trấn này ai cũng nghe thấy cả rồi. Nói thẳng nhé, tôi nghĩ lẽ ra anh có thể giải quyết chuyện này một cách khôn ngoan hơn. Nếu là anh, tôi sẽ bỏ đi và nghĩ ra một kế hoạch tuyệt hơn. Tỉnh rượu hẳn sẽ là một khởi đầu hay.”
“Tôi đâu có say,” gã gầm gừ. “Và tôi sẽ không để cho đàn bà điều khiển.”
“Trông bộ dạng của anh không được đẹp mắt cho lắm,” nàng vui vẻ châm biếm.
“Tôi cóc quan tâm! Cô đưa cô ta ra đây ngay!”
Hắn ngả người về phía Olivia với vẻ đe dọa.
Tuy không cao, nhưng gã đô con và vạm vỡ, cánh tay như tay thợ rèn. Nếu muốn, có thể dễ dàng nhấc bổng Oliva và ném nàng ra khỏi lối đi. Mà lúc này thì có thể thế lắm, cơn say đã khiến gã trở nên cực kỳ thô lỗ và hung bạo.
Nàng đứng thẳng dậy, khoanh tay, cố quên đi chuyện mình đang mặc đồ ngủ, và độc chiếc váy ngủ mà thôi. Quá vội và trong phòng tối om, Bailey không tìm được áo choàng còn Olivia quá sốt ruột ra mở cửa.
Nàng giả vờ như mình không chỉ ăn mặc tươm tất mà còn được trang bị đầy đủ vũ khí nữa. “Hãy tỏ ra có lý trí một chút đi,” nàng nói. “Tôi không thể yên tâm đưa cô ấy ra nếu đó không phải là điều cô ấy muốn. Sao anh không thử dỗ dành cô ấy xem sao?”
“Elspeth!” gã gào lên. “Ra ngoài này ngay!”
Gã gọi thế là dỗ dành đấy. Ôi, đàn ông.
“Đồ vũ phu!” Elspeth thét lên. “Quân phản bội! Đồ trăng hoa! Quân đồi bại!”
“Đồi bại? Khốn kiếp, Elspeth, tất cả những gì tôi làm là đi dạo một vòng ở sân trong. Cô thật lố bịch. Cô không ra là tôi sẽ xông vào đấy!”
Gã nhìn Olivia. “Tiểu thư, nếu là cô tôi sẽ đưa cô ấy ra hoặc tránh qua một bên. Đây không phải chuyện của cô.”
Gã tiến lên một bước.
Rồi đột nhiên gã lùi lại một bước, khi một cánh tay trần chộp lấy gã và quật ngay sang bên. “Đừng có mơ tới chuyện đó nhé,” Lisle nói.
“Cô ta giấu vợ tôi!”
“Đúng là cô ấy làm thế. Nhưng anh không thể tấn công cô ấy.”
Gã đàn ông nhìn xuống bàn tay túm chặt tay mình, rồi nhìn lên gương mặt Lisle. Lisle vẫn giữ vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh như vốn dĩ trước những tình huống ẩu đả. Hầu hết mọi người đều không khó gì để hiểu được vẻ mặt đó.
Anh chồng đang giận dữ này hẳn cũng hiểu được, thay vì thử bẻ hàm Lisle, gã quay sang gào lên với Olivia, “Ôi, đàn bà!”
“Tôi rất thông cảm, hãy tin tôi,” Lisle nói. “Nhưng lúc này anh chẳng thể làm gì. Người ta bảo tránh mặt sẽ làm nguôi giận. Sao anh không đi xuống dưới và đợi vợ anh tĩnh trí lại nhỉ?”
“Lũ đàn bà ngu ngốc ngớ ngẩn,” gã đàn ông thốt lên, nhưng không mấy tha thiết nữa. Thái độ bình tĩnh đáng sợ của Lisle đã làm tiêu tan hết nhuệ khí của gã.
Lisle buông tay ra, thế là gã đàn ông bỏ đi, miệng vẫn còn lẩm bẩm về đàn bà.
Lisle quan sát cho tới khi gã đi khuất. Rồi chàng quay sang nhìn Olivia. Ánh mắt lấp lánh của chàng lướt khắp người nàng, từ mái tóc rối xuống chiếc váy ngủ mỏng manh rồi xuống đôi chân trần. Nàng cảm nhận được từng chút cuộc khảo sát ấy từng chút một.
Nàng nhìn lại chàng, đưa mắt chầm chậm trượt xuống, từ mái tóc bù xù, qua con mắt bị thương, tới chiếc áo choàng ngủ chỉ dài tới gối, và xuống bắp chân săn chắc, đến đôi chân trần.
Rồi nàng ước gì mình đã nhìn vào bức tường sau lưng chàng. Nàng đang nhớ lại mùi hương của chàng và cảm giác về cơ thể chàng, sức nóng của sự đụng chạm. Có cái gì đó cuộn lên, khuấy đảo trong bụng nàng.
“Em được đấy nhỉ,” Lisle nói. “Loạn trí hết cả. Giờ là nửa đêm rồi. Em ra cửa - phong phanh như chẳng mặc gì - và mở cửa cho người lạ nữa chứ.”
“Đâu có phải em chẳng mặc gì,” nàng nói. “Mà nếu em thế thật thì ngài cũng thế.”
Như thể để phủ nhận điều nàng vừa nói, Nichols bước đến cạnh giúp chàng mặc chiếc áo choàng lụa xanh bóng có một lớp vải lót đỏ thẫm.
Vẫn không hề rời mắt khỏi Olivia, Lisle lơ đễnh đón nhận sự chăm sóc của cậu đầy tớ, rồi vẫy tay cho cậu ta lui. Nichols biến mất cũng kín đáo như khi xuất hiện. Sao một người như Lisle lại có thể thuê một cậu đầy tớ hợm hĩnh, tinh tướng thế này, với nàng điều đó cũng bí ẩn như các bức tranh nhỏ và chữ tượng hình kỳ lạ mà Lisle gửi kèm trong những lá thư của chàng, để giải thích cho một vấn đề nào đó.
Chiếc áo choàng thanh lịch đó hẳn là do cậu đầy tớ chuẩn bị. Lisle không phải người quan tâm tới áo xống. Olivia luôn cho rằng soạn sửa quần áo cho chàng hẳn là một việc rỗi hơi vô ích. Nhưng cậu đầy tớ cứ như hình với bóng với chàng, và đồng cam cộng khổ bất chấp gian khó cùng chàng ở Ai Cập.
Trong nàng trỗi lên cảm giác ghen tị, tuy nhiên nàng nhanh chóng trấn áp được. Sao lại phải ghen tị với một người sống cả đời như cái bóng cơ chứ?
Trong lúc đó, vì Bailey phải chăm sóc cô vợ khích động nên chỉ còn một mình Olivia là phong phanh như chẳng mặc gì.
“Đây là trường hợp khẩn cấp,” nàng nói. “Người ta không thể đợi ăn mặc chỉnh tề trong khi có người gặp nguy đang cầu cứu.” Nàng khoát tay về phía cô gái, có vẻ như cô ta đang xì mũi vào mấy cái khăn tay của Olivia.
“Một cô gái đang hoảng loạn,” Olivia nói tiếp. “Ngài bảo em phải làm gì đây?”
Lisle lắc đầu. Ngọn đèn phía sau tỏa ánh sáng mơ màng trên mái tóc cháy nắng của chàng, giống như một vầng hào quang - như thể vẻ đẹp như thiên thần của chàng cần phải được làm nổi bật.
Nàng đưa mắt xuống thấp hơn, để chống cự lại khao khát được luồn những ngón tay vào mái tóc rối bù của chàng. Thế là nàng chuyển sang nhìn dải thắt lưng trên chiếc áo choàng của chàng, nhưng như thế chỉ khiến nàng nhớ tới vòng hông rắn chắc mà mình đã ôm chặt mấy tiếng đồng hồ trước. Nàng thật không biết phải nhìn vào đâu nữa.
“Ta sẽ bảo em phải suy nghĩ,” chàng nói.
“Ôi, không đâu,” nàng nói. “Ngài sẽ bắt em ngồi yên, chờ cho đến khi một gã đàn ông nào đó tới nghĩ hộ em,” nàng nói.
“Dù ta không dốt tới mức mong em sẽ ngồi yên,” chàng nói. “Nhưng ta nghĩ em dốt tới mức tham gia vào một vụ cãi lộn vợ chồng. Em chưa bao giờ nghe cha dượng em bảo à? Đó không phải là quy định của nhà Rathbourne còn gì?”
Nàng liều lĩnh nhìn đôi chân trần của chàng, cách chân nàng chỉ chừng một tấc. “Em tin ông ấy cũng đã dạy ngài quy tắc về cãi nhau với phụ nữ.”
“Cảm ơn vì đã nhắc ta,” chàng nói. “Em đã và vẫn luôn luôn bốc đồng đến mức có thể tự hại mình. Chỉ có thừa hơi mới đi cãi nhau với em, nhất là trong một hành lang lạnh ngắt vào lúc nửa đêm thế này.”
“Ngài đang mặc áo choàng ấm áp kia mà,” nàng đối đáp. “Còn em chẳng thấy lạnh.”
Ánh mắt của chàng trượt xuống, tới ngực nàng. Nàng không nhìn theo. Nàng chẳng cần phải làm thế. Nàng hoàn toàn ý thức được tình trạng đôi nhũ hoa của mình lúc này.
“Một phần cơ thể em thấy lạnh,” chàng đáp. “Nhưng em cũng sẽ cãi phăng đi thôi, và ta thấy thế là đủ rồi.” Chàng quay người, sải bước trên hành lang.
Nàng đứng yên một lát, nhìn chàng cất bước bỏ đi.
Chàng luôn bước chân ra đi... hoặc phi ngựa đi... hoặc lái tàu đi - tới những hành trình phiêu lưu của chàng, tới với người tình của chàng, Ai Cập. Thời gian chàng quay lại chỉ đủ để đảo lộn mọi thứ. Trong một khoảng thời gian ngắn, nàng có lại người bạn, kẻ đồng minh, nhưng rồi sau khi chàng đi, nàng lại thấy bồn chồn và bất mãn hơn. Nàng đợi thư chàng, để chia sẻ cuộc sống của chàng, còn chàng - ôi, chàng sẽ quên tất cả nếu nàng không thường xuyên viết cho chàng, nhắc nhở chàng về sự tồn tại của nàng.
Nàng siết chặt nắm tay và đi theo chàng.
Lisle bước vào phòng, đóng cửa lại sau lưng rồi dựa người vào đó, mắt nhắm nghiền.
Ôi Chúa ơi! Ôi Chúa ơi! Olivia bán khỏa thân.
Và đứng trên hành lang của một quán trọ ven đường cho cả thế gian nhìn ngắm. Chồng của Elspeth hẳn nhiên đã được một bữa no mắt: núm vú Olivia nhô ra dưới lớp áo ngủ mỏng như tơ ấy.
Của quý của Lisle cũng cương lên, như thể vừa rồi nó không được giải tỏa hết năng lượng.
“Xuống nhà lấy cho ta ly rượu,” chàng bảo Nichols. “Không, tốt hơn hết là một chai. Mà thôi, ba chai đi.”
“Tôi có thể lấy rượu sữa cho cậu, thưa cậu chủ,”
Nichols nói. “Rất êm dịu sau chừng ấy chuyện ầm ĩ.”
“Ta không muốn êm dịu,” Lisle nói. “Ta muốn lãng quên. Đám phụ nữ đáng nguyền rủa ấy.”
“Vâng, thưa ngài.”
Cậu đầy tớ đi ra.
Cánh cửa vừa đóng lại thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Đi đi,” Lisle nói. “Bất kể là ai.”
“Em không đi. Sao ngài dám quay lưng bỏ em mà đi. Sao ngài dám mắng em và ra lệnh cho em và...”
Chàng mở cửa ra.
Nàng đứng đó, vẫn phong phanh như vừa nãy, cánh tay đưa lên định gõ cửa lần nữa.
“Về phòng em đi,” chàng nói. “Em bị làm sao vậy hả trời?”
“Ngài,” nàng nói. “Ngài đã không về nhà nhiều năm rồi. Cứ về được một chốc là lại đi ngay.” Nàng nhẹ nhàng di chuyển, khiến lớp vải tơ căng phồng trên bầu ngực. “Ngài không có quyền chỉ bảo em này nọ hay can thiệp vào chuyện của em. Đúng như ngài từng chỉ ra, ngài không phải anh trai em. Ngài chẳng có họ hàng gì với em cả. Ngài không có quyền sai khiến em.”
Lại thêm những cử động gây ấn tượng mạnh. Mái tóc nàng đung đưa xáo động quanh bờ vai. Một chiếc nơ buộc áo của nàng sắp bung ra.
“Nếu em muốn cho mười người phụ nữ vào phòng em thì ngài cũng đâu có quyền cản,” nàng gào lên. “Nếu em muốn cho mười gã đàn ông vào phòng em, ngài cũng chẳng được ngăn. Em sẽ không để bị điều khiển đâu. Em sẽ không chịu bị khiển trách vì đã làm những gì em cho là đúng. Em sẽ không...”
Nàng ngừng lại rồi hét lên khi chàng chộp một cánh tay đang vung vẩy của nàng, lôi nàng vào phòng rồi đóng cửa lại.
Nàng quẫy tay hất chàng ra.
Chàng thả nàng ra rồi bước lùi lại.
“Chuyện này bực mình quá đi mất,” chàng nói.
“Về điểm này thì chúng ta đồng thuận đấy,” nàng nói. “Em đã quên bẵng mất ngài có khả năng chọc giận như thế nào.”
“Ta đã quên bẵng mất em mất trí khủng khiếp khi có một tâm trạng nào đó bao trùm lấy em.”
“Đây không phải một tâm trạng, đồ đầu đất!”
“Ta chẳng quan tâm em gọi nó là gì,” chàng nói. “Em không thể ra ngoài chỗ công cộng mà ăn mặc phong phanh như thế. Nếu gã đáng thương đó mà không quẫn trí vì cô vợ nóng nảy của hắn - hoặc nếu đó là loại đàn ông khác - hoặc nếu có hai gã liền - thì khi em mở cửa, hậu quả... Không, ta không muốn nghĩ tới nữa. Quỷ tha ma bắt em đi, em không bao giờ suy nghĩ trước khi hành động sao? Em không bao giờ dành một phút... một giây... để tính xem cái gì sẽ xảy ra à?
“Em biết cách chăm sóc bản thân,” nàng nói, hếch cằm lên. “Ngài và tất cả mọi người phải biết điều đó.”
“Ôi, thật sao?” chàng nói. “Thế thì hãy chăm sóc lấy mình đi, Olivia.”
Chàng vòng một tay quanh nàng, kéo lại gần.
“Ôi, không, ngài...”
Chàng nâng cằm nàng lên rồi hôn.
Olivia thực sự biết cách chăm sóc bản thân. Nàng nhón người, cào móng tay lên hông chàng. Nàng trụ vững để ép đầu gối vào những phần mềm mại của chàng.
Nhưng có cái gì đó ngoài tầm kiểm soát.
Nàng không thể quay mặt đi vì chàng đang giữ cằm nàng, nhẹ nhàng nhưng cương quyết. Và nàng không cách nào thoát được cảm giác mê ly của đôi môi chàng và sức ép từ khuôn miệng chàng, kiên quyết, đòi hỏi, tham lam. Chàng cực kỳ ngang ngạnh, và dù có làm gì đi nữa, chàng đều dành sự tập trung cao độ, khiến nàng không thể trốn chạy hoặc quay đi. Nàng không thể không đáp lại. Nàng không thể không nhấm nháp cảm giác từ đôi môi chàng và hương vị của chàng.
Rồi mùi hương đàn ông như trêu ngươi thoảng vào mũi nàng và lan tỏa trong đầu nàng làm nảy nở bao nhiêu mơ ước khát khao nóng bỏng. Mặt đất dưới chân nàng như trôi đi, như thể nàng đang bay bổng trên khinh khí cầu.
Nàng trượt tay khỏi vai chàng. Rồi tay nàng vòng quanh cổ chàng, nàng đu lên, như thể nàng sẽ rơi hàng trăm dặm xuống đất lạnh dưới chân nếu nàng không làm thế.
Nàng muốn đá vào gót chân chàng. Nhưng thay vì thế, bàn chân trần của nàng lại trượt theo chân chàng. Bàn tay còn rảnh của chàng trượt xuống lưng nàng rồi xuống nữa, ôm lấy mông nàng, và kéo nàng lại gần, tì vào giữa hai chân chàng. Chỉ có hai lớp tơ lụa mỏng manh ngăn giữa họ. Họ không giấu giếm gì, không bảo vệ gì. Của quý của chàng, nóng bỏng và cương cứng, ấn lên bụng nàng.
Nàng không phải cô gái hoàn toàn thơ ngây. Nàng đã từng cảm thấy cái đó của đàn ông, nhưng sức nóng không chạy rần rật khắp người nàng như ngọn lửa lan quanh nòng súng thế này. Trước đây nàng đã từng bị kích động và chao đảo, nhưng nàng không thấy khao khát tới nhức nhối như bây giờ. Nàng chưa từng cảm thấy sự buông thả cuồng nhiệt này.
Chàng ngả lại lưng vào cửa, kéo theo cả nàng, và mọi sự tỉnh táo của nàng tan biến. Mọi kiến thức và mưu mẹo của nàng đều trở thành vô nghĩa. Tất cả những gì nàng có thể làm là khao khát, và đó không phải là niềm mong ước lãng mạn trong trẻo mà là nỗi điên cuồng. Nàng cọ người lên chàng, và mở miệng để nếm hương vị chàng. Thật nóng bỏng và say đắm, nụ hôn với lưỡi đưa qua đẩy lại, giống như một sự móc nối mà bản năng đòi hỏi.
Nàng nghe thấy tiếng động, nhưng mặc kệ. Một âm thanh mơ hồ thì có nghĩa lý gì lúc này.
Cái gì đó đập, ở đâu đó. Nàng không biết ở đâu. Đó chắc là tiếng trái tim nàng, đập thình thịch cùng với những xáo động thể xác khi từng li trên cơ thể người đàn ông vạm vỡ ấn lên người nàng. Đó cũng có thể là tiếng đập của sự ham muốn, dường như sẽ kéo dài mãi mãi.
Có tiếng gõ, nhưng tim nàng đang gõ mạnh vào khuôn ngực, với sức nóng và nhu cầu khẩn thiết... Và nỗi sợ hãi, bởi vì chuyện đang xảy ra là ngoài tầm kiểm soát của nàng.
Thêm tiếng gõ. Rồi giọng nói.
“Thưa ngài?”
Một giọng đàn ông. Nghe quen quen. Bên kia cánh cửa này.
Bản năng tồn tại của người nhà DeLucey, được bồi đắp thêm lên qua nhiều thế hệ, giằng nàng ra khỏi những cảm xúc chao đảo điên cuồng vừa phủ chụp nàng. Nàng trở lại với thực tại: một nơi lạnh lẽo, đột ngột.
Nàng cảm thấy Lisle cứng đờ và bắt đầu lủi ra.
Nàng gỡ khỏi tay chàng.
Nàng đánh liều đưa mắt nhìn khuôn mặt chàng. Một sự điềm nhiên tuyệt đối.
Chân chàng vẫn đứng yên trên sàn nhà cứng lạnh.
Chàng bình tĩnh kéo váy ngủ của nàng cho thẳng thớm.
Để tỏ ra bình thường, nàng vuốt phẳng áo cho chàng.
Thêm nữa, nàng vỗ nhẹ ngực chàng theo kiểu bạn bè. “Ừm, được rồi, hãy xem đó là một bài học cho ngài,” nàng nói.
Nàng kéo cửa, gật đầu ngạo nghễ với Nichols, và bước ra ngoài, đầu quay cuồng và chân run rẩy, nàng hy vọng mình không đâm vào tường hoặc ngã dúi dụi.
Sáu rưỡi sáng
Chủ nhật, ngày , tháng Mười
Trong giấc mơ, Olivia choàng một tấm vải lanh mỏng. Nàng đứng ở bậc cuối của cầu thang cẩm thạch, đưa tay vẫy. Sau lưng nàng là bóng tối thăm thẳm. “Lại đây, xem kho báu bí mật của em này,” nàng nói.
Lisle dợm bước xuống cầu thang.
Nàng mỉm cười với chàng rồi lách người qua cánh cửa. Nó đóng sập lại phía sau nàng.
“Olivia!”
Chàng đập mạnh vào cửa. Chàng nghe thấy tiếng sấm dội xuống đáp lời. Nhưng không, đó không phải tiếng sấm. Chàng biết tiếng động đó rồi. Đá, đang lăn xuống bên trong đó. Một cái bẫy tầm thường. Chàng ngoái nhìn lại. Đen đặc. Chỉ có tiếng đá tảng ầm ầm lăn xuống lối vào.
Sầm. Sầm. Đập mạnh vào tấm gỗ.
Tiếng gì ồn ào thế nhỉ?
Không phải đá. Một cánh cửa.
Ai đó đang đập cửa.
Lisle tỉnh hẳn, chàng đã rèn luyện bao năm ở Ai Cập mới được như vậy, ở đó phản xạ nhanh trong khi ngủ là một cách để tồn tại.
Chàng ngồi dậy. Ánh sáng lờ mờ chiếu qua rèm cửa báo hiệu mặt trời đã lên.
Nichols đi đâu rồi nhỉ? Vào giờ này, cậu ta đang trên giường một cô hầu gái, có vẻ thế - hay là đã tìm đường đến buồng ngủ của một nữ khách nào đó rồi?
Nguyền rủa thằng đầy tớ, Lisle lê người ra khỏi giường, khoác áo choàng, xỏ chân vào dép, rồi nặng nề bước ra cửa.
Chàng kéo cửa.
Olivia ngừng lại, tay đang giơ lên.
Chàng lắc đầu. Chàng vẫn đang mơ.
Nhưng không. Hành lang sau lưng nàng tràn ngập ánh sáng xanh xám y như trong phòng ngủ của nàng.
Nàng ăn mặc chỉn chu. Tâm trí hỗn độn của chàng từ từ sáng rõ ra: chiếc mũ trang trí rắc rối... Cái cổ cao của chiếc váy cưỡi ngựa có ống tay phồng hợp mốt... đôi bốt mỏng. Quần áo du lịch, cái đầu mụ mị của chàng tự nhủ. Nhưng thế thì có nghĩa gì đâu.
“Sao?” chàng nói. “Chuyện gì thế?”
“Bọn em đã sẵn sàng lên đường,” nàng nói. “Xe của người hầu đã đi trước. Các quý bà vào xe cả rồi.”
Chàng chẳng hiểu nổi nàng đang nói gì. Tâm trí chàng gợi lại những hình ảnh đêm qua: nàng, gần như trần trụi... Chàng, thất thần mất trí. Một sai lầm. Một sai lầm chí tử, khủng khiếp, kinh hoàng.
Nhưng nàng đã đứng đó, mặc mỗi chiếc váy ngủ mỏng manh trông như sắp tuột, tóc xõa xuống khi nàng khoát tay, và cả cơ thể nàng cũng chuyển động theo.
Chàng từng ngắm vũ nữ ở Cairo. Ngay giữa chốn đông người, trang phục đầy đủ, họ vẫn múa rất khêu gợi. Ở những bữa tiệc riêng tư, chàng quan sát họ còn mời gọi hơn thế, đôi khi còn để ngực và bụng trần, hoặc nhảy múa mà chỉ quấn mỗi một tấm khăn mỏng tang trên người. Nhưng dù tấm thân mềm dẻo tuyệt vời ấy có làm gì đi nữa, chàng vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo.
Olivia đã đứng trước mặt chàng, giận dữ, không cố tình quyến rũ chàng, về căn bản nàng vẫn ăn mặc đầy đủ - thế mà chàng trở nên tâm thần bấn loạn.
Nếu Nichols không lên gõ cửa...
“Mấy giờ rồi?” chàng hỏi. Hôm nay là ngày nào? Có phải chàng vẫn đang mơ?
“Sáu giờ rưỡi,” nàng nói.
“Buổi sáng?”
Nụ cười của nàng thật ngây ngất, cám dỗ đầy nguy hiểm. “Nếu đi bây giờ, chúng ta có thể tới York lúc hoàng hôn.”
“Đi?” chàng thốt lên. “Bây giờ sao?”
“Chúng ta sẽ dễ dàng đến York trước xe của Bưu điện Hoàng gia,” nàng nói.
“Ta mới ngủ có ba tiếng thôi. Em bị làm sao vậy?”
“Em muốn tới Gorewood càng nhanh càng tốt,” nàng nói. “Càng tới đó sớm, chúng ta càng nhanh hoàn thành nhiệm vụ và ngài càng sớm được trở về Ai Cập.” Nàng nhìn chàng từ đầu tới chân. “Có vẻ như ngài chưa sẵn sàng.”
“Tất nhiên là ta chưa sẵn sàng!”
Thêm một nụ cười ngây ngất nữa. “Ồ, vậy thì em phải nói là, ngài tới York lúc nào thì tới.”
Nàng quay người đi mất.
Chàng đứng ở hành lang, quan sát trong nghi hoặc khi nàng thong dong đi xuống hành lang, hông ngúng nguẩy.
Chàng trở vào trong phòng và đóng cửa lại.
Một giây sau, cánh cửa bật mở.
“Ta biết thế này là gì rồi,” chàng nói. “Sự trả thù.”
“Gì cơ thưa ngài?”
Nichols bước vào, tay bưng khay. “Tôi thấy các quý bà đang chuẩn bị lên đường,” cậu nói. “Tôi nghĩ ngài muốn cà phê.”