Biên tập: Wen
Hiệu đính: Mày là bố tao
Từ sau ngày hôm đó, Mạc Hủ mỗi khi có thời gian rảnh đều sẽ đến chung cư tìm cô, Tô Vũ phát hiện ra mặt nào của Mạc Hủ cũng tốt. Có thể nấu ăn, làm việc nhà, làm ấm giường nhưng cậu cũng sắp phải thi đại học cho nên thật ra không còn nhiều thời gian rảnh đến vậy. Về phần Mạc Tử, cô không tiếp xúc nhiều với anh ta lắm, ở trường bọn họ cũng chỉ cùng ăn cơm vài lần.
Sau khi bài thi thử cuối cùng của Mạc Hủ kết thúc, Tô Vũ quyết định đưa cậu đi thư giãn.
Hai người nắm tay nhau đi trong khu vui chơi. Sau khi chơi hết các trò chơi kch thích như tàu lượn siêu tốc và tàu hải tặc, Tô Vũ mệt lả người, ngồi thụp xuống băng ghế dài không muốn nhúc nhích nên bắt đầu chỉ huy Mạc Hủ.
"Tiểu Hủ, chị muốn ăn kem, em mua cho chị một cái được không?"
"Được"
Một lúc sau, cô nhìn thấy Mạc Hủ đang đi về phía mình với cây kem trên tay, nở nụ cười bất đắc dĩ nhưng lại vô cùng dịu dàng. Cô bất giác nín thở, chỉ cảm thấy hoàng hôn phía chân trời chỉ đang làm nền cho cậu. Tim đập thình thịch, cô lập tức càng thêm quyết tâm chia tay Mạc Tử.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, kỳ thi tuyển sinh đại học cũng đã sớm kết thúc. Chính Mạc Tử là người đi đón Mạc Hủ hôm đó, thấy Mạc Tử không ngừng quan tâm mình, cậu cảm thấy buồn rầu không nói nên lời, cảm giác tội lỗi như muốn nuốt trọn cơ thể cậu.
Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cảnh có thể ở bên cạnh Tô Vũ cả đời là cậu lập tức cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vì vậy cậu bèn viện lý do để ra ngoài tìm Tô Vũ.
Vừa nhìn thấy Tô Vũ, cậu liền nhào lên ôm lấy cô, giọng nói vui sướng, "chị ơi, em thi xong rồi!".
"Chà, bài kiểm tra thế nào?"
"Cũng may là phát huy như bình thường. À chị ơi, bây giờ chị định nói chuyện trực tiếp với anh trai em, hay là gọi điện thoại cho anh ấy ạ?"
"À", Tô Vũ gần như đã quên mất chuyện này, "thôi, chờ thêm một thời gian, hay là chờ em có điểm rồi nói sau".
Mạc Hủ cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh, ánh mắt ảm đạm, lạnh giọng hỏi: "Chị, ý chị là sao?".
"Chị không hề muốn chia tay, phải không?"
"Chị... Không có ý đó, chị chỉ là không biết phải nói thế nào thôi."
Mạc Hủ đột nhiên nắm chặt lấy tay cô rồi kéo cô ra ngoài, "được thôi, chị không biết nên nói như thế nào, vậy để em nói, đi, hiện tại đi tìm anh em".
Đây là lần đầu tiên Tô Vũ nhìn thấy cậu bướng bỉnh như vậy. Sức lực cũng lớn một cách đáng ngạc nhiên, cổ tay đau nhức, thấy không thể tránh thoát, đành đi theo cậu, bất lực nói: "Tiểu Hủ, tiểu Hủ... Em thả tay ra trước đi".
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, Mạc Hủ cũng dừng lại, cô lấy ra xem, là của Mạc Tử. Cô liếc nhìn Mạc Hủ, vừa nhận điện thoại thì một giọng nam nhẹ nhàng dễ nghe truyền đến.
"Alo, tiểu Vũ, em có thời gian không? Cùng nhau dùng bữa tối đi. Vừa đúng lúc hôm nay tiểu Hủ đã hoàn thành các bài thi của nó, mà dạo gần đây anh cũng mải làm luận văn của mình quá."
"Được!"
"Ừm, tiểu Vũ, anh nhớ em rất nhiều". Giọng của Mạc Tử trầm ấm lại lưu luyến.
Cô theo bản năng mà nhìn về phía Mạc Hủ, chỉ thấy cậu đang cúi đầu, không biết là đang nghĩ gì.
"Được rồi, hẹn gặp lại."
Sau khi cúp điện thoại, cô bắt đầu nhẹ giọng dỗ dành Mạc Hủ, "sau này chị sẽ nói với anh ấy, được không?".
Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt như có ánh nước, vừa uất nghẹn lại vừa u oán, "tất cả đều là lỗi của chị, sao chị bỗng dưng lại đổi ý chứ".
Tô Vũ đau lòng, kiễng chân ôm lấy cậu, "rồi rồi rồi, là lỗi của chị, chị không đổi ý, chuyện này nói sau đi, em đừng buồn mà".
Cô nhẹ nhàng dỗ dành một hồi, Mạc Hủ mới chịu nở nụ cười, Tô Vũ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng dỗ được.
Sau khi cô xoay người lại, ở nơi cô không nhìn thấy, trong mắt chàng trai vẫn còn đọng lại một chút tối tăm u ám.