Hạ Vũ từ khi nhập vào cơ thể này đã có thói quen dậy sớm rèn luyện cơ thể. Mặc dù cơ thể này có độ dẻo dai khá tốt nhưng thể lực quả thật rất yếu, xem chừng là không hay vận động. Sau khi chạy hai vòng quanh Trúc viện, cô chợt thấy một bóng đen trên không trung lao thẳng xuống. Nheo mắt lại nhìn hóa ra là một con ưng đang hạ xuống Đông viện. Trong đầu cô chợt có chút suy nghĩ, chim ưng kia hiển nhiên đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, dùng chim ưng đưa tin, người này hẳn không đơn giản.
Nghĩ xong lại có chút tự giễu cười, đơn giản hay không thì liên quan gì tới cô? Chỉ cần hắn không chọc đến cô thì hắn có là Ngọc hoàng đại đế cô cũng chẳng quan tâm. Có điều gương mặt hắn sao có thể giống người đó như vậy?
Thoáng thấy bóng dáng Phù Dung ở cửa viện, cô thu lại suy nghĩ tay ngắt cành hoa dại bên cạnh, mắt trong suốt nhìn rồi ngây ngốc cười.
Phù Dung nhìn quanh không thấy bóng dáng cô ngốc đấy đâu, có chút bực dọc:
“Ngu ngốc mà không chịu ngồi yên, suốt ngày chạy lung tung.”
Chợt thấy Hạ Vũ đang đứng ngây ngốc ở góc sân, cáu kỉnh gắt lên:
“Còn không lại ăn cơm? Tôi nói này tam tiểu thư, sao cô suốt ngày cứ chạy loạn thế hả, nhỡ để người ta thấy thì làm sao? Hôm nay là sinh nhật đại tiểu thư, cô không được chạy ra ngoài biết không? Nếu không ngoan ra ngoài sẽ cho sói cắn cô đó.”
Phù Dung làm bộ hung ác, Hạ Vũ rất phối hợp tạo bộ dạng bị dọa sợ liên tục lắc đầu:
“Không không, Yên nhi nghe lời, tỷ tỷ đừng cho sói cắn Yên nhi, Yên nhi không đi đâu cả…”
Nhìn bộ dạng Hạ Vũ co rúm lại, Phù Dung vừa chán ghét vừa hả hê. Hôm nay lẽ ra cô ta cũng không được ra ngoài phải ở đây trông coi con ngốc này, nhưng đây là cơ hội hiếm có được sao cô có thể bỏ lỡ? Bằng mỹ mạo của cô ta tuy không thể bay lên cành cao làm phượng hoàng nhưng nếu được lọt vào mắt vị quyền quý nào không biết chừng có trở thành phu nhân cao quý, một nô tỳ nhỏ nhỏ ở tướng phủ sao có thể so sánh được?
Bạch Tiếu Phong ra ngoài một chuyến, sau khi trở lại đã là hoàng hôn. Vừa đi đến hoa uyển thì đụng phải tỷ muội Mạc Phi Tuyết, huynh rất nhanh chóng chọn đi đường vòng trở lại Đông viện. Lúc đi qua Trúc viện, trong đầu lóe lên gương mặt tinh tế kia, không chút do dự bước vào.
Nhìn Trúc Viện tuy không đến nỗi tàn tạ nhưng vô cùng vắng vẻ, không có bóng dáng hạ nhân nào, một ngọn lửa vô hình chợt nổi lên trong lòng. Sau khi nhìn quanh không thấy bóng dáng xinh đẹp kia, huynh hơi nhíu mày kỳ quái. Tuy biết Tiền viện rất náo nhiệt nhưng muội ấy không thể nào đến “góp vui” được. Ít nhất là hắn cho rằng như vậy.
Xào xạc, tiếng lá trúc theo gió thoảng vào tai. Thính lực nhạy bén của người tập võ khiến huynh dễ dàng xác nhân có người trong rừng trúc. Bước chân có chút vui mừng lại có chút vội vàng không chút do dự bước vào đó. E rằng chính Bạch Tiếu Phong cũng không nhân ra tâm trạng khẩn trương của mình có gì không đúng. Mãi đến sau này huynh mới hối hận sự chậm chạp ngu ngốc của mình khi đó, tất nhiên đó là chuyện sau này.
Sau khi đến vào rừng trúc, Bạch Tiếu Phong rất nhanh chóng nhìn thấy Mạc Phi Yên. Hắn nhanh chóng ẩn mình, xuyên qua kẽ lá kinh ngạc nhìn người thiếu nữ áo lam phía trước. Tay cô cầm thanh trúc tựa như thanh kiếm sắc bén thi triển cước bộ. Từng chiêu thức kia đối với hắn không thể quen thuộc hơn. Tuy các chiêu thức không còn mềm mại uyển chuyển nhưng lại thêm vài phần sắc bén mạnh mẽ, đây rõ ràng là bộ Tuyết Hoa kiếm pháp.
Kinh ngạc qua đi, sau đó chính là bội phục. Thiên tài, muội ấy đúng kỳ tài võ học hiếm thấy. Linh quang chợt lóe, Bạch Tiếu Phong tiện tay bẻ một cành trúc bên cạnh thi triển khinh công bay ra.
Hạ Vũ đang tập kiếm chợt thấy có tiếng động lạ, theo bản năng xoay người né tránh, cành trúc của Bạch Tiếu Phong theo sát người cô trượt qua. Không để cô kịp nhìn người đến là ai, đối phương theo sát công kích đến. Hạ Vũ chật vật né tránh, so kiếp pháp cô sao có thể là đối thủ người cổ đại được đây?
Trong lúc nguy cấp, cô dùng toàn lực công kích những yếu huyệt của đối phương, thậm chí là tử huyệt. Bạch Tiếu Phong thấy vậy, đáy mắt cũng trở nên thâm thúy, một tiểu cô nương thật lãnh huyết a. Đến lúc cô giơ chân định đạp vào mệnh căn của hắn thì hắn hoàn toàn không bình tĩnh được nữa, vội vàng thi triển khinh công cách xa vài trượng ( trượng trong tiểu thuyết thường là lấy bằng , m nha, mình tra thấy có nhiều cách đổi nhưng lấy giá trị cổ cho hợp lý ^_____^)
“Tiểu muội thật nhẫn tâm nha, nơi đó sao muội có thể tấn công được chứ, sẽ tai nạn chết người đó?!”
Lúc này Hạ Vũ mói nhận ra kẻ đến là ai, hừ lạnh:
“Là ngươi?”
“Là ta nha, gặp lại biểu huynh muội có vui không?”
Bạch Tiếu Phong rất là vô sỉ không ngại dát vàng lên mặt mình. Hạ Vũ cũng chỉ bĩu môi coi thường không thèm trả lời. Cô biết đối phương từ hôm qua đã nhìn thấu trò diễn của cô nên cũng không tự biến mình thành trò cười nữa.
“Có chuyện gì sao?”
“Dẫn muội đi xem náo nhiệt.”
Nói xong rất tự nhiên dắt tay cô đến Tiền Viện, trong đầu rất không phúc hậu háo hức muốn xem trò vui. Hạ Vũ vung tay từ chối vài lần đều không được, người này rất mạnh cô không phải đối thủ của hắn. Cuối cũng đành thuận theo, ít nhất cô biết hắn sẽ không hãm hại cô, đây là một loại trực giác, trực giác của cô trước nay luôn chính xác.