Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gió lạnh thúc tôi tỉnh, thì ra ở bên anh chỉ là một giấc mộng.
Tuyết thủ đô rơi xuống liên tiếp một ngày một đêm. Khi Chu Minh Khải lại ra ngoài, phát hiện bên ngoài đã trắng xóa. Chỉ có người xe thường thường qua lại trên đường phố là ẩm ướt.
Tủ lạnh của Chu Minh Khải tích trữ không ít đồ. Hơn nữa hắn không tự mình xuống bếp mấy, phần lớn là gọi thức ăn ngoài, nên cũng không cần ra ngoài làm gì. Dựa vào vết thương lần trước, hắn khá yên tâm thoải mái xin nghỉ dài hạn.
Nếu không phải thức ăn của Alexander đệ nhị đã thấy đáy, có lẽ hắn vẫn còn chưa muốn ra khỏi cửa.
Chu Minh Khải rất ít khi mặc áo phao, chê là mặc nó thì cử động không được thoải mái lắm. Với lại, mùa đông ở thủ đô trước đây cũng không tính là lạnh, hắn hầu như chỉ mặc áo gió sống qua mùa đông.
Dáng vẻ mặc áo phao còn đeo khăn quàng cổ của Chu Minh Khải trông có phần mập mạp, nhưng được cái mặt mũi dễ nhìn. Hắn đeo kính gọng vàng, nom rất nhã nhặn.
Bây giờ Alexander đệ nhị đã mập hơn một chút. Mà làm một con chó cỏ, nó vẫn không quá xứng với khí chất của chủ nhân nó. Chu Minh Khải cầm dây dắt chó, còn Alexander đệ nhị thì đàng hoàng đi theo sau hắn.
Hai bên đường phố còn ít tuyết đọng, giữa đường ẩm ướt trơn trượt. Mặc dù Chu Minh Khải bước nhanh, nhưng giày vẫn luôn sạch sành sanh. Hắn đi gần hai mươi phút mới tới cửa hàng thú cưng.
Chu Minh Khải dắt chó ra khỏi cửa hàng. Lúc hắn đang chuẩn bị rời đi thì có một chiếc xe dừng bên cạnh, người trên xe hạ cửa sổ xuống rồi hô tên hắn. Nhưng hô vài liên tục lần, mà Chu Minh Khải cũng chưa nghe thấy.
Trái lại, tôi nhận ra, là Hứa Viễn Sơn.
Hứa Viễn Sơn thấy Chu Minh Khải không nghe được bèn dứt khoát xuống xe đi về phía hắn, mở miệng: “Giám đốc Chu, thật trùng hợp. Tôi mới vừa thấy cậu, còn tưởng mình nhận lầm đấy.”
Chu Minh Khải dừng chân, đẩy đẩy kính mắt. Khi nhìn thấy Hứa Viễn Sơn, hắn kéo kéo dây buộc của Alexander đệ nhị, nói: “Hứa tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Trạng thái của Hứa Viễn Sơn không bằng lần trước ở tiệc rượu. Cả người ông đượm vẻ mệt mỏi, dưới đôi mắt mơ hồ có quầng thâm. Xem ra đã rất lâu rồi ông chưa từng được ngủ ngon.
“Chó của cậu à?” Hứa Viễn Sơn hỏi.
“Vâng.” Chu Minh Khải nói, “Là lần đầu tiên nuôi.”
Hứa Viễn Sơn ngồi xổm xuống, cười thân thiết với Alexander đệ nhị. Alexander đệ nhị cũng không sợ, chủ động cọ cọ ông, là một bức tranh hài hòa.
Chu Minh Khải hỏi: “Cháu…có thể hỏi chú một việc được không?”
“Cậu hỏi đi.”
“Chú và thầy Lâm…”
Chu Minh Khải vẫn chưa hỏi xong, Hứa Viễn Sơn liền cướp lời: “Đúng, năm đó chúng tôi từng ở bên nhau.”
Coi như là xác nhận lời của Triệu Tuấn. Chu Minh Khải vốn cũng đã tin, bây giờ chẳng qua là muốn có cái chùy sự thật đập mình để xác nhận thôi.
“Hai ngày trước tôi nhận được một cú điện thoại. Cậu ta nói cậu ta là bạn của Gia Dương. Cậu ta muốn tổ chức lễ tưởng niệm cho thằng bé.” Hứa Viễn Sơn đứng lên, hỏi, “Có chuyện này không?”
Được rồi, là Vương mập.
“Có.” Chu Minh Khải ăn ngay nói thật, “Là bạn của Gia Dương. Hậu sự của Gia Dương hầu đều do cậu ấy xử lý. Làm cái lễ tưởng niệm này, đơn giản là muốn chỉ trích cháu mà thôi.”
“Cái chết của nó thật sự có liên quan tới cậu à?” Hứa Viễn Sơn phát hiện ra thông tin trong lời của hắn. Ánh mắt ông nhìn về phía Chu Minh Khải dần sắc bén.
Chu Minh Khải nhìn thẳng ông, nói: “Có liên quan tới cháu hay không cũng chẳng can hệ gì đến chú, không phải sao? Những năm này, cậu ấy không hề nhắc tới chú một chữ, xem ra lúc trước cắt đứt vẫn rất sạch sẽ đó chứ. Bạn bè cậu ấy có thể trách mắng cháu lên án cháu, chú thì sao?”
Hứa Viễn Sơn hơi cười tự giễu: “Chúng ta cũng giống nhau.”
Chu Minh Khải không định nói thêm gì với ông nữa. Hắn nói: “Alexander đói bụng rồi. Cháu phải đi về trước đây. Hứa tiên sinh, hẹn gặp lại.”
“Alexander?”
“Tên con chó của cháu.”
“Cũng là cái tên này à…”
Chu Minh Khải cầm dây dắt chó quay người. Hắn bước vài bước, Alexander đệ nhị ngoảnh đầu và thè lưỡi sủa về hướng Hứa Viễn Sơn, bị Chu Minh Khải kéo đi.
Tôi đi mấy bước, rồi đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn Hứa Viễn Sơn đang đứng tại chỗ. Tôi bỗng không muốn cùng Chu Minh Khải trở về cho lắm. Tôi muốn xem tình huống của Hứa Viễn Sơn.
Hứa Viễn Sơn đứng yên tại chỗ cũ thật lâu, chắc phải gần mười phút. Ông cóng đến mức mũi có chút hồng, tay chân cũng cứng đờ. Hứa Viễn Sơn trở về xe, tôi theo lên ngồi đằng sau.
Nơi ở của Hứa Viễn Sơn tại thủ đô chính là khách sạn. Bây giờ tôi cũng không biết ông đang định cư ở thành phố nào, thủ đô chắc hẳn chỉ là ở tạm thôi. Phòng khách sạn rất lớn, có vẻ đã được ở một đoạn thời gian. Có một phòng vẽ chuyên dụng được xếp vào rất nhiều giá tranh, thuốc màu bày lộn xộn.
Tôi đánh giá xung quanh, có một chiếc giường rất lớn với ga màu trắng làm sáng bừng cả căn phòng. Tôi tiến lên phía trước vài bước, thấy được bức ảnh bày đầu giường ông.
Đáng ngạc nhiên và cũng thật buồn cười, đó là ảnh chụp chung của tôi và ông.
Trong hình tôi còn rất nhỏ, hẳn là ảnh từ hồi tôi bảy, tám tuổi. Cha tôi mặc âu phục, tôi thì mặc bộ tuxedo của trẻ con. Tôi cười đứng cạnh ông, nắm tay ông, trông rất ngoan ngoãn.
Hứa Viễn Sơn tiến vào phòng vẽ, còn tôi dựa vào cửa phòng nhìn ông.
Mấy năm nay, tôi cũng không phải là hoàn toàn không có tin tức gì về ông. Ông là một hoạ sĩ nổi tiếng, nếu không muốn xem đến tin tức về ông cũng là việc khá khó khăn. Thế nhưng ông không nhìn thấy tin tức về tôi thì lại rất đơn giản.
Đại khái là khoảng năm năm trước, tôi từng thấy ông trên TV. Khi đó tôi và Vương mập đang uống rượu trong quán. Chính giữa quán rượu nhỏ có một chiếc TV LCD rất lớn, chiếu một kênh không mấy phổ biến. Nó đang phát sóng trực tiếp một buổi đấu giá từ thiện có các ngôi sao tham dự. Tác phẩm đầu tiên được đấu giá chính là tranh ông vẽ.
Bức tranh đó tôi cũng quen thuộc, là bức chân dung năm ấy tôi từng xem qua, dưới góc phải có chữ QY. Nó được đặt tên lại là “Yêu”. Bức tranh bị một ảnh đế siêu nổi tiếng mua đi, trả giá trên trời. Khi ông lên sân khấu bắt tay với vị ảnh đế. MC hỏi về ước nguyện ban đầu khi ông sáng tác nó.
Ông nói, tình thâm sở trí, mị bất năng vong().
() Tình thâm sở trí, mị bất năng vong: tạm dịch là ‘tình thâm gây nên, ngủ không thể quên’, tức là tất cả đều do yêu sâu yêu sắc tạo ra, trong giấc ngủ cũng không thể quên được.
Dưới khán đài, một đám ngu ngốc dốc sức vỗ tay. Tôi thấy, lúc nói những lời này, khóe mắt ông mơ hồ mờ nước. Cách màn hình tôi cũng có thể cảm giác được sự thâm tình, thâm tình đến mức khiến tôi mất khống chế. Rõ ràng là chẳng uống mấy, nhưng vào lúc này tôi lại cầm lấy chai bia còn dở kia ném thẳng vào TV.
Về sau phải bồi thường bao nhiêu tiền tôi đã nhớ không rõ, hình như là Vương mập đi trả. Cậu trả tiền xong thì tiện mua một chai bia, ngồi dưới đáy cầu vượt tiếp tục uống cùng tôi.
Tôi nhìn gian phòng tráng lệ, nhìn bộ âu phục có giá trị xa xỉ trong phòng, nhìn rượu vang diễm lệ như máu tươi chưa được uống hết trong ly. Tôi nghĩ, những năm nay hẳn ông sống không tệ lắm.
Ông đạt cả danh và lợi, trở thành hoạ sĩ nổi tiếng. Phải biết, cái nghề hoạ sĩ này, khi còn sống mà nổi tiếng được cũng không có mấy ai, nổi tiếng lâu dài suốt nhiều năm qua như ông thì càng hiếm thấy.
Hứa Viễn Sơn coi như là thành công nhỉ?
Thế nhưng, ông thì hơn tôi được bao nhiêu chứ? Sống vẻ vang tốt đẹp, song rốt cuộc vĩnh viễn không còn một chiếc đèn sáng chờ ông về nhà, không còn người nào làm sủi cảo cho ông. Ông có nhiều tiền hơn nữa cũng chẳng thể sửa đổi được sự thật, ông chỉ là một kẻ đáng thương mất vợ mất con, còn vĩnh viễn mất đi tình yêu.
Tôi bỗng muốn hỏi ông, nếu sớm biết yêu Lâm Thanh Dật sẽ phải đánh đổi lớn như vậy, và được làm lại một lần, liệu ông còn có thể làm thế sao?
Tôi nghĩ, đáp án có lẽ như ông từng nói, tình thâm sở trí, mị bất năng vong.