Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Kinh Niên và Lý Kỷ đứng ở vị trí hẻo lánh. Phía bên kia Lục Tư Nặc đang nói chuyện cùng Hứa Viễn Sơn. Sự tập trung của mọi người đều ở đó, không ai chú ý tới hai anh em họ.
Tôi đứng cách bọn họ không xa, nghe bọn họ nhỏ giọng nói chuyện.
Lý Kỷ hạ thấp âm lượng, thầm thì nói với Lý Kinh Niên, “Anh, đến tận bây giờ em cũng vẫn cảm thấy Hứa Gia Dương không phải loại người sẽ tự sát. Trước đây nó từng tung hoành như vậy mà. Nó làm người khác tự sát nghe còn có lý ấy.”
“Em cũng nói, đó là trước đây.” Lý Kinh Niên khẽ trả lời gã.
Lý Kỷ như đang nhớ lại quá khứ, lắc lắc đầu, nói: “Không giống, thật sự không giống.”
“Hồi xưa, em, Triệu Tuấn, Hứa Gia Dương, ba bọn em là thật sự tốt số, muốn gì được nấy, chẳng cần gánh vác cái gì.” Lý Kinh Niên nói, “Em và Triệu Tuấn thì thuận buồm xuôi gió. Trái lại, lúc trước mẹ của nó cứ thế chết đi, rồi nó không vượt qua được. Hơn nữa, không phải còn một tên sát thần Chu Minh Khải hay sao?”
“Đúng chuẩn là sát thần.” Lý Kỷ cười cười, nhưng vừa nhìn di ảnh của tôi lại không cười được nữa, “Chẳng qua là, đáng tiếc cho Hứa Gia Dương… Mới hai mươi bảy thôi.”
Lý Kinh Niên không nói gì, tôi chỉ thấy cặp lông mày nhíu lại của anh.
Bầu không khí ở lễ tưởng niệm cũng không thoải mái như buổi họp lớp. Tất cả mọi người không ai mang khuôn mặt tươi cười. Dẫu họ và tôi có là bạn học cũ chẳng hề quen thuộc, vào lúc này biểu hiện thoải mái vui vẻ thì cũng không quá thích hợp.
Con người chính là như vậy. Khi còn sống thì không ai để ý, sau khi chết mọi người lại sợ xúc phạm đến. Khi còn sống là một người cô đơn, mà sau khi chết, từng người từng người lại lộ ra vẻ mặt khổ sở.
Chính ở lúc này, Chu Minh Khải tiến vào. Hắn vừa tới là hấp dẫn phân nửa sự chú ý của mọi người vốn đang tập trung trên người Hứa Viễn Sơn.
Trong ánh mắt đồng tình, tìm tòi nghiên cứu hoặc xem thường của người khác, hắn vẫn nhìn thẳng. Đôi mắt ẩn dưới cặp kính gọng vàng rất thâm thúy lại xen lẫn ánh sáng âm u. Hắn ôm một bó hoa hồng trắng và chậm rãi đi tới.
Rõ ràng hắn đi về phía bức ảnh kia, tôi lại sinh ra ảo giác hắn đang bước về phía tôi, phảng phất như hắn đang nhìn tôi. Vài bước ngắn ngủi trở nên dài dằng dặc, cái nhìn kia cũng như xuyên thấu qua vạn năm.
Năm ấy, thiếu niên mặc đồng phục trắng xanh đi về phía tôi trên sân thể dục của Dân Dục, sau lưng hắn là một vùng nắng ấm. Bây giờ, Chu Minh Khải đi về phía tôi lần nữa, xung quanh là cảnh còn người mất. Phía trước là gương mặt thuộc về Hứa Gia Dương mười bảy tuổi, sau lưng là ánh đèn băng lãnh.
Đồng phục học sinh của mỗi người thiếu niên sẽ biến thành bộ âu phục nghiêm túc đứng đắn theo dòng chảy năm tháng. Người có thể cùng bạn kề vai sát cánh đi dưới ánh tà dương, cứ thế lạc đường tại nơi sâu nhất của thời gian, rốt cuộc không còn dấu vết để tìm kiếm nữa.
Trên vai và tóc Chu Minh Khải đều dính tuyết, có lẽ bên ngoài lại có tuyết rơi. Thủ đô năm nay rất bất thường. Dạng tuyết lớn mấy năm không gặp gần đây lại liên tiếp hạ xuống vài đợt.
“Dạo này giám đốc Chu sống có tốt không?” Chu Minh Khải vừa đến đã đủ để hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của Lục Tư Nặc. Cô nhìn thẳng hắn, nói, “Mùa đông ngày ngắn đêm dài, giám đốc Chu từng mơ tới Hứa Gia Dương không?”
Chu Minh Khải không trả lời cô, có chút cảm giác như không để ý lắm. Hắn chỉ ôm hoa hồng trắng đứng thẳng, sóng vai cùng Hứa Viễn Sơn.
“Tôi thì từng mơ tới đấy.” Lục Tư Nặc nói, “Tôi mơ tới đại hội thể thao vào rất nhiều năm trước, cậu ấy chạy cự li dài còn tôi thì ném tạ. Cậu ấy chạy xong là đến cổ vũ tôi, hô lớn tiếng nhất, ra sức nhất. Con người cậu ấy, ngoại trừ việc có hơi ngốc thì thật ra rất tốt, phải không? Đặc biệt là đối với anh, cho nên anh cũng không thể quên cậu ấy. Người cần phải nhớ kỹ cậu ấy, không là anh thì là ai chứ?”
Chu Minh Khải nhẹ nhàng đặt hoa hồng trắng xuống, mắt điếc tai ngơ với những lời Lục Tư Nặc nói.
Lục Tư Nặc còn có vẻ không muốn bỏ qua. Vương mập bên cạnh kéo tay cô, nhỏ giọng nói: “Đừng nói nữa, nói những thứ này làm gì chứ? Thôi.”
“Thôi?” Lục Tư Nặc đột nhiên cất cao giọng, mọi người đồng loạt nhìn sang. Ánh mắt của Lục Tư Nặc tràn đầy oán hận nhìn Chu Minh Khải, “Dựa vào cái gì mà thôi? Tôi làm lễ tưởng niệm này không phải là để ghê tởm anh ta sao? Tại sao lại phải ngừng nói?”
Mặt Chu Minh Khải xám như tro tàn, đôi môi hơi phiếm xanh. Hắn nhìn thẳng vào Lục Tư Nặc, khẽ hỏi: “Lục Tư Nặc, tôi sống không tốt. Tôi rất khổ sở, khổ sở đến mức muốn chết. Như thế đã được chưa?”
“Được chưa?” Lục Tư Nặc bật khóc, thổn thức nức nở, “Nhưng năm năm sau, mười năm sau, anh vẫn sẽ quên mất cậu ấy rồi sống thật tốt!”
Những lời này của Lục Tư Nặc là đang giày vò Chu Minh Khải, hay là đang giày vò tôi đây?
Nhiều năm về sau, Hứa Gia Dương sẽ dần dần bị quên lãng bởi Chu Minh Khải, sẽ triệt triệt để để biến mất một lần nữa trong ký ức của mọi người. Nghĩ như vậy, người nên bi ai là Hứa Gia Dương, chẳng phải sao?
“Không thì cô muốn thế nào?” Chu Minh Khải lạnh lùng hỏi.
Lục Tư Nặc thốt không nên lời. Có lẽ cô cũng chưa hề nghĩ ra chính mình muốn thế nào, chỉ là nỗi đau đớn không tìm được nơi phát tiết nên túm chặt Chu Minh Khải không buông mà thôi. Điều này và việc ban đầu tôi không chịu buông tha Lâm Thanh Dật là có cùng đạo lý.
Vương mập đau lòng ôm Lục Tư Nặc vào ngực mình, nói: “Đều qua rồi, cái gì cũng không trở về được. Hiện tại nói gì cũng không có ý nghĩa nữa.”
Đúng đấy, không có ý nghĩa.
Khi còn sống đã không tìm thấy ý nghĩa, chết rồi thì tìm ý nghĩa từ chỗ nào tới chứ.
Lễ tưởng niệm kéo dài đến buổi tối. Tầm sáu, bảy giờ liền lục tục có người rời khỏi. Những người còn lại thì phải đến khi nhân viên nhà hàng nhắc nhở mới bắt đầu kết thúc.
Tôi nghe thấy Lục Tư Nặc và Vương mập đốt không ít đồ vật trước mộ tôi. Trong đó Triệu Tuấn đặc biệt bận bịu, cậu đốt thêm một trăm hộp socola.
Nó là loại cậu đưa cho khách mời trong lễ cưới ngày đó. Lúc ấy, cậu oán Chu Minh Khải một câu là muốn đốt một trăm hộp và cậu cũng thật sự làm được.
Tôi theo Chu Minh Khải trở về chung cư, nguyên nhân có lẽ là tôi nhớ nhung Alexander đệ nhị đi.
Trên xe, tôi ngồi ghế phụ cạnh Chu Minh Khải. Hắn nghiêm mặt lái xe. Tôi không biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ nghe thấy âm thanh bị đè ép rất thấp của hắn. Hắn đang nói khẽ: “Hứa Gia Dương, tôi không vui, tôi rất khổ sở…”
Chu Minh Khải, tôi cũng không vui, tôi cũng rất khổ sở.
Rất lâu sau đó, cuối cùng xe đã tới dưới tầng chung cư. Chu Minh Khải dừng xe. Trong hành lang không hiểu sao lại mất điện, một màn tối đen. Chu Minh Khải lần mò lên cầu thang.
Chu Minh Khải có chứng quáng gà mức độ nhẹ, ngày trước rất ít khi đi đường buổi đêm. Vả lại thành phố lớn cũng không có dịp gì cần đi ngoài đường buổi tối cả. Tôi đi theo Chu Minh Khải, hắn ở phía trước sờ soạng tay vịn bên cạnh. Mỗi một bước hắn đều rất cẩn thận, nhưng tại thời điểm sắp tới nơi, hắn lại đạp hụt rồi té xuống.
Tôi nghe tiếng vang, hẳn là ngã rất đau, Chu Minh Khải rên khẽ một tiếng. Hắn chuyển động, tôi cho là hắn muốn bò dậy, song hắn lại lập tức khuỵu xuống rồi mãi vẫn chưa đứng lên.
Hồi lâu sau, tôi nghe được tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của hắn. Trong màn đen bao la vô tận, nó càng chói tai, tựa cây kim dài đâm trong tim. Không thể nói được là có bao nhiêu đau, thế nhưng nó làm người rất khó chịu.
“Hứa Gia Dương, tôi rất khổ sở…”
“Làm sao bây giờ, hình như tôi rất nhớ cậu…”
“Tôi sẽ không cãi nhau nữa. Hứa Gia Dương, cậu trở về đi, được không?”
“Hứa Gia Dương… Chờ tôi về nhà.”
“…”
Chu Minh Khải, Hứa Gia Dương sẽ không trở về. Cậu ta sẽ không bao giờ bởi vì anh nói một câu nhớ nhung là có thể trở lại. Cậu ta cũng sẽ không bao giờ chờ anh về nhà nữa.
Tôi không biết Chu Minh Khải dừng lại ở khu cầu thang đen kịt này bao lâu. Chắc là rất lâu đi, khi hắn đứng dậy thì tay chân cũng đã tê rần. Hắn nắm lấy tay vịn, bước từng bước rất gian nan. Hắn dựa vào tường cầu thang, thở dốc rất lâu.
Lúc mở cửa phòng, Alexander đệ nhị chạy tới rồi thân thiết mà cắn ống quần hắn. Nó sủa gâu gâu về phía hắn một hồi lâu, như là đang biểu đạt sự thương nhớ trong quãng thời gian chia cách này.
Chu Minh Khải thay giày vào phòng, tôi ở đằng sau hắn làm mặt ngoáo ộp với Alexander đệ nhị.