Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày thứ tám sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Chu Minh Khải phá lệ gọi điện thoại cho tôi.
Mấy ngày đó, tôi sống ngơ ngơ ngác ngác. Mỗi ngày tôi đều chẳng ăn gì, tự giam mình trong nhà. Cha tôi có tới tìm tôi mấy lần, khiến tôi phiền không chịu được, bèn trực tiếp đổi lại khóa. Lần tiếp theo, ông chỉ có thể gõ cửa. Tôi lấy gối che trên đầu, giả vờ không nghe thấy.
Chu Minh Khải trước hết hỏi tôi thi thế nào. Ở đầu này của điện thoại, tôi nhẫn nhịn gắng không khóc thành tiếng. Nhưng sống mũi tôi vẫn luôn cay cay, cuống họng cũng đau vô cùng. Tôi chịu đựng, không dám lên tiếng, sợ chính mình không cẩn thận sẽ bật khóc mất.
Chu Minh Khải nói: “Có muốn đi chơi game không? Thầy Lâm đáp ứng tôi là thi xong sẽ cùng chơi một trận. Cậu có muốn tới không?”
Tôi nghe đến chữ ‘Lâm’ đã gần như muốn phát rồ. Tôi ôm lấy trái tim đang khó chịu cực độ, hỏi: “Cậu nói ai?”
“Thầy Lâm ấy.” Chu Minh Khải không phát hiện chút nào.
Tôi bỗng chửi ầm lên: “Cút mẹ Lâm Thanh Dật đi! Bảo thằng đó chết đi! Cả đời này ông đây hận thằng đó, cả đời này ông đây cũng sẽ không bỏ qua thằng đó!”
Nếu không phải y, cha tôi cũng sẽ không ngoại tình.
Nếu không phải y, cha tôi cũng sẽ không quyết tâm muốn ly hôn.
Nếu không phải y, mẹ tôi cũng sẽ không chết.
Người tôi hận nhất trên đời chính là Lâm Thanh Dật. Tình có thể bất giác nảy mầm, còn hận thì sẽ không. Hận một người tuyệt đối phải có lý do, đặc biệt là loại hận sâu tận xương tủy mà dù có ngàn đao bầm thây kẻ kia cũng khó tiêu trừ được mối hận trong lòng.
Chu Minh Khải nghe thấy tôi mắng người thì trầm mặc vài giây, nói: “Hứa Gia Dương, cậu có ý gì? Cậu thi đại học không tốt thì chẳng trách được ai hết. Thành tích của cậu là bùn nhão không thể trát tường cũng chẳng trách được ai hết! Dáng vẻ kia của cậu, không cần nói thầy Lâm, đến ông trời cũng không cứu được cậu!”
“Tôi hận tên đó.” Tôi nói, “Chu Minh Khải, tôi hận tên đó!”
Nhưng tôi còn chưa dứt lời, Chu Minh Khải cũng đã cúp điện thoại.
Tôi cầm điện thoại, trong lòng như bị đè ép bởi một tảng đá lớn, ngay cả việc hô hấp ổn định cũng không làm được.
Vài bữa nay, từ sáng tới tối tôi đều sẽ nằm mơ, cơ bản là mấy giấc mộng giống nhau. Trong mơ, tôi nhìn thấy mẹ tôi đứng ở phòng bếp, cầm chày cán bột làm vỏ sủi cảo. Hình như tôi nói gì đó, rồi bà cầm chày muốn đánh tôi. Nhưng bà luôn không đánh xuống, chỉ quơ quơ tay làm mấy động tác kia. Từ nhỏ đến lớn tôi đã thấy nhiều, tôi có thể bắt chước giống bà nhất. Tôi nghe thấy bà đang cười tôi, nói tôi nào phải là mặt trời nhỏ nhà họ Hứa gì chứ.
Song nét cười của bà dần đọng lại nơi khóe miệng, y phục trên người biến thành bộ váy hoa nhí trắng, tóc dài xõa trên vai. Rõ ràng bộ dáng xinh đẹp như vậy, mà bà lại đi chân đất từng bước từng bước đến ban công. Bà xoay người khóc với tôi, khóc không thành tiếng.
Tôi muốn qua an ủi bà, nhưng tôi chẳng làm được gì cả. Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn bà nhảy xuống trước mặt tôi, hóa thành dòng máu tuôn trào trước mặt tôi.
Giấc mơ vẫn chưa kết thúc. Khi tôi định xoay người lần nữa, bà lại đứng ở sau lưng tôi. Ánh tà dương chiếu lên gương mặt bà. Hình ảnh đột nhiên trở nên rất đẹp đẽ, thế nhưng bà lại quay người rời đi. Tôi muốn đuổi theo, nhưng phát hiện mình không nhúc nhích được. Tôi chỉ có thể nhìn bà càng chạy càng xa, biến mất giữa khung cảnh mênh mông trắng xóa.
Lúc tỉnh dậy tôi thường sẽ sờ đến một mặt đầy nước mắt. Băng trên đầu vẫn chưa tháo ra, còn mang theo một mặt nước mắt, dáng vẻ tôi trông thảm hại kỳ cục.
Lại qua một ngày, bác sĩ muốn tôi đi thay băng. Triệu Nhị Hầu đi cùng tôi. Lúc bác sĩ tháo băng, cậu nhìn qua còn đau hơn tôi, liên tục hô bác sĩ nhẹ chút.
Cuối cùng, miếng băng được thay bằng một miếng lụa trắng nhỏ, dễ nhìn hơn bộ dáng băng gạc trắng quấn cả đầu nhiều lắm. Chẳng qua, chỗ bị rách nằm trên đường chân tóc, nên lúc băng phải cạo một góc tóc nhỏ.
Đi ra từ bệnh viện, tôi không định trở về nhà. Tôi đuổi Triệu Nhị Hầu về trước, sau đó đi đến Dạ Sắc, cũng chính là quán bar anh họ Kim Húc mở. Không ít người trông thấy vết thương trên đầu tôi nên cũng không nhịn được mà ngó thêm mấy lần. Có lẽ họ đang tò mò không hiểu, nếu bị thương thành như vậy tại sao còn chạy tới quán bar đây.
Tôi và anh Lực đã hẹn trước.
Tôi không ở trong quán bar được bao lâu. Sau khi thấy mặt mũi hiện tại của tôi thì anh Lực kéo tôi ra ngoài. Chúng tôi đến một tiệm cà phê tương đối vắng người gần đó.
Trước khi tới, tôi có gọi điện thoại cho hắn để tỏ rõ ý đồ. Hắn cũng không nói có đáp ứng hay không, chỉ bảo rằng muốn tôi tới để chúng tôi gặp mặt trước đã.
“Anh đã nói, sẽ giúp em một lần.” Tôi còn nhớ câu này của hắn.
Anh Lực quan sát tôi, tầm mắt dừng lại trên vết thương của tôi. Ánh mắt hắn tối sầm, nói: “Say rượu mê sảng thôi.”
“Nhưng đó cũng là chính anh nói.” Tôi nói.
Anh Lực nở nụ cười, “Không phải em cũng lừa tôi à? Cô bé kia thực sự là bạn gái em sao?”
Tôi nắm chặt tay dưới bàn, ánh mắt nhìn hắn mang vẻ bất lực.
Anh Lực lại lập tức cười cười, nhìn tôi rất lâu và nói: “Hứa Gia Dương, không phải tôi sợ gây chuyện, cũng không phải tôi không có bản lĩnh. Tôi… sợ phá huỷ em. Dù sao thì tôi đã từng thích em, cho nên tôi hi vọng em sống tốt. Không vào được đại học cũng không sao, chỉ cần sống tốt là được.”
Tôi đứng dậy, “Em đi chỗ khác mua vậy. Quán bar cũng không thiếu người có.”
Thấy tôi quyết tâm, anh Lực thỏa hiệp, nói: “Được rồi, chỉ biết kích tôi thôi. Em ấy à, nếu tìm những người khác, về sau sẽ dễ dàng tra được em. Chỉ có tôi cho mới không thể nào điều tra ra được. Không phải là em dựa vào việc tôi không từ chối được em hay sao?”
Nói xong, anh Lực đặt thuốc lên bàn. Viên thuốc con nhộng trắng nho nhỏ, rất không nổi bật. Tôi liếc mắt nhìn, hơi nôn nóng mà túm lấy nó. Tôi nắm nó thật chặt trong tay.
“Anh Lực, cảm ơn.”
Tôi nói rồi định đi. Anh Lực gọi lại tôi, bảo: “Hứa Gia Dương, nếu không tự xử lý được thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Mọi chuyện liên quan đến em tôi đều đồng ý giúp đỡ, chỉ cần em mở miệng.”
Tôi không hề trả lời, kéo ghế ra rồi bước một bước. Hắn còn nói: “Hứa Gia Dương, từng câu từng lời tôi nói với em trước đây, cũng chẳng phải là nói đùa.”
Khi đi tới cửa tiệm cà phê, tôi vẫn nghe được câu nói sau cùng của hắn.
“Hứa Gia Dương, chỉ cần em nguyện ý đến bên tôi, bất luận thời điểm nào, tôi cũng muốn em.”
Tôi bước nhanh hơn, rời khỏi nơi này.