Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sự kiện này huyên náo khắp Liễu thành, ai ai cũng biết. Thầy đồng tính cưỡng hiếp học sinh xảy ra ở trường học, bản thân nó đã đủ làm người nghe kinh hãi, đã đủ để trở thành đề tài trong lúc trà dư tửu hậu mọi người. Rất ít người sẽ nhớ tới tên tôi và Lâm Thanh Dật. Tôi là nam sinh bị hại, y là thầy giáo đạo đức suy đồi, chúng tôi đều có nhãn mác của riêng mình.
Phiên tòa phúc thẩm thứ nhất diễn ra khi kết quả thi đại học được công bố, cũng là thời điểm sự việc này nóng bỏng nhất. Tôi từ chối ra tòa, tất cả đều do luật sư xử lý. Nhắc tới cũng buồn cười, luật sư của tôi là do dì Triệu tìm. Vì Lâm Thanh Dật nên bà không tín nhiệm cha tôi, mọi chuyện đều tự thân làm.
Sau đó tôi nghe Triệu Nhị Hầu nói, tại lần phúc thẩm đầu tiên, Lâm Thanh Dật vẫn cứ im lặng không nói.
Đoạn thời gian đó, mỗi ngày tôi sẽ có vô số cú điện thoại gọi tới, đều là học sinh lớp /. Phần lớn người hỏi tôi chuyện gì xảy ra và tình hình của tôi bây giờ. Một số ít trước sau không tin Lâm Thanh Dật sẽ làm ra chuyện như vậy. Chu Minh Khải cũng từng gọi, hắn gọi nhiều nhất, nhưng một cuộc tôi cũng không nhận. Tôi biết Chu Minh Khải sùng bái Lâm Thanh Dật cỡ nào. Trước đây nói xấu còn chẳng nói được, hiện giờ làm sao sẽ tin y làm cơ chứ?
Có lần Chu Minh Khải gọi bằng số Phùng Đào. Tôi gần như vừa bắt máy liền nghe đến thanh âm của hắn, sau đó lập tức cúp điện thoại.
Hắn cũng từng trực tiếp đến nhà. Tôi nhìn ra từ mắt mèo, vẫn không chịu mở cửa.
Tôi chưa hề ngờ tới việc cha mẹ Lâm Thanh Dật sẽ đến tận nhà.
Khi đó là đầu tháng tám, sắp sửa phúc thẩm lần thứ hai, thân thể của tôi cũng khôi phục gần như cũ. Cha tôi đi sớm về trễ, tôi liền thường thường ở nhà một mình, mặc áo phông trắng và đi dép lào.
Thông qua mắt mèo, tôi thấy được một đôi vợ chồng tuổi tác rất lớn. Tôi do dự rất lâu không biết có nên mở cửa không, sau đó vì bộ dáng họ giản dị nên vẫn quyết định mở.
Người đàn ông nhìn qua tầm năm mươi tuổi, đeo một cặp kính rất cũ kỹ. Da dẻ ông ngăm đen, trông như là người từng trải qua cuộc sống khổ cực, nhưng khí chất thì rất nho nhã, mang theo cảm giác khiêm tốn. Còn người phụ nữ thì trẻ hơn một chút, thế nhưng dáng vẻ mộc mạc, nom cũng thành thật.
Tôi vừa mới mở cửa, bọn họ thấy tôi liền suýt chút nữa khóc lóc quỳ xuống, may mắn tôi vội vàng đỡ dậy. Song người phụ nữ kia vẫn cứ không ngừng được nước mắt, nói giọng địa phương hẻo lánh đầy trúc trắc khó hiểu của Liễu thành: “Đứa con trai kia của bác không phải là người. Làm sao nó có thể gây ra chuyện như vậy. Cháu bé, là hai bác có lỗi với cháu.”
Tôi mới biết, là cha mẹ của Lâm Thanh Dật.
“Lúc còn trẻ, bác tốt nghiệp rồi đi dạy học, làm giáo viên cả đời.” Mắt kính của cha Lâm phản chiếu ánh nước, “Cả đời này bác đều ở nông thôn trồng cây trồng người. Bác không ngờ rằng sẽ có tên súc sinh như thế!”
“Cháu bé, là bác đã không dạy con cho tốt!”
Cha Lâm đột nhiên cầm tay tôi, “Hồi lên đại học nó đã nói với bác rồi, nó thích nam không thích nữ. Hai người bọn bác cãi nhau với nó, nhưng không ép buộc được nó nên cứ mặc nó thế, chỉ cần nó giữ khuôn phép. Nó thì giỏi rồi, chuyện này… Bác cũng không nói ra được! Thế này thì coi là giáo viên gì chứ? Đạo đức của người thầy đâu hả!”
“Tôi không có đứa con trai này, bác không có đứa con trai này!”
“Trước khi tới đây chúng tôi đã đi qua trại tạm giam. Hai bác đã nói với nó, không quan tâm quan tòa xử thế nào, hai bác cũng sẽ không thừa nhận nó nữa, không thừa nhận nổi người này!”
“Xin lỗi…”
“…”
Nếu nói thời điểm nào tôi đã từng dao động trong quá trình không chừa thủ đoạn nào mà trả thù Lâm Thanh Dật, thì đó chính là giờ khắc này. Nhìn hai vợ chồng giản dị tự nhiên và chân thành trước mắt, tôi rất muốn trốn tránh.
Trên thực tế tôi cũng đã làm như vậy. Tôi không nói gì, cũng không tỏ thái độ. Tôi chỉ đẩy bọn họ ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Dựa vào cửa, trong lòng tôi đau như bị kim đâm.
“Xin lỗi.” Tôi nói.
Nhưng không ai nghe được, cũng không có ý nghĩa.
Đầu tháng tám là lúc nóng nhất ở Liễu thành. Nhà tôi có máy điều hoà nên chẳng có cảm giác gì mấy với nhiệt độ. Chừng mấy ngày liên tiếp, bên ngoài cửa sổ luôn là mặt trời sáng loáng. Tuy nhiên, ngày tôi biết tin Lâm Thanh Dật qua đời lại thật ra là một ngày mưa dầm.
Là Triệu Nhị Hầu gọi điện thoại tới.
“Gia Dương, tên họ Lâm chết rồi!” Cậu nói, “Tên đó đang ở trong phòng, bẻ gãy bàn chải đánh răng dùng một lần rồi mạnh mẽ cắt vỡ động mạch của mình. Nghe nói vết thương không lớn, nhưng máu chảy một đêm. Hôm sau lúc cảnh sát thấy, đã có ít máu biến thành màu đen…”
Tôi ngẩn ra. Lâm Thanh Dật…chết rồi…
Tôi muốn trả thù Lâm Thanh Dật, nhưng mục đích ban đầu của tôi chỉ là để y ngồi tù, muốn y mất sạch danh dựq. Tôi chưa bao giờ muốn lấy mạng y. Tôi xin thề, tôi xưa nay, chưa hề muốn lấy mạng y.
Mà nếu y đã chết, cái mạng này coi như tính trên đầu tôi.
“Sao lại chết chứ? Tao còn tưởng rằng tai họa()…”
() Ý của Triệu Nhị Hầu là câu ‘tai họa lưu ngàn năm’.
“Gia Dương, mày có đang nghe không?”
“Gia Dương, mày có đang nghe tao nói hay không?”
Triệu Nhị Hầu rất lâu không nghe thấy phía tôi nói chuyện liền cho là tôi không nghe, bèn tự mình cúp điện thoại.
Kỳ thực tôi vẫn đang nghe, song lúc này cha tôi xuất hiện ở trước mặt tôi. Đôi mắt đỏ tươi tràn ngập thù hận làm tim tôi đập nhanh. Tay tôi bất giác run lên. Rõ ràng tôi cũng không sợ hãi, nhưng vẫn không khống chế được chính mình, chớ nói chi là nghe điện thoại.
Triệu Nhị Hầu cúp điện thoại rồi, cha tôi vẫn cứ đứng yên thật lâu.
“Em ấy đã chết.” Đây là câu đầu tiên ông nói, “Con đã vui chưa?”
Tôi kinh ngạc nghe, đầu óc trống rỗng.
“Bỏ thuốc, hãm hại, Hứa Gia Dương, con còn có cái gì không làm được hả?”
Tôi đột nhiên cười lạnh, “Đúng vậy, bỏ thuốc cho giáo viên của mình, hãm hại thầy ta cưỡng hiếp, làm thầy ta mất hết danh dự, làm thầy ta trở thành súc sinh người người mắng nhiếc chửi rủa… Bởi vì con hận tên đó. Tên đó không xứng làm thầy, từ xưa đến nay đều không xứng. Vừa nghĩ tới việc ba năm cấp ba có loại giáo viên chủ nhiệm như thế là con liền buồn nôn. Hiện tại tốt quá rồi, thanh tịnh. Cha nói đúng, có cái gì mà con không làm được chứ?”
Cha tôi chợt tiến lên, lúc tôi chưa kịp đề phòng thì tát một cái lên mặt tôi, dùng sức rất mạnh. Bàn tay ông hạ xuống, khóe miệng tôi rướm máu.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị ông đánh, cũng là lần cuối cùng.
Chuyện gì xảy ra chứ? Tôi vẫn không đau. Kể từ khi mẹ tôi chết, cảm giác đau của tôi dường như giảm bớt phân nửa. Trước kia tôi sẽ đau đến than trời trách đất, mà hiện tại lại giống như chẳng có chút vấn đề gì. Cơ năng thân thể con người thật sự rất thần kỳ.
Đời này, câu nói cuối cùng tôi nghe từ ông là: “Hứa Gia Dương, ta sẽ không tha thứ cho con. Từ nay về sau, con sẽ không bao giờ là con trai ta. Ta cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy con nữa.”
Tim đau sắp nứt là một từ rất thích hợp để hình dung tôi lúc này. Thế nhưng tôi lại cười rạng rỡ: “Thật trùng hợp, tôi cũng sẽ không tha thứ cho ông. Tôi cũng không có cha nữa. Để báo đáp công ơn nuôi dưỡng mười tám này của ông, tôi đáp ứng ông, lúc còn sống tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt ông.”
Khi đó, tôi chỉ để tâm tới oán hận che ngợp bầu trời với Hứa Viễn Sơn, lại không chú ý tới cửa phòng khép hờ và một Chu Minh Khải không biết đã hốt hoảng rời đi từ bao giờ.