Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Minh Khải ở bệnh viện hai ngày thì nhiệt độ mới khôi phục bình thường.
Hắn xuất viện vào buổi sáng ngày thứ ba. Thân thể đã khôi phục gần như cũ, Chu Minh Khải cũng không muốn ở bệnh viện lâu thêm. Trong khoảng thời gian sau khi tôi chết, Chu Minh Khải chẳng hề tự chăm sóc tốt cho bản thân chút nào. Bệnh viện thành phố C, bệnh viện thủ đô và bệnh viện Liễu thành, hắn đều ở qua.
Có lẽ do nhận ra mình chắc không lưu lại thế giới này được bao lâu nữa, tôi bắt đầu lo lắng Chu Minh Khải về sau có thể sống tốt hay không. Tôi chỉ hy vọng hắn đừng sống quá khổ sở, cũng đừng quên mất tôi.
Chu Minh Khải xuất viện và trở về khách sạn. Hắn không thích mùi nước khử trùng của bệnh viện, nên vừa về tới khách sạn là vào phòng tắm rửa ráy. Hắn tắm hơn nửa tiếng mới đi ra với một bộ hoodie thoải mái.
Điện thoại của Chu Minh Khải được chuyển thành chế độ máy bay từ khi đến Liễu thành. Mục đích hẳn là không muốn Phùng Đào làm phiền hắn bằng chuyện công việc.
Hắn không nghỉ ngơi ở khách sạn được bao lâu liền khoác lên một chiếc áo dày rồi ra ngoài. Tôi theo hắn tới một nhà cửa hàng hoa. Hắn mua một bó bách hợp trắng được đóng gói rất đẹp, tầng ngoài cùng còn được bọc một bầu trời đầy sao.
Tôi đại khái biết địa điểm hắn muốn tới. Đây là việc tôi muốn cảm ơn Chu Minh Khải nhất vì đã làm cho tôi. Chu Minh Khải đi viếng mộ mẹ tôi.
Mộ mẹ tôi ở nghĩa trang ngoại thành, xuống xe taxi còn có một đoạn đường đi bộ rất dài. Cũng không biết tại sao, tuyết vùng ngoại thành tan ít hơn nội thành nhiều lắm, vẫn là một vùng trắng xóa dưới ánh mặt trời.
Đường rất trơn, Chu Minh Khải đang đi một đôi giày hãng Dr Martens. Hắn bước không nhanh nhưng rất vững vàng. Hắn đi hơn nửa giờ mới đến trước mộ mẹ tôi.
Tôi cứ thế quỳ xuống rồi dập đầu một cái trước mộ bà. Tôi luôn muốn khóc trước mặt mẹ, dù biết rõ bản thân đã không có nước mắt. Tôi nhìn bia mộ, cảm thấy viền mắt khô khốc.
Trong đám tóc trên trán tôi có một vết sẹo bị che đi, là ngày mẹ tôi hạ huyệt, tôi ngã thẳng lên bia mộ. Nếu người đã chết đều sẽ lưu lại thế giới này một đoạn thời gian ngắn ngủi, có phải mẹ tôi cũng đã chứng kiến bộ dạng kia của tôi không? Lòng tôi đau, bà có thể đau lòng vì tôi không?
Lại có lẽ, tình huống của tôi là ngoại lệ. Lấy đâu ra nhiều âm hồn không tan thế chứ. Tôi đã chết lâu vậy mà chưa từng gặp qua con quỷ nào khác.
Bây giờ tôi quỳ ở đây, mẹ tôi lại cũng không nhìn thấy được.
Kỳ thực chung quy là lòng không cam hận khó buông. Tôi chưa bao giờ hối hận lúc trước trả thù Lâm Thanh Dật. Tuy rằng hết thảy vị đắng tôi ăn sau đó đều có liên quan tới chuyện kia, nhưng tôi vẫn cứ không hối hận. Dù sao con người vẫn phải trả giá thật lớn vì những việc mình làm, Lâm Thanh Dật như thế, và tôi cũng vậy.
Tôi vẫn quỳ, giương mắt thấy Chu Minh Khải đặt hoa trước mộ. Hắn tùy ý ngồi xổm xuống, đốt một điếu thuốc rồi từ từ hút.
Chu Minh Khải hút rất nhiều, chỉ trong chốc lát đã có vài mẩu tàn thuốc. Hắn ngẩng lên nhìn bia mộ rồi lại hít một hơi thuốc lá. Hắn phun khói, nói: “Dì à, xin lỗi, cháu đã không chăm sóc tốt Gia Dương.”
“Dì ơi, chúng ta tâm sự đi?”
Chu Minh Khải nói: “Thời điểm nào thì thích Gia Dương? Chính cháu cũng không biết. Cháu vẫn cho rằng, cậu ấy hại chết thầy Lâm là vì cậu ấy chán ghét thầy Lâm, hoặc là vì thi đại học thất bại. Không ngờ tới, cháu mới là người không biết gì cả. Cháu yêu Hứa Gia Dương sống cùng cháu ba năm kia. Cậu ấy tốt với cháu, cháu lại nghĩ cách lừa dối tình cảm của cậu ấy để báo thù. Bây giờ nghĩ lại, làm sao buồn cười như vậy chứ? Mẹ nó Chu Minh Khải cháu chính là một kẻ ngốc! Cháu vẫn cảm thấy Hứa Gia Dương sống cùng cháu ba năm không giống Hứa Gia Dương năm đó, không thể nói rõ là điểm nào, nhưng chính là không giống.”
“Hứa Gia Dương năm đó, ba ngày không quản là muốn nhảy lên lật ngói mái nhà. Nhưng về sau chúng cháu bên nhau, cậu ấy lại gần như chưa từng gây ầm ĩ. Mẹ cháu cố ý làm khó dễ mà cậu cũng chấp nhận hết. Hứa Gia Dương năm đó, lúc tức giận phải căng cứng khuôn mặt, không dễ dàng bật cười. Cậu của sau này thường xuyên mỉm cười, nụ cười như được vẽ ở trên mặt, mà mắt cậu lại không mang chút ý cười nào. Dì nói xem, cậu ấy biến mình thành bộ dáng quỷ quái kia bằng cách nào chứ?”
“Nhưng cháu đây, cứ thế yêu trúng bộ dáng quỷ quái đó của cậu ấy.” Chu Minh Khải cười tự giễu, “Mà cháu lại không quên được cái chết của thầy Lâm. Năm đó cháu đứng ở cửa nghe được lời của Hứa Gia Dương, vẫn luôn nhớ rõ sự hãm hại và chửi bới của cậu ấy… Cháu nghĩ, Hứa Gia Dương không xứng đáng được hạnh phúc, không xứng đáng có được người cậu ấy yêu. Nhưng người cậu ấy yêu còn không phải là cháu sao? Nếu cháu nói, nếu cháu sớm biết cậu ấy sẽ tự sát thì cháu sẽ không chia tay với cậu ấy… Hiện tại nói vậy rất làm người chán ghét, đúng không? Sau khi cậu ấy chết chưa được mấy ngày, cháu có một giấc mộng. Cháu mơ tới hồi chúng cháu chia tay cãi nhau, cháu còn ra tay với cậu ấy, đánh cậu ấy… Nhưng cháu nhớ trước đây cậu ấy đánh nhau rất tốt, sao cháu biết cậu ấy sẽ không đánh trả chứ…”
Xem đi, ở trong mơ tôi cũng không nỡ đánh hắn.
Chu Minh Khải lại đốt một điếu thuốc, nói: “Thời điểm nào yêu Hứa Gia Dương, có lẽ cả đời cháu cũng không nói rõ được, vì cháu thật sự không biết. Cháu chỉ biết là, sau khi cậu ấy ra đi, trái tim cháu… dường như cũng chết theo rồi. Dì à, chắc dì sẽ chán ghét lắm, nhưng cháu vẫn muốn kể cho dì, dì biết cháu thích thầy Lâm vào lúc nào không?”
Tôi dừng một chút, Chu Minh Khải thích Lâm Thanh Dật vào lúc nào, vấn đề này phiền nhiễu tôi rất lâu. Tôi luôn muốn biết đến tột cùng mình đã đi nhầm một bước nào. Rõ ràng người bên cạnh Chu Minh Khải sớm chiều suốt ba năm cấp ba là tôi, nhưng người hắn thích lại là Lâm Thanh Dật.
Hình như Chu Minh Khải đang hồi tưởng, ngón tay trỏ kẹp thuốc lá, “Có một lần cháu ra quán net thì bị người bám đuôi. Khi cháu phát hiện có người đi theo là định chạy, kết quả chưa chạy vài bước đã bị đánh một gậy lên đầu, trước mắt một mảnh tối đen, bị người ấn xuống đất giẫm cũng không có ý thức gì. Cháu chẳng biết gì hết, cũng không cảm thấy đau. Sau đó cháu nghe được một thanh âm, được người khác dùng thân mình bảo vệ. Cháu nghe người đó nói, có người đó ở đây, có người đó ở đây là tốt rồi…”
“E rằng từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên được người bảo vệ, lần đầu tiên có người nói với cháu là sẽ che chở cháu… Năm mười bảy tuổi, nghe một người nói có người đó ở đây, nỗi lòng sẽ bất giác trỗi dậy…”
Chu Minh Khải ngừng lại, cũng không hút thuốc, mà chỉ im lặng.
Tôi là con quỷ không tiền đồ, giờ khắc này lại còn muốn khóc vì Chu Minh Khải một lần, hay có lẽ, tôi muốn khóc vì chính mình một lần. Sao lại đáng thương thế này, hóa ra cơ hội yêu nhau duy nhất của tôi và Chu Minh Khải đã bị bỏ lỡ.
Chu Minh Khải, sao anh không suy nghĩ một chút, trên thế giới này, ngoại trừ Hứa Gia Dương, còn ai có thể không màng tính mạng mà bảo vệ anh chứ?
Tôi đau, tim tôi thật sự rất đau. Mẹ, Chu Minh Khải, hai người có biết không, con đau quá.