Vút vút vút, mấy ngàn mũi tên nhọn trong nháy mắt xé bức màn mưa, phóng thẳng đến bộ lạc Hỗn Tà Vương, xuyên qua lều vải, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp…
Ngay sau đó quân Hung Nô nhấc đao xông ra khỏi lều.
Mà chờ đợi bọn họ chính là vòng tên thứ hai.
Tia chớp loáng ập tới, trong áng trắng một nháy mắt ấy, bọn họ chỉ thấy rõ mỗi những mũi tên sắc bén xuyên màn mưa.
Từng đoá từng đoá hoa đỏ thắm tàn nhẫn trào ra từ trên người bọn họ, qua nước mưa cọ rửa, con suối đỏ thắn đã uốn lượn trên mặt đất
Có kẻ mất mạng luôn, có người còn đang giãy dụa, tiếp đó, ngày càng nhiều người từ trong lều vải xông ra!
Vòng tên thứ ba bắn ra…
Tử Thanh ngồi trên lưng ngựa, rũ thấp đầu, nước mưa dọc theo mép tóc chảy xuống, theo cần cổ thấm vào cả người. Cô chẳng thể bảo ớn lạnh từ sâu trong người chực trào là vì cơn mưa này, hay là vì tiếng kêu chết chóc quá thảm thiết phía trước.
Vì giảm tối đa mức độ thương vong của quân Hán, hiển nhiên Tướng quân dùng đấu pháp có lợi nhất, cách làm của ngài dĩ nhiên là không có gì đáng trách. Nhưng cô vẫn không kìm được ý nghĩ, những người trong trướng kia có bao kẻ tay không tấc sắt, vốn là ông già trẻ nít phụ nữ không thể đối kháng quân Hán. Tên nhọn vốn không phân biệt, nhưng sinh mệnh lại không thể cứu vãn.
Cho đến vòng tên thứ năm bắn dứt, lại nghe thấy trống trận trỗi lên.
Máu trong lồng ngực cả đám phun trào.
Vó ngựa đạp đêm mưa vụn vỡ.
Đao kích đánh bay hạt mưa, mang theo hơi lạnh thấu xương, bổ tới người Hung Nô phía trước!
Dầu quân Hán chỉ có hai vạn, còn Hung Nô nhiều gấp mấy lần, nhưng dưới trận tập kích mãnh liệt lại bất ngờ khó mà đề phòng, quân bộ lạc Hỗn Tà Vương bị đả kích tan rã, hoàn toàn không thể chống cự hữu hiệu.
Trong đêm mưa, quân Hán đuổi bắt Hung Nô chạy tứ tán, thắng bại đã không cần suy nghĩ.
Bởi không quá quen thuộc địa hình, Hoắc Khứ Bệnh lập tức hạ lệnh quân Hán không được đuổi theo quá xa, đương lúc quay đầu ngựa, một tia chớp lóe qua, một bóng người đuổi tới chân núi xa xa rơi vào tầm mắt, theo trực giác chàng nhận ra ngay.
Tử Thanh! Sao không biết nông sâu đến vậy!
Hoắc Khứ Bệnh ngầm bực trong lòng, lo cho an nguy cậu ta, không kịp nghĩ nhiều đã giục ngựa đuổi đến hướng kia. Thị vệ bên cạnh không rõ nguồn cơn cũng vội vàng theo sau.
Đạo lý giặc cùng đường chớ đuổi đâu phải Tử Thanh không rõ, cũng đã nghe được tiếng hồ già không được đuổi theo, song chẳng biết Oman trước mặt kia vì cớ gì, có lẽ là do cậu ấy không hiểu tiếng hồ già của quân Hán nên mới đuổi theo không bỏ.
“Oman…” Tử Thanh dùng hết sức la lên.
Giọng cô bị cơn mưa to bao phủ, tiếng sấm ầm ầm, Oman vốn không nghe thấy, tập trung hết sức vào quân Hung Nô phía trước, càng không ngừng thúc ngựa.
Khoảng cách càng lúc càng gần, loan đao ném bay ra, xé màn mưa, đánh thẳng đến một người Hung Nô mình trần thân hình cao lớn dẫn đầu.
Gã Hung Nô hình như đã nhận thấy, cúi xuống đến bụng ngựa tránh, đồng thời giương cung cài tên, treo người nghiêng bên lưng ngựa quay người bắn một tên. Động tác liên tiếp gọn gàng linh hoạt, cho thấy thuật cưỡi ngựa lẫn bắn tên của gã đều không yếu.
Loan đao quay tròn một vòng trở về lại trong tay Oman, cùng lúc tiếp đao, mũi tên sát qua bên tai, gọt sạch một lớp da, trong nháy mắt máu ấm trào xuống cổ.
Cắn răng thật chặt, Oman vung tay, ném bay loan đao ra lần nữa, chặt bị thương chân ngựa của gã Hung Nô.
Con ngựa đứng không vững lảo đảo, ngã quỵ xuống, gã Hung Nô cầm cung ngã ngựa.
“Đã lâu không gặp, Đan Kim Trạch Khoa.” Oman ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống gã từ trên cao, nụ cười lạnh lẽo bên môi, “Không ngờ ngươi cũng có lúc như thế này, áo rách quần manh, chạy tán loạn khắp nơi như chó nhà có tang.”
Do Oman vẫn luôn che mặt, lúc đầu Đan Kim Trạch Khoa không nhận ra hắn, đến giờ nghe thấy giọng hắn, đảo mắt nhìn lại thanh loan đao mới sực tỉnh, cười lạnh nói: “Hóa ra là ngươi! Bảo sao ta không tìm được ngươi, thì ra đã trốn vào trong quân Hán.”
“Oman, hắn…”
Tử Thanh khó khăn lắm đuổi tới, ghìm chặt dây cương bên cạnh Oman, ngờ vực nhìn gã Hung Nô trước mặt, trong phút chốc chưa rõ mối quan hệ giữa Oman và gã này nên không dám tùy tiện ra tay.
“Gã là người ta nhất định phải tự tay giết chết!” Oman chậm rãi nói.
“Ta đã nói từ lâu rồi, không thể giữ lại thằng ranh con ngươi! Đáng tiếc Thiền Vu không nghe. Muốn tính mạng của ta ư, cứ thử xem!”
Đan Kim Trạch Khoa cười ra tiếng, tiếng cười chưa dứt tay đã nhanh như chớp, giương cung cài tên, mũi tên bắn thẳng đến Tử Thanh.
Oman kinh hãi, nhoài người giang tay, vòng sáng loan đao xẹt qua, “keng”, tên bị loan đao đánh rớt.
Cử động ấy nằm trong ý định của Đan Kim Trạch Khoa, thừa dịp Oman phân tâm cứu Tử Thanh, bèn đưa tay bồi thêm một mũi, mũi tên vừa rồi chỉ để ngụy trang, này mới thật sự là muốn lấy mạng Oman.
Tên xé mưa bay đến, mắt thấy song không thể tránh.
Bỗng, từ trời không một mũi tên khác xuất hiện, đối đầu với đầu tên kia, sức bắn cả hai đều quá lớn, va chạm bắn tia lửa tung tóe, hai mũi tên đồng thời từ không trung rơi xuống.
Biến cố phát sinh quá nhanh, chớ nói Tử Thanh Oman, chính bản thân chính là Đan Kim Trạch Khoa cũng không kịp phản ứng.
Đêm mưa nặng trĩu, vốn dĩ chẳng thấy rõ ai đã bắn ra mũi tên này.
Nói thì chậm, diễn biến thì nhanh, chỉ lóe trong chớp mắt, lại thêm một mũi tên xé không bay đến, ghim thẳng vào trán Đan Kim Trạch Khoa. Gã đứng sững tại chỗ, hai mắt vẫn đang trợn trắng, như vẫn chưa nhìn rõ người đến rốt cuộc là ai đã chết không nhắm mắt.
Tử Thanh ngoảnh lại nhìn, thì thấy Huyền mã từ trong mưa chạy tới, trên tay Hoắc Khứ Bệnh còn cầm cung tên.
“Sao ngài lại giết gã?” Oman không hề cảm kích, bất mãn hét lên với Hoắc Khứ Bệnh, “Tên này là ta muốn tự tay giết.”
Hoắc Khứ Bệnh không quá để ý liếc nhìn rốt cuộc, ngay sau đó quay đầu ngựa, bảo Oman: “Lần sau nói sớm một chút, nếu không thì treo trên người hắn một tấm bài gỗ, bố cáo thiên hạ cũng được.”
Mưa lớn như vậy, lại còn đang đêm, trong tình huống tầm mắt mờ câm kia, Tử Thanh để tay lên ngực tự hỏi nếu muốn đánh rơi mũi tên còn trên lưng ngựa vừa rồi e là chính mình không nắm chắc. Xưa nay cô chưa từng nhìn thấy Tướng quân triển lộ tiễn thuật, không ngờ tiễn thuật cao siêu thế, đại khái vượt cả cha ư?
“Biết gã là ai à?” Oman hỏi.
Hoắc Khứ Bệnh ngoảnh nhìn hắn.
“Một trong tứ đại dũng sĩ của Y Trĩ Tà, Đan Kim Trạch Khoa, đại khái là được Y Trĩ Tà phái tới chỗ Hỗn Tà Vương này trao đổi việc quân, không ngờ nạp mạng nơi đây.” Oman ngẫm nghĩ, vui mừng trở lại, “Gã chết rồi, chắc chắn Y Trĩ Tà tức giận muốn chết.”
() Thiền Vu Y Trĩ Tà, Thiền Vu=vua/vương Hung Nô, wiki
Hóa ra gã ta là người Y Trĩ Tà, Tử Thanh đoán có lẽ năm ấy tên này đã hành hạ Oman khi còn bé nên Oman mới thù hận đến vậy.
Hoắc Khứ Bệnh phất tay cho thị vệ tùy hành đi làm chuyện tiếp theo, bản thân xoay qua Tử Thanh, đầy buồn bực: “Vừa rồi ta đã hạ lệnh không được đuổi bắt, không nghe thấy sao?”
“Nghe được…” Tử Thanh định giải thích, sau đó lại thấy giải thích cũng yếu ớt dư thừa, bèn cụp mắt cúi đầu nói: “Ti chức biết sai, xin Tướng quân trách phạt.”
“Phạt cái gì mà phạt, cậu ấy là lo cho ta mới đuổi theo.” Oman lặng lẽ nhìn quân sĩ cắt thủ cấp Đan Kim Trạch Khoa, tra loan đao vào vỏ, giải thích thay Tử Thanh, “Không phải Hoắc Tướng quân ngài cũng đã đuổi tới sao.”
Tử Thanh giật mình, lẽ nào là vì lo lắng cho mình nên Tướng quân mới đuổi tới? Đưa mắt nhìn lên, giao với ánh mắt Tướng quân trên kia…
Hoắc Khứ Bệnh không quá tự nhiên dời mắt, giả đò tức giận nói: “Cứ tưởng là các cậu đang đuổi theo Hỗn Tà Vương, nào ngờ chỉ là tên tiểu tốt, thật uổng công trễ nãi bao việc của ta.”
Hỗn Tà Vương cũng chạy trốn ư? Hóa ra là Tướng quân đang đuổi theo Hỗn Tà Vương.
Tử Thanh mới tạm yên tâm chút.
Sư tử: Tui dán mười sáu chữ đúc kết quan trọng của tinh thần nhậm hiệp của Mặc gia, tin rằng có thể giúp mọi người hiểu Tử Thanh hơn — “Kỳ ngôn tất tín, kỳ hành tất quả, dĩ nặc tất thành, bất ái kỳ khu” Đã nói phải giữ chữ tín, đã làm phải quả quyết, đã hứa phải thành, không lo đến thân mình.
Công Tôn Ngao, cùng Lý Quảng mỗi người dẫn vạn binh đi đánh Hung Nô, làm chết vạn. Sau có cùng Hoắc Khứ Bệnh chia nhau rời thành từ huyện Bắc Địch, lạc trong sa mạc, trong khi Hoắc Khứ Bệnh một mình tiến sâu, diệt hơn vạn Hung Nô. (baike)