“Đến lúc nào?” Mông Đường trầm giọng hỏi, có là ai cũng nghe ra mừng rỡ trong giọng hắn. Ngày xưa ở trong quân Lý Quảng, tuy tuổi Lý Cảm không lớn nhưng tiễn pháp siêu quần, tính tình lại rất khiêm tốn trầm ổn, không ỷ thế khinh người, nên xưa nay Mông Đường và anh ta qua lại rất tốt.
“Mới đến hôm nay ạ.”
“Lão Tướng quân…” Mông Đường nhớ đến cơn thịnh nộ của Lý Quảng lúc mình đi, ảm đạm trong lòng, dừng đoạn, mới hỏi: “vẫn khỏe cả chứ?”
“Vẫn khỏe.” Lý Cảm cười nói, “Thường xuyên nhắc đến anh.”
Hoắc Khứ Bệnh ở bên cạnh, nhẹ nhàng cười: “Xem ra Lý Lão Tướng quân buồn bực ta không ít nhỉ.”
“Tướng quân nói đùa rồi.” Lý Cảm cười nhạti.
Hoắc Khứ Bệnh cũng chẳng truy cứu tiếp, chỉ cười hỏi: “Mông Đường, ta hỏi anh một câu, anh phải nói cho chi tiết đấy: Anh với huynh đài này, tiễn thuật của ai giỏi hơn?”
Nghe vậy, Mông Đường ngẩn ra, sau đó cười nói: “Tam công tử có được mọi chân truyền của Lý Lão Tướng quân, tất nhiên là càng hơn một bậc.”
“Mông đại ca quá khen, Lý Cảm không dám nhận.” Lý Cảm vội nói.
Mông Đường đã vỗ bả vai anh ta: “Được, nửa năm không gặp, ta cũng muốn biết tài bắn tên của cậu có chỗ tiến bộ tinh tế không, chúng ta tỷ thí một trận được không?”
Lý Cảm không biết nên làm sao, Mông Đường vốn hiếu thắng, trước đây thường kéo anh ta ra thi thố cưỡi ngựa bắn tên, không ngờ tới giờ vẫn dáng điệu ấy.
Hoắc Khứ Bệnh cười gật đầu: “Mông Đường, đừng làm mất mặt ta đấy.”
Đám binh tốt xung quanh đều biết tài bắn tên của Mông Đường rất trác tuyệt, đối thủ lại là con trai của Lý Quảng, ắt cũng là cao thủ bắn cung, trận tỷ thí này nhất định là đặc sắc tuyệt luân, quần tình sôi sục, lập tức hô hào hò hét cả một vùng, trợ uy cho Việt Kỵ Giáo Úy nhà mình. Trong phút chốc tiếng hò hét trong giáo trường vang tận trời, xông thẳng lên cửu tiêu, đinh tai nhức óc.
Lướt nhìn qua đám binh tốt, Mông Đường bình thường lạnh lùng giờ dưới da mặt ngầm ẩn một ý cười, tay từ không trung bỗng chém xuống, cắt đứng tiếng reo hò.”…Người đâu, đem cung của ta cho Lý Tam công tử!” Hắn quay đầu quát.
Một binh sĩ đưa đại cung của Mông Đường tới, hai tay dâng lên, Lý Cảm đưa tay đè lại cung, không nhận, mỉm cười nói: “Đã là tỷ thí, tất nhiên phải công bằng mới được. Tôi cũng không cần cung của anh, chúng ta chỉ lấy cung trong tay họ là được rồi.” Anh ta chỉ vào cung tên trong tay hàng binh tốt trước nhất.
“Được!” Mông Đường thẳng thắn đáp.
“Hoắc Tướng quân…” Lý Cảm xoay qua Hoắc Khứ Bệnh.
Hoắc Khứ Bệnh nghiêng người dựa vào ngựa bên cạnh, cười nói: “Ta có thể làm chứng cho các huynh?”
Lý Cảm ôn hòa cười nói: “Vậy thì không cần, chỉ là không biết phải chăng Tướng quân có nhã hứng, xuống sân thử chút xem?”
Đối với Hoắc Khứ Bệnh, trong lòng anh ta thật sự vẫn còn mấy phần nghi ngờ, trước đây từng nghe nói lúc Hoắc Khứ Bệnh còn là quan Vũ Lâm Lang, đã tinh thông kỵ xạ, không biết nghe tin đồn là thật hay giả. Hôm nay nhìn thấy thái độ Mông Đường đối với Hoắc Khứ Bệnh đầy tôn kính, với tính cách của Mông Đường, nếu Hoắc Khứ Bệnh chỉ lấy thế đè người mà không có bản lĩnh thật sự thì thái độ của anh ta chẳng thể như thế.
Mông Đường nháy một mắt đầy hiếm có với binh tốt bên cạnh, tỏ ý ra hiệu hắn ta trợ uy cho Tướng quân như mới rồi. Nhưng vì thực sự là hành động quá mức hiếm thấy, tên binh tốt kia bị dáng vẻ Giáo Úy nhà mình làm giật cả mình, còn tưởng mặt ngài bị rút gân, ngây ngốc đứng đó, căng thẳng quá độ cứ nhìn hắn lom lom. Mông Đường không biết làm sao, giận dữ trừng hắn, tay binh tốt càng thêm căng thẳng quíu cả chân tay.
Chỉ chốc lát, Hoắc Khứ Bệnh không quá hứng thú khoát tay: “Thôi bỏ đi, vừa nãy mắt ta bị cát rơi vào, giờ còn nhìn ra nhá nhem song ảnh đây.”
Tuy là biết ý hắn muốn từ chối, nhưng tính nết Lý Cảm khoan hậu, cộng thêm quân hàm khác biệt, chỉ cụp mắt cười cười, trái lại cũng chẳng mở miệng miễn cưỡng.
Nhìn sang bên này, Dịch Diệp kinh ngạc thì thào: “Em nói có phải là vì Tướng quân sợ mình không bằng Mông Đường Lý Cảm, nên không dám ra sân không?”
Không ai trả lời hắn.
“Thanh nhi?” Dịch Diệp quay lại.
Tử Thanh nửa nép sau lưng hắn, hai mắt yên lặng nhìn đi nơi nào, vẻ mặt hốt hoảng, chưa hề nghe thấy hắn.
Dịch Diệp lần theo ánh mắt cô nhìn lại: Lý Cảm đã cầm chuôi cung, đeo ống tên sau lưng, cách hắn không đến hai thước, Đế Tố mặt âm trầm, mắt đầy thù hận. Dịch Diệp thầm kêu hỏng bét, giữa Đế Tố và Lý Quảng có thể nói là huyết hải thâm cừu, giờ lại gặp Lý Cảm muôn lần đừng thọc ra cái sọt gì mới phải.
Bởi trước đây từng xảy ra chuyện, Mông Đường biết Đế Tố có thù hận, không muốn đất bằng nổi sóng, ở sau lưng Lý Cảm lạnh lùng lườm Triệu Chung Vấn ra hiệu anh ta dẫn Đế Tố đi. Từ khi Lý Cảm đến, Triệu Chung Vấn vẫn luôn đề phòng trong bụng, bèn ngầm hiểu, lôi Đế Tố ra ngoài.
“Cũng may Lão Đại lanh lẹ…” Dịch Diệp ngầm thở phào.
Tử Thanh không hề phản ứng lại lời hắn, hình như cũng chẳng để ý đến chuyện Đế Tố, cặp mắt vẫn yên tĩnh dừng trên người Lý Cảm.
“Thanh nhi, Thanh nhi…” Dịch Diệp nghi ngờ không hiểu, chọc lấy cô, “Em làm sao thế?”
“Không có gì.”
Tử Thanh buồn bực đáp, cụp đầu càng thấp, trán chống trên lưng hắn, không muốn bị người ta nhìn thấy bất kì chỗ thất thố nào.
Từ Đại Thiết nghe tiếng nghi hoặc thò đầu thăm dò, cho là cô không thoải mái, vụng về vỗ nhẹ lưng nàng, từng chút một.
Hắn không vỗ còn đỡ, vỗ xong, Tử Thanh càng cảm thấy chua xót trong lòng, bèn chống tay rời khỏi Từ Đại Thiết, cúi đầu quay đi xuyên qua đám người. Dịch Diệp vội đuổi theo cô, Từ Đại Thiết không rõ ngọn ngành cũng lót tót theo ra.
“Lão Đại!” Từ Đại Thiết nhìn thấy Triệu Chung Vấn Đế Tố, hai người vẫn còn đang lôi kéo.
Tử Thanh thấy dáng vẻ hai người, cũng sửng sốt.
Hai tay Triệu Chung Vấn siết chặt giữ lấy Đế Tố, không dám hét to, gằn giọng gọi: “Thiết Tử, xách cậu ta về doanh đi!”
“Ờ.”
Tuy Từ Đại Thiết chẳng hiểu đầu đuôi nhưng hành động lại không hề mập mờ, sải bước đi qua, khiêng thẳng Đế Tố lên vai. Người sau đấm đá túi bụi, may mà Từ Đại Thiết da dày thịt thô, tất cả chỉ như gãi ngứa.
“Anh thả ta ra!” Đế Tố liều mạng nghiêm nghị quát.
Sợ bị mấy người Hoắc Khứ Bệnh Mông Đường nghe thấy tiếng động bên này, Triệu Chung Vấn rối rít bịt miệng Đế Tố, Đế Tố khư khư chống trả, tránh né định la to…
Triệu Chung Vấn giận lên, vỗ mạnh một phát vào gáy cậu khiến cậu ngất đi, mềm nhũn gục lên trên vai Từ Đại Thiết.
Lần đầu thấy Triệu Chung Vấn ra tay nặng với người nhà mình, Từ Đại Thiết ngơ ra: “Lão Đại…”
“Đi đi đi, về doanh đi!” Triệu Chung Vấn chưa hết cơn giận ra sức đẩy anh ta, lại ngẫm nghĩ sao quay lại nói với Dịch Diệp, “trông cậu ta thế này quay về không tiện, qua chỗ các cậu trước đã.”
Dịch Diệp đành gật đầu.
Cả đám quay về y thất, Dịch Diệp giúp Từ Đại Thiết đỡ Đế Tố ra giường.
Từ Đại Thiết dí mặt lại gần Đế Tố, căng thẳng nhìn tới nhìn lui, lo lắng oán giận nói: “Sao còn chưa tỉnh? Lão Đại, anh ra tay nặng thế, hỏng mất thì phải làm sao?”
Triệu Chung Vấn vẫn còn giận, nghe xong, thuận tay quạt sau gáy anh ta: “Ta không ra tay nặng chút thì còn làm được gì nữa? Cậu cũng không nhìn thử là lúc nào à, Tướng quân còn đứng ở trong đấy! Mông Đường Lý Cảm còn là bạn cũ, nếu thằng nhóc thúi này đắc tội Lý Cảm trước mặt hắn, tám mươi quân côn còn nhẹ.”
“Nhưng mà…”
Từ Đại Thiết vẫn còn lầm bà lầm bầm trong miệng, bình thường anh ta xem Đế Tố như em trai, tất nhiên trong lòng không nỡ.
“Cậu ta chẳng sao đâu, lau nước lạnh là tỉnh thôi.”
Chẳng biết tự khi nào Tử Thanh đã qua bên cạnh múc một bầu nước, lấy tay dấp chút nước vẩy lên mặt Đế Tố. Đế Tố từ từ tỉnh lại thật, xoa gáy, chậm rãi chống người dậy, buồn bực nói: “Thằng nhãi nào thiếu đòn đánh ta vậy?”
“Ngươi mới là thằng nhãi thiếu đòn đấy!”
Triệu Chung Vấn làm bộ vung tay, Từ Đại Thiết đã cuống cuồng chặn trước mặt Đế Tố, rụt đầu rụt cổ định thay cậu ta chịu trận. Triệu Chung Vấn hết cách, đành buông tay trừng cậu ta.
“Uống nước không?” Tử Thanh kề gáo nước tới bên miệng Đế Tố.
Đế Tố kề miệng vào gáo nước, ực mạnh mấy hơi mới lấy tay áo chùi miệng, dùng vẻ mặt u ám nhìn Triệu Chung Vấn, vẫn bướng bỉnh không chịu thua, ngước mặt nói: “Sao chứ, anh sợ ta đả thương Lý Tam công tử kia à?”
“Cậu cho rằng gấp đôi lần cậu có thể làm hắn ta bị thương à?!” Triệu Chung Vấn cả giận, “Lẽ nào cậu đã quên lần trước cậu mắng Lý Quảng trong doanh đã bị Mông Đường đánh hai mươi quân côn. Lần này còn ở ngay trước mặt Lý Cảm, nếu không giữ mồm, hắn ta không lột da cậu mới là lạ! Huống hồ Tướng quân cũng ở đó, lôi cậu ra ngoài chém thẳng cũng chưa biết chừng!”
Đế Tố cứng cổ, cứng rắn nói: “Có gì mà đáng sợ đâu, chém thì chém, ta được dịp đi gặp cha mẹ ta luôn!”
“Thằng nhóc này!”
Nói thế nào cũng không hiểu, Triệu Chung Vấn ghét vô cùng, giơ tay định đánh, bị Dịch Diệp cản lại.
“Nói nhăng gì đó,” Dịch Diệp thay anh ta mắng Đế Tố, “Gì mà chém thì chém, là tiếng người sao! Không phải cậu muốn kiến công lập nghiệp, bọn ta còn đợi lúc được vào ở căn nhà lớn của cậu đây này.”
Từ Đại Thiết cầm bầu nước, trong phút chốc không dám uống, đưa cho Triệu Chung Vấn trước.
Tử Thanh im lặng đứng một bên, mở miệng khuyên nhủ: “Oan có đầu, nợ có chủ, tuy Lý Cảm là con trai của Lý Quảng, nhưng năm đó anh ta cũng chỉ mới là đứa trẻ nít, cậu cần gì phải hận anh ta chứ.”
“Ai bảo hắn là Lý Quảng nhi tử! Cha nợ con trả, thiên kinh địa nghĩa.” Đế Tố hung hãn nói.
“Cậu muốn anh ta bồi thường thế nào?” Tử Thanh hỏi nhỏ, đáy mắt chứa nỗi đau thương không nói ra được.
Đế Tố ngẩn cả người, việc báo thù đối với cậu ta mà nói, cho tới hôm nay chỉ nằm ngoài chót lưỡi đầu môi, còn chân chính thực hiện thế nào, trái lại cậu ta đúng là chưa từng nghĩ tới. “Nếu chỉ lấy mỗi cái mạng của hắn, phải chăng là quá có lợi cho hắn?” Cậu cắn môi hỏi.
Nghe vậy, Triệu Chung Vấn tiện tay chộp một quyển thẻ tre quẳng qua, cả giận nói: “Thế này mà cũng dám nói, cậu còn muốn cái mạng này không? Còn muốn cái mạng này nữa hay không?”
“Đúng đó đúng đó, nghe nói Lý Cảm rất có bản lĩnh thật sự, không phải chỉ hình thức không đâu, cậu có mấy cái đầu mà dám đi động vào hắn.” Thấy Triệu Chung Vấn có vẻ giận thật, Dịch Diệp hát bè giảng hoà, một bên ngầm đẩy Đế Tố ra, ra hiệu cậu ta chớ nói bậy nữa, “Mấy lời đó cậu nghĩ trong lòng thôi, tuyệt đối đừng nói ra?”
Triệu Chung Vấn thở một hơi dài, hai mắt không buông chỉ nhìn Đế Tố chằm chằm, hai người giằng co mãi lâu, Đế Tố mới mềm giọng, khô khốc nói: “Biết rồi, biết rồi, lần sau có gặp hắn, ta nhịn, nhịn không động thủ, nhịn không mở miệng, đến đánh rắm cũng nhịn, được chưa!… Mà hôm nay ta cũng chưa làm gì mà!”
“Còn nói không có, con mắt kia của cậu như phóng đao kìa,” Triệu Chung Vấn tức giận, “Nếu không ta lôi cậu đi làm cái chi.”
“Rồi rồi rồi, lần sau ta sẽ không nhìn hắn, chỉ cầm chĩa vào hắn.” Đế Tố khẽ nói, “Ta cầm chĩa vào hắn, xem còn ai quản, hừ!”
Dịch Diệp cười rộ; Triệu Chung Vấn cũng không nhịn được, khóe miệng bạnh ra giật giật; Từ Đại Thiết thấy ai cũng cười, xem ra cuối cùng Triệu Chung Vấn đã tha, cũng hắc hắc cười ngây ngô. Tử Thanh khom người dọn thẻ tre, vì mới bị quẳng mạnh, một sợi dây gai bung ra, mấy phiến trúc rơi vãi, cô gom cột lại, đặt sang một bên.
“Không biết là ai sẽ thắng nhỉ?” Từ Đại Thiết nhớ tới cuộc tỷ thí không xem được ban nãy, lo lắng nói, “Mông Giáo Úy đừng thua chứ.”
Đế Tố nhíu mày phụ họa: “Hắn cũng đừng có thua dưới tay họ Lý chứ.” Lúc cậu nhấc cánh tay lên cảm thấy hơi khác thường, cúi nhìn mới phát giác hiện áo cộc dưới lớp thiết giáp đã rách một lỗ lớn, chắc ban nãy lúc lôi kéo vô ý xé rách.
“Còn không cởi giáp, cởi ra mau tranh thủ vá lại.” Triệu Chung Vấn không kiên nhẫn nói, quay qua Dịch Diệp hỏi kim khâu.
Dịch Diệp cũng chả nhớ nổi kim may áo để ở đâu, là Tử Thanh tìm trong chiếc hộp tiểu đào, đưa luôn kéo cắt chỉ cho Dịch Diệp. Đế Tố gỡ giáp cởi áo, ném áo cộc cho Triệu Chung Vấn, xuân hàn se lạnh, thuận tay giật lấy tấm mền khoác lên người, cuộn chân chờ trên giường.
“Lão Đại, áo tớ cũng rách hết rồi, lúc cưỡi ngựa khó chịu lắm.” Từ Đại Thiết cũng vội gỡ giáp, vung áo cộc tủi thân nói.
“Ta đi nấu nước.” Tử Thanh cúi đầu sải bước ra ngoài.
Triệu Chung Vấn cười mắng: “Được rồi được rồi, gặp vợ cậu rồi hãy lên giọng. Cởi…”
Dịch Diệp cười chen lời: “Được rồi, tôi phụ anh vá.”
Từ Đại Thiết ha ha cười ngây ngô, sột sột soạt soạt bắt đầu cởi khố lớn.
Bầu trời đêm u ám, không trăng, làm nổi bật bầu trời đầy sao li ti càng thêm sáng.
Trong y phòng, chốc chốc truyền ra tiếng cười mắng nhau.
Tử Thanh im lặng ngồi xổm bên bếp, nhớ tới người còn đang ở võ đài, chuyện cũ lớp lớp quay về như hiển hiện trong trí nhớ, tim mơ hồ đau.