Vệ Thanh yên lặng nhìn Tử Thanh đăm đăm, ánh mắt gần như đóng băng, kiếm pháp như thế ông đã từng gặp nhiều năm trước, kinh động thoáng nhìn, sắc thái tuyệt diễm, nhưng từ đó đến giờ chưa từng gặp lại.
Từ xưa binh mạnh chẳng lành, kiếm giết người vì sắc bén, kiếm pháp trên thế gian đa số là ác liệt, mà bộ kiếm pháp này sở dĩ không giống bình thường, chính là vì nó toát ra một vẻ trách trời thương dân, hoặc là bởi vì người dùng kiếm có lòng này, ngay cả Vệ Thanh cũng không phân rõ.
Đã cách nhiều năm, không ngờ rằng lại được nhìn thấy một lần nữa ở nơi đây, người múa kiếm lại là một cô nương tuổi còn quá trẻ, thân pháp di chuyển quả có nhiều điểm tương tự với cố nhân xưa kia, ông thật sự kinh ngạc đầy bụng.
Lưu Triệt như cũng đang suy tư điều gì, hoặc là chưa kịp hoàn hồn, mãi mới mở miệng: “Kiếm pháp này của ngươi được lắm… không giống như là Khứ Bệnh dạy dỗ?”
Nghe vậy, Tử Thanh thầm căng thẳng, kiếm pháp Mặc gia đương nhiên so với kiếm pháp Hoắc Khứ Bệnh tập thường ngày khác nhau rất lớn, mình lại quên mất, song việc đã đến nước này, có hối hận cũng vô dụng, bèn đáp: “Đây là kiếm pháp gia truyền, có điều dân nữ hiểu tập không tốt, may mà được Tướng quân đề điểm.”
Lưu Triệt nửa dựa vào, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn cô: “Kiếm pháp gia truyền? Phụ thân ngươi làm gì?”
“Cha dân nữ, cha dân nữ là…”
Tử Thanh lúng túng, không biết nên đáp lại thế nào, nói chỉ là dân quê mùa chắc chắn là không thể gạt được Lưu Triệt, đổi lại còn thêm phiền phức cho Tướng quân.
Hoắc Khứ Bệnh ở bên cạnh chen lời: “Cha nàng ấy sống bằng mãi nghệ, bệ hạ thứ tội, đại khái là nàng không tiện nói ra.”
“Đầu đường mãi nghệ… Thảo nào bộ kiếm pháp kia không gây chút sát khí.” Lưu Triệt như có điều suy nghĩ, lại khẽ cười nói, “Nói vậy, đúng là cậu nhặt được nàng ấy từ trên đường về, ngoài phố chợ quả là ngọa hổ tàng long nhỉ.”
Hoắc Khứ Bệnh cười không nói.
Cung nhân nhận bội kiếm và Thất huyền cầm lui xuống, lại theo lệnh Lưu Triệt, kê thêm một chiếc bàn khác ở bên cạnh Hoắc Khứ Bệnh cho Tử Thanh.
Tử Thanh tạ ơn thánh ân, y lệnh ngồi xuống, động ngay vào chỗ vết thương trên đùi, mồ hôi lạnh rào rạt, thầm hít một hơi dài, tay nấp dưới tay áo bấu chặt vào bàn tiệc, nhưng ngoài mặt chỉ tỏ vẻ điềm nhiên như không.
Ghé mắt nhìn nàng, dù đã là cố hết sức kiềm chế, trong mắt Hoắc Khứ Bệnh vẫn không tự chủ được toát ra vẻ ân cần.
Tử Thanh mỉm cười với chàng, ra hiệu mình không sao.
Cảnh tượng ấy rơi vào trong mắt công chúa Vệ Trưởng không khác nào hai người đang liếc mắt đưa tình, trong lòng có phần nhìn không quen, tiếc là có phụ hoàng ở đây không dám lỗ mãng, chỉ khẽ hừ một tiếng.
Trong chốc lát món ngon cơm đẹp được cung nhân bưng dọn, ăn dùng lục cốc, món mặn dùng lục sinh, thức uống lục thanh, món lạ dùng tám món, nước chấm dùng trăm. Dụng cụ để ăn, hoàng bôi miệng bạc, kim lôi ngọc thương, không có thứ gì không phải xa hoa cực kì. Trước đây Tử Thanh từng nghe qua, chi tiêu thức ăn một năm ở trong cung đến hai vạn vạn tiền, tương đương với gia sản hai vạn hộ dân phổ thông, mà đó là không tính bá tánh nghèo khó. Như vậy một buổi gia yến trước mắt này, đại khái là cũng bù được gia sản bá tánh một hương nhỉ?
() Lục cốc (六穀) là một cách diễn đạt thời xưa, hàm ý chỉ sáu loại cây lương thực chủ yếu là: Đạo (gạo), Lương (cao lương), Thục (đậu tương), Lúa mạch, Thử (kê), và Tắc (kê vàng)
Lục sinh: sáu loại thịt ngựa dê trâu khỉ chó gà
Lục thanh: thủy, tương (sữa), lễ (rượu ngọt), lương (mát), y (rượu nếp ủ), di (cháo loãng)
() chén vàng chung ngọc. À chỗ này tui tra đại thôi cứ tưởng tượng là nó cực kì sang trọng đi
Cô nhìn vào trong mắt, khẩu vị đã mất sạch không còn gì, về phần ăn vào món gì, căn bản cô không hề nhìn kỹ, khỏi cần phải nói đến nhấm nháp. Với cô trong khoảnh khắc này mà nói, quỳnh tương trân hào (rượu ngon vật lạ) vào miệng cũng nhạt như nước ốc.
“Phụ vương, nếu trước đây cô ta mãi nghệ đầu đường thì nhất định có rất nhiều câu chuyện kiến thức lý thú về phố chợ, chi bằng bảo cô ta kể xem, góp chút vui, chọc ngài cười vui vẻ, nói không chừng còn uống thêm vài chén đấy ạ.” Công chúa Vệ Trưởng thưa cùng Lưu Triệt, có điều giải trí là giả, muốn cho Tử Thanh bị ê chề là thật.
Lưu Triệt gật đầu cho phép, đưa mắt nhìn Tử Thanh: “Đã là mãi nghệ đầu đường, nhất định nghe được nhiều chuyện hiếm thấy, có chuyện lý thú nào, không ngại kể xem, để mọi người cùng cười nào.”
Không ngờ Thánh thượng sẽ hỏi như vậy, chuyện này Hoắc Khứ Bệnh lại không mở miệng giúp được Tử Thanh, không khỏi thầm sốt ruột vì cô.
Tử Thanh giật mình, buông đũa, suy nghĩ một lát đáp: “Hồi bẩm bệ hạ, chỉ có hai chuyện, vừa mừng vừa lo.”
“Là hai chuyện gì?”
“Trời quang, mừng; mưa rơi tuyết rơi, lo.” Tử Thanh nhìn Lưu Triệt, đáp cực kỳ đơn giản.
Nghe vậy, quang trên tay Lưu Triệt cầm khựng lại trên không trung, lông mày khẽ nhíu, ông đương nhiên hiểu hàm nghĩa của câu vừa mừng vừa lo đơn giản này, là ý nghĩa bá tánh cả ngày lẫn đêm lo lắng vì kiếm sống, không rỗi rãi bận tâm gì khác.
Công chúa Vệ Trưởng lại không rõ ý, bất mãn bĩu môi: “Có gì mà lý thú đâu, chẳng buồn cười chút nào.”
Xưa nay biết Tử Thanh đầu gỗ, Vệ Thiếu Nhi thầm thở dài.
Công chúa Bình Dương nhìn sắc mặt Lưu Triệt, ngắt lời cười nói: “Hôm trước muội mới nghe một câu chuyện lý thú, cũng có nhiều chỗ tương tự như cô bé nhắc tới, song cũng thú vị lắm, có lẽ hoàng huynh muốn nghe?”
Tất nhiên là không tiện bác đi thể diện tỷ tỷ, Lưu Triệt kéo suy nghĩ về, miễn cưỡng cười nói: “Rửa tai lắng nghe.”
“Chuyện kể rằng có một bà lão, mỗi ngày bà đẩy cửa đi ra ngoài, thấy trời nắng, là muốn than thở khóc một trận; nếu thấy trời mưa, cũng muốn than thở khóc một trận.” Công chúa Bình Dương vừa cười vừa nói.
Công chúa Vệ Trưởng kinh ngạc nói: “Thế thì quái lạ thật, lẽ nào mỗi ngày bà ta đều phải khóc một trận ư?”
“Không phải sao, cho nên có người đi hỏi bà lão, sao trời nắng lại than thở? Bà lão đáp, thằng con Cả ta bán áo tơi, nếu trời nắng, sẽ không ai đi mua áo tơi. Người kia lại hỏi, thế sao ngày mưa bà cũng than? Bà lão đáp, thằng con Hai của ta lại bán mũ rơm, nếu ngày mưa, sẽ không có ai mua mũ rơm của nó.”
Nghe đến đây, Lưu Triệt đã không kìm được cười ha hả, lắc đầu nói: “Bà lão này quả là nghĩ quẩn, trời nắng bà ta có thể vui vì đứa con trai thứ Hai, ngày mưa bà lại có thể vui lây cho đứa con cả, thế là không cần mỗi ngày than thở rồi.”
Công chúa Bình Dương cười nói: “Bệ hạ nói rất đúng, có thể thấy thật sự trên đời vốn không có chuyện gì, kẻ tầm thường tự chuốc lấy phiền toái thôi.” Cố sự của bà vốn đã thú vị, lại khuyên Lưu Triệt nhớ tới nỗi khổ suy tư của bá tánh, nhẹ nhàng linh hoạt, bốn lạng đánh ngàn cân hóa giải lúng túng trên yến tiệc.
(Thế thượng bản vô sự, dong nhân tự nhiễu chi)
Trên đời vốn không có chuyện gì, kẻ tầm thường tự chuốc lấy phiền toái thôi. Tử Thanh kinh ngạc nghĩ, trong mắt những quý tộc không cần bôn ba vì sinh kế cả ngày, vì củi gạo dầu muối mà phí sức này, gian nan khổ cực của bá tánh ngược lại thành nỗi lo sợ không đâu, quả là đáng sợ.
() câu trên mình có tìm được thêm ở đây
Sau mấy tuần rượu ngon, Lưu Triệt đã dựa nghiêng trên tháp, mắt say lờ đờ nhập nhèm nhìn Vệ Thanh Hoắc Khứ Bệnh bên dưới, đắc ý nói: “Hôm nay Tang Hoằng Dương vừa mới hồi bẩm đến trẫm về hai khoản tiền, hắn quả thật là tài giỏi, đắc lực tìm kiếm, trẫm thấy đợi đến đầu xuân sang năm xong, là có thể quyết chiến với chủ lực Y Trĩ Tà!”
Bởi Lưu Triệt ba phen mấy bận đều để Hoắc Khứ Bệnh dẫn binh xuất chinh, đã vắng vẻ Vệ Thanh hồi lâu. Vệ Thanh đương nhiên xem như là lần xuất chinh này sẽ không đến trên đầu mình, bèn nâng quang kính Lưu Triệt: “Vi thần cầu chúc bệ hạ nhất cử tiêu diệt Hung Nô, bảo đảm cương thổ Đại Hán ta không bị xâm phạm.”
Lưu Triệt cười ha hả nói, nâng quang uống một hơi cạn sạch, mới nói: “Trọng Khanh à, lần này ông trộm không được lười đấy. Trẫm muốn ông và Khứ Bệnh cùng nhau xuất chinh.”
Nghe vậy, Vệ Thanh vừa mừng vừa sợ, công chúa Bình Dương bên cạnh cũng không nén được lộ vẻ vui mừng.
“Trẫm hiện đang lệnh cho Tang Hoằng Dương đi kiếm lương thảo, dù sao cũng là lương thảo cho mười vạn quân đó, kiếm không dễ.” Lưu Triệt nói tiếp, “Ông cùng Khứ Bệnh các lĩnh năm vạn quân, nhưng phải đánh thật hay cho trẫm.”
() Ông nổi tiếng với những chính sách kinh tế của mình trong thời cai trị của Hán Vũ Đế, trong đó nổi tiếng nhất là các chính sách độc quyền nhà nước về sắt và muối – hệ thống được các triều đại khác mô phỏng trong suốt lịch sử Trung Quốc. Do xung đột chính trị, ông bị Hoắc Quang xử tử vào năm TCN. (wiki)
Nghe thấy mười vạn quân, Vệ Thanh Hoắc Khứ Bệnh liếc mắt nhìn nhau. Hai lần trước Hoắc Khứ Bệnh xuất chinh, mang quân theo chẳng qua mới một hai vạn, chưa từng dẫn nhiều quân đến vậy.
Tử Thanh vẫn cúi đầu yên lặng ăn các món sốt trên bàn, lòng không nén được suy nghĩ, năm ngoái trong biên cảnh nước Hán nhiều chỗ gặp lũ lụt, nạn đói khắp nơi, không biết bằng cách nào Tang Hoằng Dương đã kiếm lương thảo mười vạn nhân mã.
Đêm đã dần sâu, Lưu Triệt uống đến bước đi loạng choạng, được Vệ Tử Phu tự thân vịn về tẩm điện, nghỉ đêm ở ngay gần cung Kiến Chương. Đám người cùng nhau bái cung tiễn. Sau đó, cũng là lúc nên tan tiệc.
Công chúa Vệ Trưởng đứng dậy thay phụ hoàng mẫu hậu đưa tiễn đám người.
Hoắc Khứ Bệnh quay lại ngó Tử Thanh, thấy cô đi lại không trở ngại, bèn quay sang công chúa Vệ Trưởng, nói: “Sắc trời đã tối, sương mỗi lúc một dày, công chúa vẫn nên về nghỉ sớm đi, không cần đưa tiễn.”
Công chúa Bình Dương cũng quay người lại cười nói: “Khứ Bệnh nói đúng lắm, đều là người trong nhà, trong đêm gió lạnh, công chúa vẫn nên về nghỉ ngơi đi.”
Công chúa Vệ Trưởng lại cười nói: “Không sao, vừa nãy ngồi lâu, ta cũng đang muốn đi dạo một chút.”
Tử Thanh theo sau Hoắc Khứ Bệnh ra tới ngoài điện, một vầng trăng khuyết đang treo dưới mái hiên cung điện, gần đấy còn có vài gốc cây hoa quế, gió đêm chầm chậm, hương thơm nhẹ phảng phất, còn thấp thoáng có tiếng chuông vàng quẩn quanh bầu bạn, như mộng như ảo.
“Ở đây ngắm trăng cũng đẹp đấy, chỉ tiếc vẫn không bì kịp trong cung Vị Ương.” Bên cạnh bỗng có tiếng nói, giống như đang nói với Hoắc Khứ Bệnh, lại giống như đang nói với Tử Thanh.
Tử Thanh quay lại, thấy là công chúa Vệ Trưởng, bèn cụp mắt cúi đầu, tất nhiên là không tiếp lời.
Gia yến hôm nay, công chúa Vệ Trưởng không thể nói mấy câu cùng Hoắc Khứ Bệnh vốn đã không thoải mái trong lòng, lúc này cố ý đi bên cạnh chàng, nói một câu như vậy, đang muốn bắt chuyện với biểu huynh. Không ngờ Hoắc Khứ Bệnh chỉ qua loa cười cười, không nói gì.
Công chúa Vệ Trưởng ngượng ngùng, xoay qua Tử Thanh, giọng điệu khinh miệt: “Hôm nay ngươi có thể đến đó, được chứng kiến cảnh đẹp tráng lệ của cung điện, lại gặp phụ hoàng mẫu hậu ta, mai này quay về phố chợ cũng có tí vốn liếng khoe khoang với người ta. Ánh trăng trong cung Kiến Chương này, tìm đâu ra trong phố chợ quê mùa cơ chứ, xem như là phúc phần của ngươi.”
Tử Thanh nghe vậy, chần chừ đoạn, nhẹ giọng đáp: “Dân nữ cho rằng, bất kể là ngắm trăng ở đâu, cũng chỉ là nhìn mặt trời lặn mặt trăng lên, hoa nở hoa tàn. Quan trọng nhất, vẫn là người ở bên cạnh có thể ngắm trăng cùng mình…”
Nghe tới đây, sắc mặt công chúa Vệ Trưởng thay đổi, theo phản xạ cảm giác rằng Tử Thanh đang ỷ là người của Hoắc Khứ Bệnh, đang mở miệng trêu chọc mình, đang tức giận, thì nghe Tử Thanh nói tiếp.
“…Song thân của công chúa đều còn, có thể hầu hạ dưới gối, trăng khuyết mà người tròn, đây mới là phúc phần đáng để hâm mộ.” Cô nhẹ thở dài.
Công chúa Vệ Trưởng hơi sửng sốt, quay sang nhìn cô, thấy sắc mặt Tử Thanh bình tĩnh chân thành, không hề có ý gì mỉa mai, mới coi như thôi. Cả một đường đưa họ ra trước cung Kiến Chương, xe ngựa đều đã chuẩn bị đầy đủ, nhìn từng người bọn họ lên xe của mình xong, công chúa Vệ Trưởng mới rời đi.
Thành Trường An đã vào đến giờ giới nghiêm, tiếng vó ngựa lạo xạo càng thêm vang dội trên đường phố yên tĩnh.
Vệ Thanh Vệ Kháng đều cưỡi ngựa, đi cùng với xe của công chúa Bình Dương. Đi tới chỗ đường lớn, Vệ Thanh thò người ra nói nhỏ với công chúa Bình Dương đôi câu, công chúa Bình Dương mỉm cười gật đầu. Vệ Thanh bèn dặn Vệ Kháng bảo vệ công chúa Bình Dương về trước, còn ông thì giục ngựa sang chỗ Hoắc Khứ Bệnh bên này.
Trước đó nhìn thấy ánh mắt cậu mình đã biết nhất định là ông ấy có việc, Hoắc Khứ Bệnh cũng không hỏi, cho đến khi về lại trong phủ. Chàng để Tử Thanh đi về nghỉ trước, thì nghe Vệ Thanh nói:
“Gượm đã, ta còn có lời muốn hỏi Tần cô nương.”
“Cậu có việc gì hỏi con là được, chuyện của nàng con đều biết cả.” Hoắc Khứ Bệnh sợ Vệ Thanh lại gây khó dễ cho Tử Thanh.
Vệ Thanh nghiêm túc lắc đầu: “Ta thấy chưa hẳn, chả lẽ bộ kiếm pháp cô ấy múa tối nay con cũng biết à?”
Hoắc Khứ Bệnh giật mình, theo bản năng che chở Tử Thanh ở phía sau.
Quả nhiên là kiếm pháp Mặc gia đã chọc ra họa, Tử Thanh áy náy nhìn Hoắc Khứ Bệnh, chậm rãi bước ra từ sau lưng chàng, thưa với Vệ Thanh: “Đại Tướng quân có chuyện cứ hỏi ạ.”
Vệ Thanh quan sát gia nhân đang hầu hạ chung quanh, đưa mắt ra hiệu với Hoắc Khứ Bệnh. Hoắc Khứ Bệnh hiểu ý, khua tay bảo gia nhân: “Tất cả lui xuống, không có lệnh của ta, không ai được đến đây.”
“Vâng.” Đám gia nhân theo thứ tự rời khỏi nội đường.
Cho đến khi nhìn thấy tên gia nhân cuối cùng bước xuống thềm đá, đi ra xa, Vệ Thanh mới mở miệng hỏi Tử Thanh: “Rốt cuộc cô họ gì tên gì, kiếm pháp học được thầy phương nào, như thế nào tiếp cận Khứ Bệnh, chi tiết nói ra.”
Hoắc Khứ Bệnh nghe giọng Vệ Thanh nghiêm khắc, không muốn Tử Thanh bị chịu tủi, lên tiếng can thiệp: “Cậu à…”
Vệ Thanh đưa tay, ngăn chàng mở miệng.
Tử Thanh nhướng mắt nghiêm túc nhìn Vệ Thanh, nói: “Tôi họ Tần, tên một chữ Nguyên, kiếm pháp là gia truyền. Còn Tướng quân… là tình chi sở chí, thân bất do kỷ, chưa từng có chủ tâm tiếp cận.”
() tạm chuyển: tình cảm tự nó lăn tới, đành bó tay chứ biết làm sao được =]]]]
Nghe thấy bốn chữ “thân bất do kỷ”, Hoắc Khứ Bệnh không nhịn được cúi đầu cười đắng chát, còn ai có thể hiểu khó khăn trắc trở qua lại ẩn chứa trong bốn chữ này hơn chàng.
Thấy nét mặt Tử Thanh ung dung, không kiêu ngạo không tự ti, tuyệt đối không phải con cái nhà tầm thường, Vệ Thanh lại hỏi: “Phụ thân cô là ai?”
“Gia phụ Tần Đỉnh.”
“Hiện đang ở đâu?”
“Gia phụ đã chết nhiều năm trước.” Tử Thanh bình tĩnh nói, “Đại Tướng quân đến cùng muốn hỏi gì, cứ nói thẳng là được, không cần vòng vo.”
Vệ Thanh nhìn cô chằm chằm: “Hôm nay kiếm pháp cô múa ở trước điện, nhiều năm trước ta đã từng gặp.”
“Đó chẳng qua là kiếm pháp bình thường, Cậu từng gặp cũng không lạ.” Hoắc Khứ Bệnh chen lời.
“Con sai rồi! Đó tuyệt đối không phải là kiếm pháp bình thường, chỉ có người trong Mặc gia mới có thể đi kiếm của Mặc gia. Môn quy Mặc gia rất nghiêm, nếu không phải người Mặc gia, tuyệt đối không thể tập được kiếm pháp này.” Vệ Thanh nghiêm nghị nhìn Tử Thanh, “Cô là người Mặc gia?”
Trước đó không ngờ tới chuyện Vệ Thanh nhận ra kiếm pháp Mặc gia, nếu như giờ thừa nhận e là sẽ liên luỵ Hoắc Khứ Bệnh, Tử Thanh bình tĩnh đứng đó, không nói một lời nhìn Vệ Thanh.
“Không nói gì, vậy là chấp nhận?” Vệ Thanh nói.
Tử Thanh hít một hơi, gật đầu: “Vâng ạ, nhưng việc này Hoắc Tướng quân cũng không biết…”
“Không, con đã biết.” Hoắc Khứ Bệnh ngắt lời cô, một tay kéo cô qua, ôm vào bên cạnh mình, thưa với Vệ Thanh, “Con vẫn luôn biết, nàng ấy là hậu nhân Mặc gia, xưa nay nàng chưa từng giấu con.”
“Con…” Vệ Thanh lắc đầu trách, “Mặc nhân dùng võ phạm huý, bệ hạ có nhiều kiêng kị với họ. Con lại giữ cô ta trong phủ, lẽ nào không nghĩ đến tiền đồ của mình sao?”
Hoắc Khứ Bệnh trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi nói: “Thật ra con cũng muốn biết, tiền đồ công danh, có nhất định phải dùng lớp lớp xương trắng máu tươi ra đánh đổi không. Mấy năm nay, con nhìn thấy quá nhiều sống sống chết chết, quân Hán, quân Hung Nô… Con đã mệt mỏi, cậu à!”
Nghe câu sau cùng của chàng, Vệ Thanh lập tức bị chấn động đến không thốt ra lời, mãi sau, mới nói: “Hẳn là, con đã bị cô ta ảnh hưởng?”
“Cậu, hùng tâm chí lớn của bệ hạ người sẽ không không đoán nổi.” Từ chỗ tôn trọng Lưu Triệt, cuối cùng Hoắc Khứ Bệnh cũng thốt ra bốn chữ “dã tâm bừng bừng”, “Trước mắt Hung Nô đã không đủ gây lo sợ, ngài còn lệnh Tang Hoằng Dương kiếm tiền lưỡng lương thảo, một lòng muốn mau chóng quyết chiến với Hung Nô. Đợi đến khi Hung Nô không còn gì lo lắng, con đường thông tới Tây Vực không còn trở ngại, chính là thời điểm bệ hạ dụng binh với Tây Vực.”
Vệ Thanh nghe vậy im lặng, chuyện Khứ Bệnh nhắc tới, sao ông không nghĩ ra, chỉ là với tính tình bệ hạ… Chỉ sợ vốn không có ai khuyên được.
“Chuyện tương lai, tương lai nói sau.” Vệ Thanh cũng biết Khứ Bệnh đã có tình cảm sâu nặng với cô gái này, nói, “Bệ hạ thánh minh nhường nào, cuối cùng không biết lai lịch cô ấy sao? Tốt nhất nhanh chóng tiễn đưa cô ấy đi, miễn một ngày nào đó nhận mầm tai vạ, đây là vì tốt cho cô ấy.”
“Con hiểu, chỉ là phía mẹ con…”
“Yên tâm đi, mẹ con nhát gan, sao ta lại đi dọa bà ấy.”
Hoắc Khứ Bệnh nghe lời lẽ cậu mình đã thả lỏng, biết Vệ Thanh tuyệt đối sẽ không đem việc này ra báo cho mẹ biết, bụng hơi nhẹ nhõm.
Vệ Thanh đi tới tiền đường, ngước mắt nhìn trăng khuyết, thở một hơi thật dài, không đợi Khứ Bệnh đưa tiễn, đi thẳng.
“Là em đã gây họa cho ngài.”
Tử Thanh nhìn bóng lưng Vệ Thanh trong bóng đêm, buồn bã thở dài nói.
Hoắc Khứ Bệnh quây lại áo choàng cho cô, sau đó ôm đầu cô gá lên vai mình, dịu dàng nói: “Là họa gì chứ? Thánh thượng nhìn không thuận mắt nhiều thứ lắm, mọi thứ đều phải kiêng kỵ lời, sống cũng không sảng khoái.”
Tử Thanh im lặng dựa vào chàng, thật lâu mới nhẹ giọng hỏi: “Có phải là em không tốt? Làm sai rất nhiều chuyện không?”
“Không phải, là ta không tốt, để em phải nhận những thiệt thòi này.” Hoắc Khứ Bệnh tìm được bàn tay cô giấu trong tay áo, nắm vào trong tay, quyết định, “Có điều câu sau cùng kia cậu nói rất đúng, vì tốt cho em, vẫn đến lúc phải đưa em đi. Hai ngày nữa, ta sẽ đưa em đi, em ở Lũng Tây yên tâm chờ ta.”
“Dạ.”
“Cũng không hỏi xem là chờ bao lâu à?”
“Bao lâu em cũng chờ.” Tử Thanh nhỏ nhẹ.