Sĩ Vì Tri Kỷ

chương 16: thao luyện. thượng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mưa to.

Đây là trận mưa lớn nhất từ lúc vào Xuân đến nay ở quận Lũng Tây, long trời lở đất, như nghiêng chậu mà trút nước, ngoài một trượng không nhìn rõ bóng người.

Tử Thanh đứng thẳng tắp trong mưa, nước mưa dọc theo vũ biền điên cuồng trút xuống, thiết giáp, nhu y, áo lót bên trong, chẳng có chỗ nào không ướt đẫm. Bên cạnh là con ngựa đang nóng ruột bất an cào móng. Mỗi một lần tiếng sấm lăn qua trên đỉnh đầu, cô phải ra sức gấp bội nắm chắc dây cương, phòng ngựa hoảng sợ thoát cương chạy đi.

() vũ biền = nón nam dùng trong quân; nhu y = áo cộc

Không riêng gì cô, giờ khắc này toàn bộ đám binh lính của Chấn Vũ doanh đều đang cắn răng cố đứng giữa cơn mưa to. Bởi Mông Đường đang ở ngay trước mặt bọn họ, cùng đội mưa giống như bọn họ.

Hắn bất động, trong Chấn Vũ doanh tuyệt đối không người nào dám nhúc nhích.

Đây là ngày đầu tiên bọn hắn và Hổ Uy doanh cùng thao luyện, khi tất cả được Hoắc Tướng quân chỉ định địa điểm tập kết xong, thiên hạnh hay là bất hạnh, đụng phải trận mưa to này.

Lính truyền lệnh phóng ngựa như bay tới, mang đến Tướng lệnh: Tại chỗ chờ lệnh.

Cho đến trước khi nhận lệnh của một người, bọn họ chỉ có thể đứng đấy thẳng tắp trong mưa, mặc cho mưa nhanh như tiễn, vẫn cứ lù lù bất động.

Một tiếng sấm vang rền, ngựa suýt thì thoát cương, may được Tử Thanh Triệu Chung Vấn cùng giúp mới ngăn lại được, Dịch Diệp hùng hổ nghiến răng quấn dây cương lên cánh tay ba bốn vòng. Thân hình cao lớn của Từ Đại Thiết chắn trước người Đế Tố, che một phần nước mưa giúp cậu ta, hai tay chia ra dắt hai con ngựa của anh ta và Đế Tố, bền chắc như cọc sắt. Đế Tố còn quá nhỏ tuổi, kiên nhẫn có hạn, mặc dù không dám động song đã muốn há mồm phàn nàn, há không đặng còn bị nước mưa rót đầy miệng, đành hậm hực ngậm miệng.

Một canh giờ trôi qua.

Hai canh giờ trôi qua.

Mưa rơi rốt cuộc đã từ từ nhỏ dần, mà lính truyền lệnh cả đám mong đợi, mãi vẫn chẳng thấy tăm tích.

Kể cả là Mông Đường, đứng lâu như vậy dưới cơn mưa như thác đổ, chân cũng có chỗ lập cập, cực nhỏ đến mức không thấy được. Hắn ưỡn cái lưng đã cứng đờ từ lâu, đơ mặt nhìn hơn ngàn tên binh tốt…

Biểu lộ của đám binh tốt rất khác nhau, phần lớn là mệt lử tê cóng, có đờ đẫn, mờ mịt, phẫn nộ, nhưng nhìn chung cả đội xem như chỉnh tề, kích sắt, giáo sắt, thương sắt đồng loạt chỉ thẳng lên trời, không ngã xiên ngã xẹo. Chưa ai ngã xuống, cũng không con ngựa nào thoát cương.

Mưa to tạm nghỉ, chuyển thành mưa bụi phất phơ lả tả, đàn ngựa lắc đầu rung bờm rũ ngước mưa trên người, nhìn qua bọn chúng thỏa mãn dễ chịu vì khô ráo hơn bọn chủ nhân chúng nhiều. Mây đen xé ra lỗ hổng nơi chân trời, ánh nắng từ nới đó chiếu thẳng xuống, rải trên đồng cỏ xa xa, sắc nắng lấp lánh trên ngọn cỏ.

Xa xa vang tiếng vó ngựa, lính truyền lệnh chậm chạp ung dung cuối cùng vẫn đã đến.

Bất kể là trước mặt có hơn một ngàn binh lính ướt như chuột lột, hay là đối diện với Mông Đường sắc mặt không tốt, lính truyền lệnh đều làm như không nhìn thấy, truyền Tướng lệnh: “Tướng quân có lệnh, phía Đông Dốc Ngũ Lý, cơm đã chuẩn bị, mời Mông Giáo Úy dẫn binh sang đó.”

Dốc Ngũ Lý là mảnh đất Hổ Uy doanh thường ngày thao luyện, cách Chấn Vũ doanh lại cả một đoạn đường, chúng sĩ tốt đã ướt đẫm cả người, đều muốn mau mau về doanh hong khô, giờ nghe ăn bữa cơm còn phải chạy xa như thế, ai nấy đều có phần bất mãn trong bụng.

“Rõ.”

Mông Đường mặt đơ đơ đáp, vung cánh tay lên: “Lên ngựa!”

Cả người ngấm nước, cộng thêm áo giáp đã muốn nặng gấp đôi bình thường, cộng thêm đứng đến cứng đờ tứ chi, Dịch Diệp thử bước hai bước, suýt thì té, may có Tử Thanh ở bên cạnh dùng vai huých lên mới thuận lợi ngồi trên lưng ngựa. Từ Đại Thiết thì vững chãi té lộn nhào một phát, Triệu Chung Vấn đưa tay kéo anh ta lên, mới leo được lên ngựa.

Trái lại Đế Tố vẫn còn nhẹ nhàng, tự mình lên ngựa, kéo cương, cau mày nói: “Cho chúng ta phơi hơn hai canh giờ, đổi lại bên đó bọn hắn còn ăn được, thế là thế nào!”

“Cậu im mồm, bớt nói đi.” Triệu Chung Vấn mệt mỏi trừng mắt liếc sang, ra hiệu cậu ta không nên gây chuyện.

Đế Tố vốn dĩ định nói tiếp, đang há miệng thì rùng mình một cái, hắt hơi liên tiếp mấy cái, quên luôn đang tính nói gì.

Tử Thanh nghe thấy tiếng hắt hơi thay nhau vang lên, thầm lo lắng, tắm dưới cơn mưa như xối, lại không kịp thay áo uống canh gừng trừ lạnh, e rằng không ít người phải bị cảm lạnh.

Phóng băng băng đến Dốc Ngũ Lý, đến ranh giới của Hổ Uy doanh, đầu Mông Đường càng thêm ngẩng cao. Chúng binh tốt bên dưới lúc này cũng không cần mệnh lệnh, dù cho vũ biện vẫn không ngừng rỉ nước, từng người vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, quét sạch dáng vẻ mệt mỏi mới rồi. Mông Đường thi thoảng thoáng ngoái đầu, khóe môi cứng như sắt thép ra một ý cười như băng lạnh, không nói không rằng.

Gần đến Dốc Ngũ Lý, từ xa xa đã nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ phía bên kia truyền đến, một đám người vây quanh, tiếng khen ngợi ủng hộ, tiếng sợ hãi rồi tiếc nuối, xen lẫn mùi thơm của canh thịt trâu tạp.

Chỉ nghe được mùi kia, dù thần thái cả đám đều không đổi, nhưng dưới chân không khỏi âm thầm thúc ngựa nhanh thêm chút.

Lại gần hơn một chút, có thể trông thấy chỗ đám người bu lại bên kia là Cúc thành, trên một trăm sĩ tốt làm thành bức tường Cúc, trong thành có mười mấy người chỉ mặc nhu y đỏ thẫm, chân di chuyển như bay, nhảy vọt đuổi theo, chơi thật hưng phấn. Mông Đường dẫn gần ngàn tên binh tốt từ bên cạnh Cúc thành đi qua, vó ngựa như sấm, mà toàn bộ người giữa sân đều nhắm mắt làm ngơ. Có đám người ngoài sân xem trận đấu rảnh rỗi, quay lại nhìn thấy họ, cũng chỉ đôi câu châm biếm dáng vẻ ướt sũng cả người nhếch nhác của họ rồi quay lại xem xúc cúc.

“Người đó là Hoắc Tướng quân!” Dịch Diệp cả kinh hạ thấp giọng nói.

Triệu Chung Vấn Đế Tố nghe vậy nhìn lại, quả nhiên trong thành Cúc có một người, dù y phục không khác mọi người, nhưng ngũ quan tuấn tú phi thường, thân hình thon dài, quả xúc cúc lượn dính dưới chân chàng, hổ hổ sinh phong, chắc chắn là Hoắc Khứ Bệnh. Vì vừa mới qua trận mưa to, nước còn đọng trong bụi cỏ, bước chân bay vút bắn tóe lên vô số bọt nước, lúc bóng sáng lóe lên càng nổi bật nét mặt trong trẻo của chàng.

“Nghe nói Hoắc Tướng quân rất thích xúc cúc, nổi tiếng trong kinh thành, không ngờ trong quân ngài cũng…” Triệu Chung Vấn không nói hết.

Đúng lúc này quả xúc cúc vừa vặn bị đá vào khung thành, làn sóng khen hay bỗng bùng nổ cực lớn, như sấm nổ xuyên tai, Tử Thanh khẽ nhíu mày, hờ hững liếc sang nhìn vào trong Cúc thành, rồi giật cương đi.

“Không phải canh thịt trâu tạp à? Sao lại là thứ này?” Đế Tố nhìn cái thứ khô vàng sềnh sệt trong chén đăm đăm, không tin nổi hỏi, “Còn nữa, đây là thứ gì, mùi vị thế nào vậy?”

Thấy Đế Tố nom như cọng giá đỗ, tên đầu bếp phụ trách múc canh hiển nhiên không đặt cậu vào mắt, nói: “Nói lời vô dụng làm gì, có ăn thì ăn đi.”

Sĩ tốt bên cạnh cũng nhao nhao buồn bực nói: “Không phải bên đó có canh thịt trâu tạp à, sao cho bọn ta ăn thứ này!”

“Canh thịt trâu tạp là để các ngươi ăn sao, ấy là để dành lại cho Tướng quân xúc cúc xong về có bánh canh dùng.” Đầu bếp tức giận nói.

“…”

Đế Tố dù oán giận đầy mình cũng không thể nói gì hơn, đành bưng mình chén cháo đậu cháy khê đi ra, tìm tới đám Triệu Chung Vấn, nhỏ giọng phàn nàn: “Thứ gì đây, mùi quái lạ, làm sao mà ăn chứ!”

“Nom như là đậu bị khét thôi, ăn được.” Triệu Chung Vấn an ủi, dùng thìa gỗ quấy thử, thử tìm ra thứ gì khô vàng còn nguyên, không kìm được tiếc hận nói, “Thật là đáng tiếc, đậu giống tốt thế mà lại bị chà đạp.”

Từ Đại Thiết bưng khay đi tới, mới ngồi xuống liền xúc một miếng, ngay sau đó không ngừng phun ra, nhăn mặt nói: “… đắng, khó ăn quá.”

“Hình như còn cho thêm gừng.”

Dịch Diệp nhíu mày nhìn thứ trong khay lom lom, mùi khét bay thẳng vào mũi, không cần ăn cũng biết đại khái là dở rồi. Bên cạnh hắn Tử Thanh cúi đầu ăn từng thìa như thường, chỉ chậm hơn bình thường chút, đã ăn xong gần một nửa khay.

“Thanh nhi, em ăn được thật à?” Nhìn cô nuốt xuống họng, Dịch Diệp còn thấy khó chịu.

Tử Thanh gật đầu nói: “Có khét một chút, ăn được.”

Triệu Chung Vấn nhét vào một miệng lớn, nhai nhai rạo rạo, vội nuốt xuống, cố gượng cười nói: “Đúng đấy, ăn được ăn được, ăn mau đi…” Lời còn chưa dứt, cơn buồn nôn chợt trào đến, vội bịt miệng.

Thấy dáng vẻ anh ta thế, Đế Tố Từ Đại Thiết càng ăn không vô nổi một miếng.

“Là cho người ăn sao!”

“Mẹ nó, cái ngữ này đến chó cũng không đụng…”

“Ở quê tôi ấy à, bà nào dám nấu cơm thành như này, bị bỏ cũng không ai cưới lại.”

Xung quanh đều ong ong tiếng hạ giọng phàn nàn, thỉnh thoảng có người giống Từ Đại Thiết, mới nếm thử một miếng đã nôn ra ngoài phi phi phi. Cách đó không xa, tiếng cười đùa vui vẻ ở phía Cúc thành truyền tới, giờ chợt nghe vào cảm thấy hết sức chói tai. E ngại Mông Đường, dù cả đám vẫn không dám lớn tiếng chửi mắng nhưng tiếng phàn nàn mỗi lúc một lớn, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe cũng có.

Đứng trơ trơ đợi trong mưa hai canh giờ, trên dưới cả người ướt đẫm, đến bữa còn bị ăn cái ngữ cháy khét cỡ này, chúng sĩ tốt căm giận trong lòng, vừa thấy Mông Đường mặt đơ bưng khay đậu khét đi tới, lập tức câm như hến.

Mông Đường dừng lại, không nhìn viên Hỏa trưởng bên cạnh rối rít nhường chỗ một gốc cây, hắn hiển nhiên không định ngồi xuống. Cầm thìa gỗ múc một miếng đậu khét, lông mày còn không thèm nhíu, đút vào trong miệng. Hai ba miếng hắn ăn sạch đậu khét trong khay mình, rồi lạnh lùng quét mắt qua đám binh tốt, ngắn gọn dứt khoát nói: “Thức ăn trong khay, mâm canh cơm, phải ăn hết sạch, kẻ trái lệnh, chém!”

Đám người do dự một lát, mới kịp tỉnh thần, cao thấp không đều đáp: “Rõ.”

Mông Đường sải bước rời đi.

Đế Tố chằm chằm nhìn theo bóng lưng hắn mãi, mới nghi hoặc nhỏ giọng bảo: “Anh nói xem, phải chăng là hắn vội tìm một chỗ để nôn không?”

“Mau ăn đi! Nói nhiều thì cũng làm được cái gì.” Triệu Chung Vấn đang và mấy miếng, cố nén cảm giác buồn nôn, lại giục Từ Đại Thiết, “Thiết Tử, mau ăn đi! Xem như uống thuốc!”

“Đắng quá, tớ không muốn ăn.” Từ Đại Thiết căm ghét nhìn khay gỗ, mà khay ăn của hắn vẫn cứ còn đặc biệt nhiều.

Triệu Chung Vấn giận tái mặt, quát: “Không nghe thấy sao, kẻ trái lệnh, chém! Ăn nhanh đi!”

Đế Tố gian khổ nuốt một miếng xong, vỗ Từ Đại Thiết nói: “Thiết Tử, ăn đi! Vì một khay đậu khét mà nộp một mạng chẳng có lời… đợi sau này chúng ta cũng nổi trội rồi á, ta mời anh ăn dê nướng cả con!”

Từ Đại Thiết thấy Đế Tố cũng bắt đầu ăn, đành ấm ức bắt đầu ăn.

Món đậu khét này, đắng không nói, còn cho thêm ớt nữa, cay đến quái dị, vừa đặc vừa chát, vừa mới hạ quyết tâm từ từ nhắm mắt nuốt xuống còn rất khó nuốt vào. Dịch Diệp ăn vô cùng khó khăn, cứng cổ nuốt hơn phân nửa khay, còn thừa một ít, hắn vừa giơ muỗng lên nghe mùi kia, buồn nôn muốn phun sạch.

Cầm thìa gỗ cuối cùng đã vét sạch khay, Tử Thanh ăn nốt miếng cuối. Dịch Diệp vô cùng hâm mộ nhìn khay gỗ sạch sẽ của cô, ngạc nhiên nói: “Em không thấy buồn nôn à?”

Tử Thanh đàng hoàng nói: “Có hơi buồn nôn, nhưng tóm lại cũng có thể ăn.”

“Ta thật sự là ăn không vô…” Dịch Diệp nhìn đĩa chằm chằm, than thở, “Còn ăn vào, ta phun sạch mất.”

Tử Thanh nhìn hắn, đưa tay cầm khay gỗ của hắn: “Anh, em ăn giúp cho.”

“Em còn ăn được?!”

“Ừm.”

Tử Thanh lại cầm thìa gỗ, ăn hết món đậu khét trong khay của Dịch Diệp. Đợi cô ăn xong, ngước lên, nhìn thấy Đế Tố bưng khay gỗ, một mặt khẩn cầu nhìn qua nàng:

“Cậu muốn ăn nữa không, hay là ăn cả khay ta đi? Ta thà rằng cầm kích chạy mười vòng, cũng không muốn ăn cái ngữ này.”

Tử Thanh cười khổ, nhịn khó chịu trong dạ dày xuống, nhận khay của Đế Tố…

Từ Đại Thiết ở bên cạnh cũng đưa tới, ngây ngô nói: “Còn của ta nữa.”

“Cậu ta mà không mắc nôn cũng ăn đến bể bụng mất. Thiết Tử, ta ăn giúp cậu!” Triệu Chung Vấn tức giận chặn khay Từ Đại Thiết, buồn bực nói, “Đến Mông Giáo Úy còn ăn được, thế mà các cậu lại không ăn được.”

Đế Tố không phục nói: “Lão Đại, sao chúng ta có thể so với Mông Giáo Úy chứ. Hắn là ai chứ, một gã trai làm bằng sắt có trái tim bằng sắt thép, nhìn cái dáng vẻ hắn kìa, anh mà có cho hắn một khay gang, hắn cũng có thể nhai nhai nuốt vào cho anh xem đấy.”

Miệng đầy mùi đậu khét, cộng thêm nói cũng không lại cậu ta, Triệu Chung Vấn nhác nói tiếp, trừng mắt liếc cậu ta, hết cách bèn vùi đầu ăn hai khay đậu khét của mình và Từ Đại Thiết.

Bọn họ ăn vừa xong, đã nghe bên phía Cúc thành truyền đến một tiếng khánh đồng vang dội, tiếp lấy là tiếng hoan hô ồn ào náo nhiệt. Tử Thanh dùng tay áo chùi miệng, trả khay gỗ cho Đế Tố, ngẩng đầu nhìn lại, thấy trận xúc cúc đã kết thúc, đám binh lính vốn dĩ xây thành tường Cúc đều đã tản ra, cười cười xôn xao bàn tán gì đấy, đi về phía bên này.

Phía nhà bếp cũng bắt đầu bận rộn, mùi thơm canh thịt trâu tạp chợt đượm nồng, bay tản ra bốn phía, nhanh chóng lấn át mùi đậu khét.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio