Bên này, Triệu Phá Nô đã bắn bốn, năm con cá, Đế Tố đang dùng đoản đao bên người phá vảy mổ bụng, loay hoay quên cả trời đất.
“Cậu đi đi, xem Cao Bất Thức có đến không, nếu có, dẫn anh ta đến đây.”
Hoắc Khứ Bệnh khẽ đá chân Đế Tố, đuổi cậu ta.
“Rõ!”
Đế Tố tự thấy được trọng dụng, rất vui vẻ, đứng dậy thu đao, chùi tay lên vạt áo, như con chuột nhắt lủi vào rừng cây.
Hoắc Khứ Bệnh lại thăm dò đầm suối, xong ngăn Triệu Phá Nô lại: “Đủ rồi, đừng bắn nữa.”
Triệu Phá Nô cúi nhìn bốn năm con cá lẻ tẻ trên đất, khó hiểu nói: “Tướng quân, mớ này còn chưa đủ dắt kẽ răng đâu. Đợi lát nữa Cao Bất Thức đến, một mình hắn có thể ăn năm con đó.”
“Cho hắn nếm thử chút, chứ đâu phải lấp đầy bụng.” Hoắc Khứ Bệnh xách cá, xếp từng con đặt song song lên một mặt đá trơn nhẵn, “Bao nhiêu đây là đủ rồi, vừa vặn mỗi người một con. Cá trong đầm nước này không nhiều, không đáng chém tận giết tuyệt, để chúng còn lưu lại giống chứ.”
Triệu Phá Nô cười, thu cung: “Tướng quân nói đúng lắm.”
Nghe sột sột soạt soạt sau lưng, Triệu Chung Vấn ngoái lại nhìn, là Tử Thanh ôm ít cành khô từ trong rừng bước ra, bèn chỉ huy cô: “Thả bên kia, chỗ đống đá kia.”
Tử Thanh theo lời, cất cành khô, xem chừng không đủ dùng, định quay đi nhặt tiếp.
“Mặt cậu sao thế?” Triệu Phá Nô nhìn khuôn mặt cô sưng vù còn rướm mấy vết máu, ngạc nhiên nói.
“Hửm?” Tử Thanh đưa tay lên quẹt, lúc này mới thấy nhức, nhìn thấy vết máu, bèn dùng ống tay áo chùi dối, giấu giếm, “Có lẽ là mới bị cành cây va quẹt.”
Lau vậy chẳng những chẳng sạch mà còn khiến khuôn mặt thêm lộn xộn, Hoắc Khứ Bệnh thấy thế nhíu mày: “Dùng nước rửa cho sạch đi.”
Tử Thanh đành xuống bờ đầm vốc nước rửa mặt.
Triệu Phá Nô càng thêm không hiểu: “Nhặt có mấy khúc cây cũng có thể biến thành thế này, không phải cậu đụng phải gấu đó chứ”
Hoắc Khứ Bệnh lườm anh ta: “Có mấy giống cỏ có độc tính, sưng cũng chẳng có gì lạ, có gì mà ngạc nhiên.”
Triệu Phá Nô đành im miệng, nhưng vẫn còn lầm bầm thầm trong lòng.
Nước suối lạnh buốt, dấp lên mặt cực kỳ dễ chịu, cảm giác bỏng như lửa đốt lập tức tan biến rất nhiều. Tử Thanh đang rửa, chợt có một bàn tay từ phía sau chạm gần bên cổ, theo phản xạ cô nghiêng người tránh, quay lại đụng mặt Hoắc Khứ Bệnh…
“Hoảng cái gì chứ,” Hoắc Khứ Bệnh nhìn ra vẻ căng thẳng đề phòng trong mắt cô, vê đóa hoa nhỏ màu vàng nhạt trong tay đưa cô xem, giải thích, “Cái này, dính trên viền áo cậu…”
Dù thấy chẳng hiểu thấu, Tử Thanh vẫn “Ừm” đáp, cụp mắt bổ sung: “Đa tạ Tướng quân.”
Hoắc Khứ Bệnh hình như nhận ra hành động mình quái dị thật, cuống quýt ném đóa hoa nhỏ, đổi thành vẻ mặt không kiên nhẫn: “Cởi giáp ra, tự lại bên cạnh đống lửa hong khô đi. Mông Đường cực kỳ bao che cho con, đừng để lát hồi ta phải giải thích lại với anh ấy.”
Triệu Phá Nô đang ngồi bên đống củi khô, vừa đánh đá lửa vừa cười nói: “Tướng quân nói đúng đó, đừng thấy Mông Đường ngày thường lạnh lẽo với thủ hạ, bao che cho cấp dưới như con mới đúng là cậu ta. Vừa rồi ta còn lo, nếu Mông Đường hỏi tới phải nói thế nào…”
Hoàng hôn dần buông, ánh sáng trong khu rừng rất nhanh biến mất, Hoắc Khứ Bệnh nghe Triệu Phá Nô nói lải nhải liên hồi, không yên lòng đút thêm củi vào đống lửa, khóe mắt nhìn thấy Tử Thanh đã tháo giáp, nhu y rộng rãi, càng lộ dáng người mỏng manh, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, lặng lẽ đứng dưới trời chiều, giống như một gốc cây con trong rừng.
“Củi e là không đủ,cậu đi nhặt thêm một ít.” Triệu Phá Nô vô tình sai Tử Thanh.
“Rõ.”
Hoắc Khứ Bệnh thấy cô đi vào cánh rừng âm u, mới hỏi Triệu Phá Nô: “Anh có biết ai là người Mặc gia không?”
“Mặc gia?” Triệu Phá Nô nhíu mày suy nghĩ, “Nhiều năm rồi chưa nghe qua về người Mặc gia, từ sau khi Thánh thượng chỉ để mỗi Nho thuật độc tôn, hình như đã giải tán rồi?”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn vào trong rừng chép miệng: “Trong đó, có ngôi mộ hoang, là người Mặc gia.”
Hướng chàng chép môi là ngay phía sau Triệu Phá Nô, Triệu Phá Nô giật mình, cảm thấy sau người lạnh buốt, bật dậy dời chỗ, rồi mới hỏi: “Là ai?”
“Tần Đỉnh. Anh từng nghe qua chưa?”
“Không biết.” Triệu Phá Nô không cần suy nghĩ đã lắc đầu, vừa nghĩ lại vừa cười nói, “Nhưng tôi có nghe người Mặc gia hiệp nghĩa chú trọng võ công, phần lớn đều là người có võ nghệ cao cường, đặc biệt là kiếm pháp Mặc gia, sẽ không truyền cho người bên ngoài. Tướng quân, ngài nói xem dưới ngôi mộ hoang kia có thể giấu kiếm phổ gì không?”
Hoắc Khứ Bệnh liếc anh ta, nói: “Được, anh đi đào đi, ta ở đây đợi là được.” Chàng biết Triệu Phá Nô cực kính sợ quỷ thần, tuyệt đối không dám đi làm mấy thứ như đào mộ người.
Triệu Phá Nô cười hắc hắc không ngừng, quả nhiên khoát tay lia lịa: “Tướng quân nói đùa, tôi chỉ thuận miệng thôi, có là thật tôi cũng chẳng thể đi lấy, đào mộ là chuyện thất đức hỏng tám đời đó.”
Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười, thuận tay thêm củi khô vào đống lửa, lúc này xung quanh đã tối hoàn toàn, một vầng trăng non như móc câu trên trời, gieo ánh sáng lờ mờ xuống bên dưới, bóng cây loang lổ xung quanh.
“Tên nhóc kia không lạc đường đó chứ?” Đã lâu không thấy Đế Tố quay lại, Triệu Phá Nô không khỏi có phần bận tâm.
Hoắc Khứ Bệnh cho rằng anh ta nói Tử Thanh, hai mắt nhìn vào trong rừng tối thui, lạnh nhạt nói trong miệng: “Với cái tính đó, có lạc cũng tìm được đường về.”
“…” Triệu Phá Nô nghe không hiểu lắm, “Tính cậu ta thế nào?”
“Đế Tố dóc tổ, cậu ta nói là mình cứu cậu nhóc kia, trong khi thật ra là cậu nhóc kia cứu cậu ta, lúc đó ta nhìn thấy rất rõ.”
Triệu Phá Nô run lên, giờ mới hiểu Hoắc Khứ Bệnh đang ám chỉ Tử Thanh, nhớ lại nói: “Nhưng khi ngài hỏi cậu ấy, cậu ấy vẫn thừa nhận là Đế Tố cứu mình.”
Hoắc Khứ Bệnh chọc đống lửa, nhìn ánh lửa đăm đăm đến ngẩn ra, một lát sau nói: “Ở tuổi như cậu ta, lấy đâu ra trầm ổn như vậy nhỉ…” Trên người Tử Thanh có gì đó không xứng với độ tuổi và xuất thân, làm chàng nghi hoặc không hiểu, nhưng chẳng thể nghĩ ra nguyên do.
Triệu Phá Nô cười nói: “Tôi không biết, nhưng nếu lấy câu này để tả Tướng quân ngài, thì cũng suôn mà.”
Đang nói, nghe tiếng bước chân từ trong rừng truyền đến, đồng thời còn có một mùi hơi cay gay mũi thoang thoảng thổi đến, Hoắc Khứ Bệnh Triệu Phá Nô nhìn nhau cười một tiếng, đều biết là Cao Bất Thức tới. Cao Bất Thức nhai khổ kha, hay mang theo bên người, người lúc nào cũng có mùi khổ kha nhiều năm không bay, chưa thấy người đã nghe mùi trước.
“Lão Cao, chừng nào thì ông mới cai món đồ chơi này thế?” Triệu Phá Nô cao giọng, cười nói vọng qua, “May mà tôi bắt cá xong rồi, nếu không ông bốc mùi thế này sẽ đuổi cá chạy hết mất.”
Một tràng cười to cởi mở vọng từ trong rừng ra: “Triệu Phá Nô, lần trước lúc nhóc ở chỗ của ta, vừa cởi giày, muỗi trong tám dặm đều chạy hết. Ta không sỉ vả mi, mi còn sỉ vả ta!”
Đương nói, một bóng người cao lớn từ trong rừng bước ra, Đế Tố theo sau, càng giống con gà chíp hôi.
“Tướng quân!” Cao Bất Thức quỳ chân sau hành lễ với Hoắc Khứ Bệnh.
Hoắc Khứ Bệnh cười chỉ chỉ tảng đá bên cạnh, ra hiệu bảo hắn ngồi: “Thứ đó ăn nhiều không tốt, cai được thì cai đi.”
Cao Bất Thức cười ha hả, gãi gãi mấy sợi râu mọc bên tai, khoát tay lia lịa: “Nhai hơn hai mươi năm rồi, cai không được, cai không được, muốn ta cai nó cũng như muốn mạng ta vậy.” Hắn thấy Triệu Phá Nô đã xiên cá xong, cầm lên lửa nướng, bèn đích thân móc một mớ bình lọ, nhanh nhẹn theo thứ tự rẩy lên mình cá, thấy muốn hoa mắt.
Triệu Phá Nô cầm bình nhỏ, để lên mũi hít hà, cười nói: “Thứ này nghe thơm nhất, coi như phần ta nhé.”
“Cầm đi.” Cao Bất Thức hào phóng cực kì, “Người Trung Nguyên các người bảo biết ăn, nhưng bàn về hương liệu để nướng thì thật sự ít đến đáng thương, không bằng một nửa Hung Nô nữa.” Hắn là người Hung Nô, vì bất hòa giữa các bộ lạc Hung Nô, bị Y Trĩ Tà loại trừ, mấy năm trước đã hàng triều đình Hán, rất được trọng dụng.
() Thiền Vu Y Trĩ Tà, tại vị năm
Triệu Phá Nô cười nói: “Nếu không sao tự dưng Tướng quân nhớ gọi cậu đến đây chứ… Đúng rồi, ở đây không có rượu thật đáng tiếc, cá nướng nhắm rượu, đúng là là mỹ vị nhân gian.”
Cao Bất Thức cười ha hả, đứng dậy đến bên yên ngựa móc một chiếc túi bằng da chứa đầy rượu, ném cho Hoắc Khứ Bệnh: “Rượu sữa ngựa, Tướng quân uống quen không?”
Hoắc Khứ Bệnh không đáp, chỉ đưa tay tiếp lấy, mở nắp uống một hớp lớn trước, rồi mới đưa cho Triệu Phá Nô.
Nghe tiếng động sột soạt trong rừng, Cao Bất Thức quay đầu quát: “Ai đó?”
Chỉ thấy Tử Thanh cúi đầu ôm bó củi chuyển ra, Đế Tố vội lên đón lấy, ôm bó củi lại cạnh đống lửa, chăm chú châm thêm.
Hoắc Khứ Bệnh liếc ngó Tử Thanh, không biết hái đâu được chút quả mọng, ngựa đang ăn vui vẻ trong lòng bàn tay cậu ta. Dù con ngựa mà Tử Thanh đang cho ăn chỉ là thớt ngựa bình thường của cậu ta, nhưng thớt huyền mã kia của mình lại ngó qua cực thèm thuồng, thèm đến nỗi đụng đụng vào gót chân cậu.
“Cậu đút bậy bạ cái gì thế!” Chàng đứng dậy lớn tiếng quát, “Những thứ trên đất hoang há có thể cho ngựa ăn bậy à, có độc hay không cậu còn không biết! Ngộ nhỡ ngựa có nguy hiểm thì sao?”
Đột nhiên thấy Hoắc Khứ Bệnh nổi khùng, chớ nói Đế Tố, ngay cả Triệu Phá Nô với Cao Bất Thức cũng giật nảy người, vội đứng lên nhìn Tử Thanh.
Dĩ nhiên Tử Thanh không thể cho ăn tiếp, đành khoanh tay trả lời: “Bẩm Tướng quân, quả này không có độc.”
“Sao cậu biết không có độc?”
Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày sải bước đi tới, đoạt lấy quả mọng trong tay cô, quả chỉ nhỏ chừng đầu ngón tay, màu đỏ tía, là thứ chàng chưa từng gặp bao giờ.
Cao Bất Thức cầm mấy quả, lại gần đống lửa nhìn kỹ, sau một lát cười nói: “Tướng quân yên tâm, quả này ở Hung Nô gọi là hỏa liên châu, ngựa thèm nó như thèm quỳnh chi ngọc dịch, nhưng rất hiếm thấy. Ta chỉ biết, ngựa cái mang thai ăn quả này là tốt nhất.”
() quỳnh chi: thạch, ngọc dịch: rượu ngon >> chắc là tên loại rượu ngon.
Nghe vậy, Hoắc Khứ Bệnh mới yên lòng, bảo Tử Thanh: “Ngựa cậu mang thai sao? Cho ăn thứ này… Mày xem chút tiền đồ của mày kìa.” Câu sau là nói thớt huyền mã, con huyền mã đã tìm cách chen đầu đến kề sát bên vai chủ nhân, không chờ kịp mà ăn sạch quả mọng trong tay chàng.
Phủi sạch vụn trên tay, chàng ngồi xuống lại, thấy Tử Thanh vẫn cụp mắt đứng đấy, mở miệng kêu: “Còn đứng đấy làm gì, tới đây ngồi đi.” Chàng chỉ hướng bên cạnh mình.
Tử Thanh xem như hắn ta chỉ bừa một chỗ, không nghĩ là thật, bèn ngồi xuống tảng đá bên cạnh Đế Tố.
Thấy thế, Hoắc Khứ Bệnh không tiện nói gì thêm, chỉ nhìn cô chòng chọc mấy cái rồi thôi.