Do tuyết rơi, mặt đất rất lầy lội, hai người lội bộ đi gần một ngày đường núi mới tới huyện úy, theo bố cáo tìm được chỗ trưng binh ngoài thành.
Dù sắc trời đã tối, chỗ trưng binh vẫn người người nhốn nháo, thi thoảng còn có kẻ lục tục đuổi tới. Ban đầu Dịch Diệp còn lo rằng nom Tử Thanh non nớt nhỏ tuổi, sợ sẽ khiến người nghi ngờ, nhưng dạo qua một vòng mới phát hiện đến đồng ý nhập ngũ không ít thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, mà Thiểu lại chủ ký vốn không để ý tới, chỉ lo lập danh sách.
Tử Thanh tiến lên định xếp hàng ghi danh, bị Dịch Diệp níu lại, kéo sang bên cạnh.
“Em… quyết định thật à? Một khi đã ghi danh là xem như em không thoát thân được. Chi bằng, chúng ta suy nghĩ lại một chút…” Sắp đến cuối, tận đáy lòng Dịch Diệp vẫn còn lưỡng lự.
Tử Thanh không đáp, trực tiếp kéo hắn đi xếp hàng.
“Thanh nhi…” Dịch Diệp trì tay cô, “Suy nghĩ lại đi…”
“Anh còn có cách khác ư?” Tử Thanh bình tĩnh nhìn hắn hỏi.
Dịch Diệp nghẹn lời.
Nhẹ nhàng tránh khỏi tay hắn, Tử Thanh không nhìn nữa, quay đi nói: “Chớ suy nghĩ quá nhiều, chết sống có số… Vì tiên sinh và phu nhân, chuyện chúng ta có thể làm cũng chỉ có bấy nhiêu.”
Dịch Diệp nhìn cô từ tốn bước tới cuối đội, bình tĩnh đứng im tại chỗ một hồi, thở dài, cũng đi tới xếp hàng sau lưng cô.
“Thanh nhi, sau này đừng gọi ta Dịch Nhị ca nữa, gọi anh đi.”
Tử Thanh vẫn lặng im, lâu đến mức Dịch Diệp tưởng cô không nghe thấy, mới nghe tiếng cô tự gọi không rõ lắm:
“Anh.”
“Ừm…” Dịch Diệp từ phía sau dùng sức ấn vai cô, giọng hơi khàn khàn, “Từ hôm nay trở đi, hai huynh đệ ta đồng sinh cộng tử. Nếu em xảy ra chuyện, vi huynh cũng tuyệt đối không sống tạm, trên đường xuống suối vàng, luôn có ta đi cùng em.”
Nghe vậy, Tử Thanh hơi cứng người, cô hơi ngả đầu qua; định nói gì đấy, mãi lâu, cũng không nói nên lời, quay thẳng lại, chậm rãi di chuyển theo đội về phía trước.
Ghi danh xong xuôi, phàm là sĩ tốt nhập ngũ sẽ được đi nhận cháo ăn. Tử Thanh Dịch Diệp chạy cả một đường còn chưa dùng cơm, bụng đói kêu vang từ lâu, mỗi người nhận bánh mì và cháo ăn trước. Trời đông giá rét, dĩ nhiên bánh mì cóng đến cứng ngắc, cháo ngô vừa ít vừa lạnh, uống một ngụm cũng phát run từ từ đầu đến chân. Hai người họ đói lả, chậm rãi nhai bánh mì, thỉnh thoảng nhấp một hớp cháo lạnh, nhưng cũng ăn sạch sẽ.
Ăn xong bèn đi tới doanh trướng dựng tạm, vì rất nhiều người, tràn ngập đủ loại mùi vị khác thường thật khó chịu. Dịch Diệp bẩm sinh thích sạch sẽ, nhíu mày cười khổ nhìn Tử Thanh. Người sau cứ như không nghe thấy, đảo mắt tìm được một góc vắng trên giường chung còn chỗ trống bèn kéo Dịch Diệp qua.
“Mệt mỏi cả ngày, nghỉ một lát đi.” Tử Thanh dùng túi đồ làm gối, lăn vào tận cùng bên trong giữ nguyên quần áo nằm xuống, nói với Dịch Diệp.
“Em ngủ đi, trong một chốc ta vẫn chưa ngủ đặng.”
Dịch Diệp vỗ về đầu cô, lấy ngoại bào của mình bên cạnh đắp cho cô, che nửa diện mạo. Tử Thanh nhìn hắn một chút liền nhắm mắt, không nhiều lời nữa, chỉ co người, nghe lời thiếp đi.
Trong trướng hò hét ầm ĩ, vừa dơ vừa thúi, khó vậy mà con bé có thể ngủ được. Dịch Diệp cười lắc đầu, dựa nửa người dưỡng thần. Bên cạnh hắn không xa là một đám người vây quanh bàn luận cao xa, toàn là những người ít tuổi tầm không quá hai, ba mươi, hắn nghiêng tai nghe ngóng, mới biết họ đang bàn luận về Tướng quân đương triều dẫn binh —
“… Triệu Tín phản bội chạy trốn, Thánh thượng rất bất mãn với Vệ Đại Tướng quân, trái lại lại phong thưởng khen ngợi Quán Quân Hầu, nghe nói muốn để ngài ấy làm Tướng quân.”
“Quán Quân Hầu là cháu bên họ ngoại của Vệ Đại Tướng quân, cơ bản cũng là một nhà, ngài làm Tướng quân hay Vệ Đại Tướng quân không phải đều như nhau à…” Có người xem thường.
“Cũng không phải, tuy nói Hoắc Khứ Bệnh này và Vệ Đại Tướng quân đều giống ở chỗ là con riêng…” Người nói đặc biệt thấp giọng, “Nhưng mà Hoắc Khứ Bệnh từ nhỏ đã ra ra vào vào trong cung, cực kỳ gần gũi vói Thánh thượng, tính tình cũng không giống Vệ Đại Tướng quân.”
() tư sinh: con riêng, khi cha mẹ không là vợ chồng chính thức.
() “Quán Quân” 冠军 là đứng đầu, thời cổ thường đem xưng hiệu này phong cho tướng lĩnh có chiến công hiển hách nhất, nguồn
Một người khác hạ thấp giọng hơn nữa, Dịch Diệp phải nghiêng cả người qua mới nghe rõ: “Nghe nói Quán Quân Hầu rất đẹp trai, Thánh thượng đối đãi ngài ấy cũng không bình thường… là thật chăng?”
“Cũng nghe vậy đó, ai biết có phải thật không, nhưng mà…” Người kia cố ý tạm ngừng, “Dù ngài ấy là ai, Thánh thượng đã muốn, ai dám không ngoan ngoãn nằm xuống.” Tiếp lấy là một tràng cười hắc hắc, toát vẻ hạ lưu bỉ ổi khó nói nên lời, đám khác sau đó cũng cười theo.
Xem chừng tiếp sau cũng chẳng có gì hay ho, Dịch Diệp cau mày, dịch người đi, không muốn nghe tiếp. Nhìn qua Tử Thanh cuộn tròn người, hơi thở đều đều phập phồng, đã vào giấc say.
Một đêm vô sự.
Sáng sớm hôm sau, Úy tào Duyện Sử mặt luôn âm u dẫn mười quân lại thức tỉnh cả đám, kiểm kê nhân số, lệnh họ xếp thành đội, mỗi người nhận hai cục bánh bao không nhân cứng ngắc làm lương khô cho cả ngày đi đường.
Đang lúc xếp đội, bỗng một thớt khoái mã phóng đến, quân lại tung người xuống ngựa, tìm tới Úy tào, trình một cuốn thẻ tre. Úy tào mở ra xem một hồi, sau đó giương mắt quét xuống đám tân binh đang gặm bánh bao… Thấy hắn quét mắt, lập tức có mấy tên nhát gan, bánh bao nghẹn nơi cổ họng, không dám nuốt xuống.
“Em đoán xem, lại là chuyện gì nữa?”
Ở vào thời kỳ cảnh giác trường kỳ với quan lại, Dịch Diệp thọc Tử Thanh đang nhai bánh bao cứng. Tử Thanh tốn sức nuốt miếng vụn bánh bao, lắc đầu, sau đó cẩn thận bọc lại phần bánh còn thừa cất vào trong ngực.
Không để Dịch Diệp ngờ vực vô căn cứ quá lâu, Úy tào thấp giọng sai một quân lại bên cạnh, quân lại lập tức nhảy lên chỗ cao, cất cao giọng nói với đám người: “Trong quân cần y quan khẩn cấp, trong các ngươi ai là y công ba mươi hai tuổi trở xuống hãy ra khỏi hàng.”
Trong tân binh lập tức dấy lên xôn xao, có mấy người lục tục đứng dậy. Dịch Diệp và Tử Thanh nhìn nhau một lát, hai người đều từng theo Dịch Hi học y nhưng chưa từng đứng ra hành nghề độc lập nên đều hơi lưỡng lự. Nhưng cũng chỉ do dự một hồi, nghĩ đến mấy chữ ‘cần khẩn cấp’ mà quân lại nói, chắc trong quân có rất nhiều thương binh nên hai người cùng ra khỏi hàng.
Đứng ra vô số cũng chỉ mới bảy, tám người, Úy tào không tin tưởng lắm đánh giá bọn hắn, nhất là thấy Tử Thanh còn quá nhỏ tuổi, ánh mắt càng toát vẻ nghi ngờ. Cũng may hắn không kiểm tra, chỉ không kiên nhẫn phất tay, cho quân lại dẫn họ lên một chiếc xe bò có màn che có lỗ thông hơi lên đường.
Bởi chung quanh đều bị màn che cực kín kẽ, vừa lên xe đến cả xe bò chạy đi hướng nào họ cũng không rõ lắm, bên ngoài quân lại lái xe cũng không để ý tới bọn họ, họ đành tự mình dựa vào vách xe gà gật. May mà dù xe bò không nhanh bằng xe ngựa nhưng yên hơn nhiều, dằn xóc cũng không tính là lợi hại.
Như thế đi mười mấy ngày, xe bò đi cùng bọn họ dần dần biến thành mười mấy chiếc, quân lại lái xe cũng đổi qua mấy người. Mà người trong xe từ đầu đến cuối vẫn không biết mình bị đưa đến nơi nào, mãi cho đến hôm ấy, trời gần giữa trưa, ở trong xe, Tử Thanh mới nghe thấy một âm thanh xa xôi chôn sâu trong trí nhớ —
m thanh kia như tiếng hí phụ họa, vạn trống cùng đánh, chấn động cả một khung trời. Nếu bọn họ có thể thò đầu ra ngoài xe, sẽ biết chấn kinh không hề chỉ có họ, từng bầy chim tước bị kinh động vỗ cánh trốn thật nhanh. Mỗi lúc một gần, càng lúc càng vang, ùn ùn kéo đến, tựa như muốn bao phủ hết thảy, làm người người trên xe bò càng thêm hoảng loạn, họ dùng sức vạch màn che, muốn từ khe hở nhìn thấy chút gì.
Dịch Diệp cũng muốn nhìn rõ, đáng tiếc xa gần đều có cây cối che chắn, chẳng thấy được gì. Tử Thanh giạt khe hở chỗ màn che, nói khẽ: “Là tiếng vó ngựa, chắc đang thao luyện binh mã.”
“Thao luyện binh mã?!” Dịch Diệp kinh ngạc, “Tiếng động lớn đến vậy, phải có đến bao nhiêu con ngựa nhỉ?”
“Nghe tiếng, hẳn là hơn vạn thớt.”
“Nói vậy, chúng ta đã sắp đến quân doanh! Tổ tông phù hộ, cuối cùng cũng đến.”
Dịch Diệp xoay người lại vui mừng, mấy ngày qua ngồi trên xe bò quả là bị bực bội muốn phát khùng. Những người khác trên xe nghe vậy, đều nhẹ thở phào, duỗi tay chen chân cảm khái đoạn đường này không dễ. Chỉ mỗi Tử Thanh lẳng lặng dựa vào vách xe, không nhúc nhích, nhắm mắt lắng nghe tiếng vó ngựa không gì ngăn trở không chút lưu tình bước qua, thức tỉnh ký ức cô phủ bụi đã lâu.
“Xuống cả đi, xuống cả đi! Xếp hàng!”
Quân lại lùa họ từ xe bò xuống như lùa vịt, cho bọn họ xếp hàng đứng ngay ngắn.
Nắng trời ở đây rất đẹp, không ngăn không trở rải xuống, tất thảy xung quanh sáng đến mấy phần chói mắt. Tử Thanh nheo mắt, hơi ngước đầu, nhìn lá cờ lớn màu đỏ tung bay mãnh liệt trong gió kia — một chữ “Hoắc” sắc sảo mạnh mẽ đậm nồng màu mực.
Không phải chữ “Lý”, cô lặng lẽ thở phào.
Dịch Diệp vỗ nhẹ bả vai cô, thì thầm bên tai: “Là chữ Hoắc, hẳn là Hoắc Khứ Bệnh, năm ngoái Thánh thượng vừa phong ngài làm Quán Quân Hầu. Nghe nói Thánh thượng muốn phòng ngài làm Tướng quân, lãnh binh thảo phạt Hung Nô, xem ra là thật.”
Tử Thanh “Ừm” đáp, dõi mắt nhìn theo hướng tiếng vó ngựa vang lên, từ xa xa chỉ thấy được bụi mù cuồn cuộn bốc lên trời, thi thoảng nghe thấy tiếng lưỡi mác; chỗ gần là một đội người mặc y phục đỏ thẫm, binh lính mặc giáp cầm cách đó không xa cầm bặc hình thiết kích đang thao luyện, xa hơn còn có cầm trường sát thao luyện. Nét mặt mỗi người lính đều không cảm xúc, lúc đi đường đều nhìn không chớp mắt, càng toát vẻ binh nghiêm ngựa túc.
() một loại giáo dài.
Binh tốt đi thông báo nhanh chóng đi theo một Giáo Úy dáng người cao lớn vạm vỡ quay lại chỗ quân lại.
“Ưng Kích Tư Mã, đây là bốn mươi sáu y công, theo Tướng quân yêu cầu, tuổi đều từ ba mươi hai trở xuống. Đây là danh sách.” Quân lại trình lên thẻ tre.
Ưng Kích Tư Mã Triệu Phá Nô nhận lấy thẻ tre, cũng không nhìn, chỉ ấm áp cười nói: “Tướng quân còn chưa về, đợi ngài ấy về sẽ trình cho ngài xem. Mấy người này…” Anh đánh giá sơ vài lần, “Chưa hẳn có thể giữ lại cả, còn phải sàng chọn. Các ngươi đi xe mệt mỏi cả một đường, vất vả rồi. Ta cho người sắp xếp doanh trại sẵn, nghỉ ngơi trước đi.”
Quân lại lĩnh đội cười chắp tay nói: “Đa tạ Ưng Kích Tư Mã.”
“Đúng rồi,” Triệu Phá Nô ghé tai qua, “Lần sau phát quân phục cho bọn hắn trước, đừng có lúc nào cũng giống như đưa nạn dân tới thế, Tướng quân thấy ắt cau mày đấy.”
“Vâng, là ti chức sơ sẩy.” Quân lại dẫn đội vội đáp.
Triệu Phá Nô gật đầu cười khì, sau đó chậm rãi dạo bước đến trước đội tân binh, cười nói với đám người: “Đói cả rồi chứ?”
Thấy anh ta cao lớn uy mãnh, nói chuyện lại rất ôn tồn, không giống như viên Úy tào gặp trước đây mặt mày âm binh, mọi người chợt sinh lòng gần gũi. Mấy kẻ gan lớn mặc dù không dám tùy tiện nói chuyện, cũng nhẹ gật đầu.
Triệu Phá Nô lại cười một tiếng: “Mọi người chịu đựng chút nữa, qua chỗ Hình Y trưởng của chúng ta gặp một tí, ngay sau đó sẽ có người đưa các người đi dùng cơm.”
Nghe câu gặp Hình Y trưởng một tí hời hợt trong miệng anh ta, tất cả cứ cho là cũng chỉ làm theo thông lệ, đến nơi mới phát hiện thật ra không phải. Hình Y trưởng ngồi trong trướng, đám người xếp hàng chờ ngoài trướng, theo thứ tự bước vào, mỗi lần một người. Người đi ra đứng chỗ khác, không được trò chuyện cùng người chưa vào trướng.
Xếp cuối là Tử Thanh, là người cuối cùng vào doanh trướng, cô cũng là người vào lâu nhất. Ở ngoài trướng Dịch Diệp lòng nóng như lửa đốt các thứ, sợ cô đã bị Hình Y trưởng nhìn ra sơ hở gì. Mãi một chốc, rốt cục nhìn thấy Tử Thanh vén màn đi ra, ánh mắt yên tĩnh bước đến xếp hàng bên cạnh hắn, hắn mới tạm hơi yên lòng, song vẫn còn nghi hoặc đầy đầu.
Quả nhiên ngay sau đó có người dẫn bọn họ đi dùng cơm, gặm bánh bao không nhân cả một đường, tự dưng giờ được thảy cho cơm tẻ rưới nước thịt quả khiến khẩu vị lớn hẳn, chưa kể tới trong nước thịt còn xen lẫn vài mẩu thịt dê vụn nát, mọi người đều ăn rất là ngon lành.
Ăn xong, Dịch Diệp mới thì thầm hỏi Tử Thanh đã gặp chuyện gì trong trướng.
“Ông ấy muốn em đọc thuộc lòng về Linh hoạt kinh mạch luận, hỏi về Sinh khí Thông thiên luận,” Tử Thanh đáp, “Cuối cùng lại nói về Bảo mệnh toàn hình luận.”
Dịch Diệp cứng lưỡi: “Ông già đó bắt em trả bài thuộc lòng nhiều thế! Ông ấy chỉ lấy ba loại dược liệu Thục địa, Sinh địa và Thông khí đến bảo ta phân biệt, rồi nói ra hiệu dụng… Em đọc được chứ?”
“Ừm, trước đây tiên sinh có lệnh cho em học thuộc qua.”
Tử Thanh gật đầu, dùng thìa gỗ cẩn thận vét sạch từng hạt cơm còn sót trong chén, ăn kì hết.
Dịch Diệp thở dài cười nói: “May mà em còn nhớ, thật sự là tổ tông phù hộ, nếu lấy nó hỏi đến ta, là coi như không xong.”