() nay thuộc Thiểm Tây.
Ngày thứ ba sau khi Tướng quân đi, Huyện úy địa phương đích thân đưa đến mấy xe ngô, hai mươi mấy con trâu dê mấy lồng gà vịt bồ câu các loại đến an ủi đội quân. Gặp cảnh tự dưng ân cần bất thình lình, dù đám người không hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng cần ăn vẫn nên ăn, cũng không dây mơ gì.
Xưa nay Tử Thanh chỉ biết không thể lãng phí chứ chẳng để ý đến đang ăn gì, mặc cho Oman bưng tới thứ gì, thuốc đắng hay canh tươi, cô đều ăn uống sạch sẽ. Có lẽ do thuốc có hiệu nghiệm, có lẽ là điều trị thỏa đáng, cũng có lẽ là hiệu quả của thuốc trong chiếc bình lưu ly kia, vết thương trên vai cuối cùng không sinh mủ lại nữa, đàng hoàng bắt đầu từ từ kéo vảy.
Ăn hết mấy con gà, quả thực Dịch Diệp phấn chấn tinh thần, cả ngày xách chân què lò cò tới lò cò lui trong doanh. Trưa hôm ấy, hắn cò đến trong lều Tử Thanh, sau lưng còn dẫn theo người, cười nói: “Thanh Nhi, em xem là ai tới đây?”
Từ lúc xuống thuyền đến giờ chưa gặp lại Đế Tố, vừa gặp, tất nhiên Tử Thanh rất vui vẻ, nhìn kiểu ăn mặc của cậu, thắt lưng mang bội kiếm, đã thăng làm Quan Trưởng.
“Đế Tố…” Tử Thanh khẽ gọi, không biết sao tự dưng lại nhớ đến lúc mới vào Ngũ, nhớ đến Lão Đại và Thiết Tử, tự dưng cổ họng không tự chủ được có phần nghẹn ngào.
Thấy cô, hình như Đế Tố hơi không được tự nhiên, thù trước tất nhiên là không thể báo, xem như cứ thế mà tha thứ cho cô thì cậu lại không qua được dớp trong lòng mình, bèn cứng rắn nói: “Ta đến đưa lệnh Tướng quân.” Dứt lời, cởi túi trên người xuống đưa cho cô.
Tử Thanh không hiểu ý cậu, mở ra xem, bên trong là một bộ quân bào đỏ thẫm, đai lưng các thứ của Trung Lang Tướng.
“Tướng quân lệnh cho cậu đi quận Bắc Địa.”
“Quận Bắc Địa?!” Tử Thanh vẫn không hiểu rõ lắm, “Đi bây giờ luôn hả?”
“Ừm, đây là mệnh lệnh của Tướng quân.” Đế Tố gật đầu, “Xe ngựa đã chờ ở ngoài doanh trại.”
Vốn dĩ không muốn quấy rầy bọn họ ôn chuyện, nhưng nghe đến đây, Oman không thể không tự vén rèm từ ngoài vào đến, hỏi: “Muốn Tử Thanh đi quận Bắc Địa làm gì?”
“Tướng quân cũng không chỉ rõ.” Đế Tố nói.
“Được rồi…” Dịch Diệp ôm vai Đế Tố, vỗ vỗ, “Mệnh lệnh Tướng quân cậu đã truyền đạt xong rồi, giờ thì kể những gì cậu biết đi. Tử Thanh đi quận Bắc Địa để làm gì?”
“Ta không biết thật.” Đế Tố dừng đoạn, mới nói, “Song lần này trong số xuất chinh, từ binh sĩ bình thường trực tiếp tấn thăng làm Trung Lang Tướng ngoài cậu ấy ra không còn ai khác. Có thể hiểu là Tướng quân vô cùng coi trọng cậu ấy.”
“Không thì tại sao có câu tổ tông phù hộ chứ!” Dịch Diệp cười nói, “Trung Lang Tướng, thật là lợi hại.”
Xem ra sau khi làm Tướng quân nổi khùng, Tướng quân không muốn đổi cấp tướng lại thành tiền thưởng cho mình, Tử Thanh thầm thở dài, chắc là Tướng quân giận thật rồi.
“Đúng rồi, ” Đế Tố nhớ tới một chuyện khác, xoay sang Dịch Diệp nói, “Tướng quân bảo anh đi tìm một y công họ Phùng ở trấn Định Xuyên.”
Dịch Diệp sửng sốt: “Y công họ Phùng? Sau đó thì sao?”
Đế Tố lắc đầu: “Tướng quân không nói, chỉ dặn dò rằng anh hãy đi tìm người này.”
Dịch Diệp càng thêm mù mờ, tự lẩm bẩm: “Lẽ nào người ấy có thể trị chân cho ta? Không thể nào…”
Oman hỏi Đế Tố: “Tướng quân muốn Tử Thanh khi nào đi quận Bắc Địa?”
“Tướng quân nói, nếu vết thương cậu ấy không có gì đáng ngại thì khởi hành ngay.”
Tử Thanh trong một thoáng cũng chẳng đoán ra rốt cuộc ý Tướng quân thế nào, đã nghe thấy tiếng xe ngựa chờ ngoài cửa doanh, bèn xoay người đi gói ghém quần áo lặt vặt thì bị Oman ngăn lại.
“Ta cũng đi, ta đi với cậu.” Hắn nói.
Đế Tố nghe vậy vội nói: “Tướng quân không đề cập tới ngươi…”
Oman thậm chí còn không ngẩng đầu, vô cùng thất vọng: “Không nói càng tốt, nói cách khác, ngài cũng đâu có nói là ta không thể đi.”
Đế Tố ngẩn ra, hiểu rất rõ là hắn đang cưỡng từ đoạt lý, song nhất thời không biết nên phản đối thế nào.
“Oman, thế không ổn…”
Dẫu sao cũng là trong quân, hơi bất cẩn là có nguy cơ làm trái quân lệnh, Tử Thanh cũng định ngăn cản Oman.
Oman quay lại, mắt mỉm cười nhìn cô, nói: “Không sao, ta sẽ nói là lão già kia là để ta chăm sóc cậu, Tướng quân cũng phải nể mặt lão già ấy mấy phần mà. Tuy bảo vết thương của cậu không còn trở ngại, nhưng mỗi ngày vẫn còn phải uống thuốc, ngộ nhỡ trên đường tái lại, không có ta sao được.”
“Thanh Nhi, một mình em trong quân là tuyệt đối không ổn, cần có người hỗ trợ.” Dịch Diệp chen lời, “Nếu không, nhỡ xảy ra sơ suất, là họa sát thân đấy.”
Mấy ngày nay, Oman dốc lòng chăm sóc Tử Thanh Dịch Diệp đều nhìn thấy cả. Tuy biết Oman là dị tộc nhưng cũng nhìn ra tình chân ý thành hắn đối với Tử Thanh tuyệt đối không có nửa phần hư giả. Có hắn ở bên cạnh Tử Thanh đúng là sẽ dốc lòng dốc sức bảo vệ cô.
Tử Thanh cũng biết bọn hắn nói có lý, đành không nhiều lời nữa.
“Đúng rồi, đi quận Bắc Địa sẽ ngang qua trấn Định Xuyên nhỉ? Nếu có thể đi cùng các cậu một đoạn thì còn gì bằng.” Dịch Diệp hỏi.
“Đúng là không trái đường lắm, có không đi ngang thì cho xe ngựa vòng một chút cũng được.” Lần này Đế Tố thấy Dịch Diệp đi đứng không tiện, trong lòng cậu không mấy dễ chịu, cộng thêm cũng rất tò mò vì sao Tướng quân lại cho Dịch Diệp đi tìm y công kia nên đồng ý luôn, “Đi nào, ta phụ anh thu dọn đồ đạc.”
“Được được được.”
Dịch Diệp nhảy lò cò dẫn Đế Tố ra khỏi lều.
Không lâu sau, đám người lên xe ngựa, Đế Tố dặn dò phu xe mấy câu rồi lên ngựa, không ngồi chung xe cùng bọn Tử Thanh.
Dịch Diệp theo nhịp xe ngựa lắc lư vui vẻ, thở dài: “Thằng bé này bỗng chốc đã trưởng thành, nom vẫn còn như đứa mười tám, dáng vẻ non nớt vậy làm Quan Trưởng không biết người bên dưới có chịu nghe lời hay không.”
Nhìn bóng lưng lặng lẽ của Đế Tố ở phía trước, Tử Thanh không khỏi nhớ nhung người thiếu niên trước đây, bên cạnh còn có Thiết Tử to bè bè như cây cột đình, hai người hứng chí bừng bừng quơ trường kích đoản sát, nhảy nhót tránh thoát…
“Em có còn nhớ thằng nhóc từng nói, mai này phải mua căn nhà lớn trong thành Trường An mời chúng ta đến để người hầu hạ rửa chân chứ.” Nhớ tới chuyện sau này, Dịch Diệp cười sảng khoái, “Hiện giờ xem ra, không chừng chúng ta có thể thật sự trông cậy vào đấy.”
Chỉ tiếc Lão Đại và Thiết Tử đều đã không còn, Tử Thanh chán nản thầm nói, chuyển ý nghĩ lên một vấn đề lo lắng đã lâu: “Không biết người nhà của Lão Đại, còn em gái Thiết Tử nữa, thế nào nhỉ?”
Trong nhà không còn đàn ông, chỉ còn lại ba người đàn bà, không biết sẽ sống thế nào? Tử Thanh vẫn còn nhớ trước khi Triệu Chung Vấn chết, Mông Đường từng nhận lời sẽ chiếu cố người nhà thay anh ấy, chỉ không biết anh ta thực hiện lời hứa thật không?
Có gió xuyên vào mang theo se lạnh, Oman lấy tấm chăn mỏng, trùm kín Tử Thanh, thản nhiên nói: “Các cậu vốn có câu, nghèo thì bo bo thân mình, thành đạt thì kiêm chăm lo thiên hạ. Cậu đó! Là một tên nghèo, biết chưa? Vết thương mới khá một tí đã lao tâm nhiều vậy.”
Tử Thanh nghe vậy, cúi đầu mỉm cười, không tranh luận với cậu ta nữa.
Lại chèn túi quần áo sau lưng để cô dựa vào dễ chịu hơn chút, Oman bất đắc dĩ nhìn cô, bỗng cười nói: “Thực sự rảnh rỗi thì cũng có thể nghĩ đến ta, nhớ đến ta một lần, ta sẽ hát một bài cho cậu nghe, sao hả?”
Biết hắn thích đùa, Tử Thanh chỉ cười, không định trả lời thật.
Nhìn hai đứa bé, Dịch Diệp lắc đầu, nhoài người ra ngoài xe ngựa gọi Đế Tố lại.
“Cậu có tin tức gì về phía vợ Lão Đại chứ?” Hắn hỏi.
Đế Tố gật đầu nói: “Ta có đi qua chỗ ở các nàng ấy, bà cụ còn bệnh, các nàng ở nhà phụ giúp may vá giặt giũ kiếm sống, ta thấy cuộc sống không dễ chịu lắm, định đưa chút tiền lưỡng cho các nàng, nói sao chị dâu cũng không chịu nhận, sau đó ta tìm chủ nhà trọ của nhà họ, định gửi giúp mấy tháng thuê nhà thì mới biết đã có người trả thay tiền thuê ba năm rồi.”
“Là Mông Giáo Úy?!” Dịch Diệp vỗ mạnh đùi, quên mất cái chân đang bị thương, đau đến nhe răng trợn mắt, “Thật không nhìn lầm anh ta, đúng là trang hảo hán!”
Tử Thanh cũng âm thầm kính nể Mông Đường, quả thật nói được làm được.
Dịch Diệp lại hỏi: “Không phải chị dâu đang mang thai à?”
“Ừm, bảo là sẽ sinh vào mùa thu.”
Dịch Diệp thở dài, nói: “Lão Đại có hậu, không có gì tiếc nuối.”
Để lại một đứa con…
Tử Thanh ngơ ngẩn bần thần cả người.