Buổi tối, trong y thất.
Ánh đèn như hạt đậu, Dịch Diệp ngồi sau bàn sách, lấy từ hộp mực ra mấy viên mực vụn nhỏ tròn, dùng nghiên ép, tỉ mỉ mài thành mực trên nghiên. Từ Đại Thiết đã cầm thẻ gỗ gọt cạo sạch sẽ đứng hầu một bên từ lâu.
Trên giường, Triệu Chung Vấn đang hỏi Đế Tố, nói: “Gặp cờ gì, thì quân rẽ bên trái?”
Đế Tố gãi đầu, trợn mắt lom lom nhìn Triệu Chung Vấn, như muốn tìm đáp án từ trên mặt anh ta, mãi lâu mới do dự đáp: “Cờ màu lam?”
Đã dự đoán cậu ta ngơ ngốc, Triệu Chung Vấn tức giận gật đầu: “Đúng…”
Tử Thanh ở bên cạnh, đang cầm thẻ trúc viết quân quy xem, nhưng ánh mắt có chỗ thất thần, dường như lòng không bình tĩnh.
Chưa đến một lát, mực mài xong xuôi, Từ Đại Thiết thấy Dịch Diệp buông nghiên tử, cuống quýt cung cung kính kính trình thẻ gỗ.
Chọn một cây bút lông nhỏ trong bộ ống trúc đựng bút, chấm mực, Dịch Diệp quay sang cười hỏi Từ Đại Thiết: “Anh nói đi, tôi viết!”
Từ Đại Thiết hưng phấn gật đầu, chuyên tâm đọc: “Mẹ, hôm qua con được ăn hai cục thịt mỡ rất lớn, còn cả da…”
“Ơ?…” Dịch Diệp nhấc bút, ngơ ngác nhìn Từ Đại Thiết, hắn chưa từng viết thư nhà kiểu này.
“Không viết được hả?” Từ Đại Thiết thấy hắn không viết, sợ hãi hỏi, chưa chờ Dịch Diệp trả lời, đã quay lại nhìn Triệu Chung Vấn sốt ruột lớn tiếng hỏi, “Lão Đại, chuyện tớ ăn thịt mỡ có được kể cho mẹ tớ không?”
“Được!” Triệu Chung Vấn gật đầu.
Từ Đại Thiết mừng khấp khởi xoay lại, bảo Dịch Diệp: “Lão Đại bảo được, cậu viết đi.”
Triệu Chung Vấn bổ sung cho Dịch Diệp: “Mấy mục như thao luyện trong quân, số người, số ngựa, trang bị binh khí này nọ không được viết, đây là quy định.”
“Vâng.”
Dịch Diệp mỉm cười, cúi đầu nâng bút bắt đầu viết.
Thấy Từ Đại Thiết lải nhải liên miên một chuỗi dài, đều là mấy chuyện vặt vãnh không đâu, như là anh ta bắt được hai con rận trên lưng ngựa, lúc sáng sớm ngó thấy ngỗng trời bay qua thành đàn, nên hỏi thăm con chó vàng trong nhà… Dịch Diệp không thể không ngắt lời, báo rằng trên thẻ gỗ chỉ viết được số chữ có hạn, e là không viết hết nhiều chuyện vậy, bảo anh ta lựa chút chuyện quan trọng mà nói.
Từ Đại Thiết nhíu chặt mày, rồi vò đầu bứt tai, vẻ mặt bứt rứt nóng nảy dần, mãi mới nói: “Vậy cậu bảo mẹ tớ là, tớ nhớ bà ấy, nhớ muội tử của tớ, tớ muốn về nhà, không muốn ở lại đây, bảo mẹ mau mau lại đây đón tớ về về.” — tay cầm bút của Dịch Diệp cứng đờ, Tử Thanh ở bên cạnh ngẩng lên từ giữa mớ thẻ tre, Đế Tố, Triệu Chung Vấn đều quay sang ngó Từ Đại Thiết, trong y thất yên ắng một cách lạ kỳ.
Sau một lát, Triệu Chung Vấn thử trấn an anh ta: “Không phải cậu bảo ở đây được ăn thịt mỡ, thứ này trong nhà không ăn được đến sao.”
“Thế nhưng tớ vẫn muốn về.” Từ Đại Thiết cố chấp nói, “lúc đó mẹ tớ nói chỉ cần mấy tháng sẽ đón tớ về, giờ hơn nửa năm rồi bà cũng chưa đến đón tớ.”
Nghe vậy, thảng như có hòn đá nặng đè lên tim, rầu rĩ đau, Tử Thanh vội xoay mặt đi chỗ khác.
“Không phải ta cũng đang ở đây à…” Triệu Chung Vấn miễn cưỡng cười nói, “Hai chúng ta cùng một chỗ đi ra, thì về cũng một chỗ chứ, cậu không thể bỏ ta lại đây một mình chứ.”
Từ Đại Thiết ngẫm nghĩ, thất vọng nói: “Cậu không muốn về à?”
Triệu Chung Vấn nghẹn ngào một lát, mới chua chát cười hì: “Ta không muốn đó, chúng ta đã đi một chuyến, dù sao cũng phải cầm một trận đánh oanh oanh liệt liệt mới về chứ.”
“Lúc nào mới có thể đánh một trận với người Hung Nô chứ?” Từ Đại Thiết không kìm được nói, “Đánh sớm một trận, chúng ta cũng có thể về nhà sớm.”
“Sắp rồi sắp rồi!”
Câu trả lời của Triệu Chung Vấn càng giống như tiếng thở dài không biết làm sao hơn.
Tự viết thêm mấy lời ân cần thăm hỏi giúp Từ Đại Thiết, Dịch Diệp buông bút, thổi khô nét mực, mới lấy mộc kiểm đậy lên trên, dùng hai sợi gai nhỏ cột lại, trét niêm phong chỗ giao dây cột, cuối cùng hỏi địa chỉ, viết trên mộc kiểm.
Từ Đại Thiết cầm thẻ thư, hớn hở mừng, nhìn tới nhìn lui mãi mới cẩn thận cất vào trong ngực. Trong quân thống nhất gom lại thẻ thư vào đầu tháng, giờ còn mấy ngày nữa mới đến đầu tháng, nên dù thư đã viết xong, nhưng trong phút chốc cũng chẳng thể gửi đi.
Tiếp đến Dịch Diệp lại giúp Triệu Chung Vấn viết thư, tất nhiên Triệu Chung Vấn ít lời hơn Từ Đại Thiết nhiều, chỉ bảo người nhà bảo trọng thân thể, chờ mình quay về, dặn dò sinh hoạt hoa màu mấy câu, lác đác mấy câu đã hết lời.
Dịch Diệp cười hỏi: “Không nói thêm mấy câu với tẩu tử à?”
Triệu Chung Vấn cười khổ lắc đầu: “Không được, nói thêm thì mẹ ta mất hứng trong lòng. Ta vừa đi, chuyện đồng áng đều dựa cả vào nàng ấy, ta mong mẹ ta đối xử nàng tốt hơn chút.” Trong phòng đều là người chưa lấy vợ, với mấy chuyện cưới xin vốn nửa biết nửa hiểu, nghe ra mới hiểu nỗi khổ tâm thâm tình đằng sau thẻ thư, không khỏi thầm thổn thức riêng phần mình.
“Sắp tới vụ xuân phải cày bừa, mà trong nhà còn không có cả trâu, một mình nàng ấy phải vỡ năm mẫu đất.” Vành mắt Triệu Chung Vấn hơi đỏ, hạ giọng bất lực cam chịu, “…đất, không thể bỏ hoang rồi…”
Trong phút chốc không ai lên tiếng, lát sau, Đế Tố bật dậy, buồn bực nói: “Lão Đại, anh đừng suốt ngày nghĩ đến hoa màu nữa, sao không nghĩ cách kiến công lập nghiệp trong quân, mua một căn nhà lớn trong kinh thành, đến chừng đó đón mẹ anh vợ anh về sống cuộc sống tốt lành, chẳng phải hay rồi sao!”
Triệu Chung Vấn cười cười, không lên tiếng.
“Không phải Hoắc Tướng quân đã nói, trong quân thưởng phạt phân minh, chỉ cần lâm trận giết địch lập công nhất định có thưởng.” Đế Tố tràn đầy tự tin lại đắc ý hả dạ nói, “Chỉ cần chúng ta siêng năng thao luyện, sợ chi chừng đó không giết được mấy tên Hung Nô chứ.”
“Chắc cậu quên, lúc đánh trận Ngũ của chúng ta không cần ra trận nhỉ.” Dịch Diệp nhắc nhở cậu, “Làm sao cậu giết quân Hung Nô đây?”
“…dẫu sao thì cũng phải có cơ hội.” Đế Tố nghiêng đầu suy nghĩ, “Nói không chừng Tướng quân thấy ta luyện võ nghệ giỏi, sẽ điều ta đi Hổ Uy quân, đến chừng đó…”
Lời còn chưa dứt, cậu ta đã bị Triệu Chung Vấn khõ đầu: “Cánh còn chưa cứng chưa dài, đã muốn bay đi nơi khác, tiểu tử thúi.” Hổ Uy quân vốn đều là đám cứng cỏi kiên cường, uy lực mạnh hơn cung tên của Chấn Vũ quân nhiều, cho nên, binh tốt Chấn Vũ quân xưa nay đều có nhiều đố kỵ với Hổ Uy quân.
Đế Tố cúi đầu né tránh, trong miệng vẫn không cam tâm bĩu môi la hét: “Đi ngay, đi ngay, ta đi ngay đây!”
Gian ngoài chợt vang lên tiếng Hồ già báo giờ đi ngủ, Triệu Chung Vấn cất thẻ thư, cùng Từ Đại Thiết Đế Tố đứng dậy về doanh trại mình.
Dịch Diệp thấy Tử Thanh vẫn đang ngơ người nhìn thẻ tre đăm đăm, khẽ đẩy cô, nói: “Ta có kê thùng nước sát vách, cả một ngày trời, vừa đất cát vừa mồ hôi, em tạm tắm một phát đi.”
Để tiện bề sắc thuốc, cạnh y thất có một gian nhỏ có đốt lò ở giữa, đối với họ mà nói, muốn dùng nước nóng rất tiện. Tử Thanh theo lời đi múc nước về, vây tấm bình phong xong, im lặng gỡ giáp, vốc nước lau rửa.
Tiếng nước rào rào phụ hoạ, Dịch Diệp có một lúc ngẩn người nhìn bình phong, đợi tỉnh thần lại, lầm bầm mắng mình một câu, cất giọng bảo Tử Thanh nói: “Ta ra ngoài canh chừng giúp em.” Dứt lời, sải bước ra cửa.
Nghe tiếng chân Dịch Diệp ra ngoài, tim Tử Thanh đập vội sau tấm bình phong, vội vàng nhanh chóng cởi áo trong, dùng động tác nhanh nhất có thể lau cả người từ trên xuống dưới một lần rồi mặc đồ lại. Tuy chỉ lau sơ nhưng đã cảm thấy cả người khoan khoái hơn nhiều, Tử Thanh thầm cảm kích Dịch Diệp lo nghĩ chu đáo.
“Anh, vào đi.”
Tử Thanh xách thùng nước ra ngoài đổ, sau đó ôm nửa thùng nước nóng vào.
“Anh, anh cũng tắm chút đi, dễ chịu lắm.” Cô đặt thùng nước sau tấm bình phong, ra nói với Dịch Diệp.
Dịch Diệp ngẫm nghĩ, cả người bết mồ hôi dớp dáp đúng là chẳng thoải mái, bèn cười ha hả bước ra sau tấm bình phong.
“Em cũng ra ngoài canh chừng cho anh.” Tử Thanh vừa nói vừa ra ngoài.
Dịch Diệp gọi giật lại, cười nói: “Đồ ngốc, một gã thanh niên to lớn như ta có gì để giữ chứ. Em mau lên giường tranh thủ thiếp đi, còn chưa biết mai phải thao luyện món gì đâu.”
“…Ừm.”
Tử Thanh nghe theo lên giường, xếp quân bào khôi giáp ngay ngắn ở bên cạnh chỗ tay sờ một phát là lấy được, sau đó quấn chăn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dịch Diệp tắm xong đi ra đã nghe hơi thở cô rất sâu, ngủ say từ lâu, cười lắc đầu.
Nước sông đầu xuân, hãy còn trộn với nước tuyết từ giữa núi chảy xuống, xen lẫn băng vụn còn chưa tan hết, lạnh cóng thấu xương.
Một người ngâm hai chân trần đứng dưới lòng sông chưa tới đầu gối, áo bào vén lên, giắt đại vào bên hông, đang cầm bàn chải ngựa từng chút từng chút chà lông ngựa từ trên xuống. Thới ngựa đen tuyền không xen lẫn một cộng lông tạp có vẻ cực kỳ không kiên nhẫn, nhưng không dám không nghe theo, chốc chốc đạp vó mấy lần, giục chủ nhân tắm nhanh lên.
“Tướng quân, Kình Trương nỏ mới luyện chế xong đã được từ kinh thành đưa tới.”
Triệu Phá Nô không dám đạp vào trong nước, đứng trên bờ bẩm. Sau lưng anh ta còn một Úy Tào đang đứng, dẫu tuổi không lớn nhưng giữa hai lông mày lại có phong thái trầm ổn.
Hoắc Khứ Bệnh không quá để ý ngoái đầu liếc qua, dừng mắt trên người viên Úy Tào chốc lát, khóe môi dường như rộ một ý cười, dắt ngựa lên bờ. Còn chưa tới bờ, đã thuận tay ném bàn chải ngựa cho Triệu Phá Nô, dây cương cũng ném qua, bản thân thì đi thẳng đến viên Úy Tào, như cười như không nói: “Chỉ là một mớ Kình trương nỏ, lại phải phiền đến Lý Tam công tử tự mình đưa tới, Khứ Bệnh thật không dám nhận.”
Lý Cảm mỉm cười, đúng mực nói: “Hoắc Tướng quân quá lời. Tổng cộng lần này có ba ngàn năm trăm bộ Kình Trương nỏ, bảy vạn mũi nỏ, ngoài ra còn có năm mươi bộ Xích nỏ sáu thạch, hai mươi bộ Đại Hoàng nỏ mười thạch.”
() trong nguyên tác là bốn thạch nhưng khúc sau đều đề cập thạch nên mình sửa luôn. Thạch là đơn vị đo lường.
Triệu Phá Nô đang đóng yên ngựa cho hắc mã bên cạnh, nghe đến Đại Hoàng nỏ, mắt không khỏi sáng lóe.
“Đại Hoàng nỏ…” Hoắc Khứ Bệnh đi chân trần đến tảng đá lớn ngồi xuống, mặc vớ gấm, dốc ngược ống giày cách ngoa vừa rung vừa vỗ, vừa nhìn sang Lý Cảm: “…không biết trong quân có bao nhiêu người có được thần lực như lệnh tôn nhỉ. Đi thôi, chúng ta đi võ đài thử nỏ xem. Huynh biết dùng chứ?”
“Biết.” Lý Cảm gật nhẹ.
Hoắc Khứ Bệnh mang cách ngoa, rồi dắt ngựa qua, cười cười nói: “Vậy thì đến lượt huynh thể hiện tài năng rồi, chỉ điểm chút đám binh dưới tay ta, nếu không e là lệnh tôn lại cảm thấy chuyến đi lần này của huynh đã bị lỗ vốn.”
Lý Cảm giật mình, định phản bác, đã thấy Hoắc Khứ Bệnh xoay người phóng lên ngựa.
“Ưng kích Tư Mã, dẫn huynh ấy đi võ đài thử nỏ!” Chàng không ngoái đầu, gọi Triệu Phá Nô.
“Rõ.”
Hắc mã giơ vó, ngay sau đấy bỏ Triệu Phá Nô Lý Cảm lại xa xa phía sau.
“Võ đài hướng bên này.” Triệu Phá Nô cười ha hả dẫn đường cho Lý Cảm, “Thứ cho tôi mắt vụng, ban nãy không nhận ra ngài là Tam Công tử Lý Tướng quân Lý Quảng, thất lễ thất lễ. Lệnh tôn vẫn luôn khỏe chứ ạ?”
“Vẫn khỏe.” Lý Cảm xưa nay không phải người nói nhiều, lễ độ đáp lại.
“Lệnh từ vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe.”
“Trong nhà khỏe cả thì tốt rồi. Tôi nghe nói Lý Lão Tướng quân thủ ở Vân Trung, nhiều bão cát lắm?”
“…Vẫn ổn. ”
…
Tính Triệu Phá Nô khách sáo lễ tiết hàn huyên lê thê mãi đến khi đến võ đài Cường Nỏ mới nghỉ, tuy lòng kiên nhẫn của Lý Cảm cũng không tệ vẫn không khỏi thầm thở phào, vui mừng nhìn viên Ưng Kích Tư Mã này đi bận rộn chuyện khác.