Sĩ Vì Tri Kỷ

chương 90: khiêu khích. một

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong cúc thành, hai bên đóng mười hai người, do y phục đều một màu đỏ thẫm, nên một đội buộc một băng vải đen mỏng trên cánh tay để phân biệt.

Cờ nhỏ vung, cúc cầu xoáy lượn, bóng người đỏ thẫm chao lượn quanh người.

Dù sao cũng là lần đầu, Tử Thanh đứng im tại chỗ, nhìn cúc cầu chuyền tới chuyền lui dưới chân mọi người muốn hoa cả mắt. Tuy đã nắm hết quy tắc song đến khi đặt chính mình vào trong đó, cô vẫn còn khá ngơ ngác…

Cúc cầu, sẽ không tự lăn đến dưới chân mình chứ.

Đi đoạt à?

Chuồi? Cắt? Đá? Đạp? …

Làm người bị thương thì làm sao?

“Tử Thanh, nhận cầu!” Hoắc Khứ Bệnh thấy cô ngây ngốc, đá một cú đưa cúc cầu đến dưới chân cô.

Cúc cầu xoay tít lăn tròn, Tử Thanh dùng chân gảy hai lần, đang suy nghĩ nên đá đi đâu, là cầu môn? Hay là chuyền về cho Tướng quân? Nhưng mới chần chờ một chốc đã có một người nghiêng người chen vào cướp cúc cầu, thoắt cái phi một cước, cúc cầu bắn tới phía cúc môn, may mà được thủ vệ đánh ra.

Nhẹ “Ơ” một tiếng, Tử Thanh hổ thẹn cúi đầu, lập tức bị người vỗ một cái ngay ót —

“Nhóc thối! Làm mất cầu nữa sẽ xử theo quân pháp đấy!” Hoắc Khứ Bệnh ra vẻ hung dữ, đẩy mạnh sau lưng cô, “Đi! Đoạt cầu về nào!”

Tử Thanh bất đắc dĩ, phát lực dưới chân… Vừa lúc đối phương phát một bước dài, cúc cầu bay lên cao cao, cô nhắm hướng điểm rơi của cúc cầu chạy như bay, phía trước đã có người lập trận sẵn sàng đón địch, liếc khóe mắt còn có thể nhìn thấy có người chạy tới ngăn cô bên cạnh.

Linh hoạt chặn người, ngay lúc cúc cầu còn chưa rơi xuống đất, cô đã giành nhảy lên thật cao trước.

Cầu thủ đối phương không cam lòng yếu thế, cũng phóng người lên tranh đấu.

Hai người vì tranh đoạt cúc cầu, đột nhiên tông nhau trên không trung một cái “rầm”.

Thằng nhóc này, rõ ràng đã dặn chớ có va chạm với kẻ khác rồi! Hoắc Khứ Bệnh hung ác nhíu mày.

Cuối cùng Tử Thanh vẫn đoạt trước, trước khi bị tông phải đã dùng trán đánh cúc cầu ra, cúc cầu vẽ một đường vòng cung xinh đẹp trên không trung đến chỗ Hoắc Khứ Bệnh.

Hoắc Khứ Bệnh tất nhiên không bỏ qua, phóng tới vững vàng khống chế cúc cầu dưới chân, vượt qua kẻ chặn đường chuyền cúc cầu cho đồng đội phía trước.

Tử Thanh đang té lăn ra đất xoay mình bò dậy, còn áy náy vì người kia bị mình đụng ngã kéo lên, vừa định xá tội với người ta thì bị Hoắc Khứ Bệnh kéo người sang.

“Bảo cậu không được va chạm mà sao không nghe!” Hoắc Khứ Bệnh cau mày, dò xét mặt cô đầy sắc bén, không bỏ sót một tơ một sợi, sợ cô giấu giếm chỗ đau, “Có ảnh hưởng vết thương không?”

“Vết thương đã khỏi hẳn nhiều ngày, không sao.” Tử Thanh cười, lại nói, “Huống hồ bị tông vào vai phải, cũng không ngại.”

Thân thủ Tử Thanh vô cùng tốt, bản thân chàng cũng biết, nên sau khi cậu ta lành thương, phải nhanh chóng giúp cậu ta khôi phục hoạt động. Nhìn cậu ta cười nhẹ nhõm, cũng không giống như nói dối, Hoắc Khứ Bệnh không truy cứu tiếp.

Cúc cầu còn chuyền dưới chân đám người, hai phe chiến đấu, trận cầu càng thêm kịch liệt, ngay cả Bá Nhan ở bên cạnh cúc thành cũng ngồi không yên, đứng dậy hò hét…

Tử Thanh đá một hồi dần dần cũng nắm giữ chút kỹ xảo đá cầu, chuồi cầu, chuyền cầu như thế nào, động tác càng thêm nhuần nhuyễn, cũng càng thêm nhanh gọn. Động tác cô linh hoạt như thỏ khôn, đối phương thường chỉ kịp thấy bóng người loáng qua, quả cầu đã ma xui quỷ khiến lăn đến dưới chân cô, đúng là có đề phòng cũng không kịp.

Cá tính của cô cũng là ưu điểm trong cúc thành. Khi Tử Thanh cầm cầu, tuy tự có năng lực dẫn cầu đột phá, nhưng cô thường tình nguyện chuyền cho đồng đội có vị trí tốt hơn mình, không độc chiếm không bá đạo; cộng thêm chạy chỗ chuẩn xác, khống chế điểm rơi chuyền cầu tinh chuẩn, nhanh chóng được cả đội yêu thích, đặc biệt là trong phối hợp với Hoắc Khứ Bệnh càng thêm ăn ý.

Bất tri bất giác đã đá hơn nửa canh giờ, đội Tử Thanh đã vào mấy trái. Bá Nhan gõ chũm chọe nhỏ ra hiệu hết giờ, trận xúc cúc kết thúc.

Tiếng hoan hô lập tức nổi lên bốn phía.

Tiếng reo hò ồn ào như này trước đây Tử Thanh đã từng nghe qua, chỉ là giờ đây bản thân ở bên trong nên cảm nhận hoàn toàn khác trước. Người cùng đội đều vỗ tay reo hò, mấy người chạy tới liên tiếp, cô cũng học theo dáng vẻ bọn họ, cười giơ cao hai tay, đập tay ăn mừng cùng đồng đội.

Hoắc Khứ Bệnh đang đập tay với người bên ngoài, ngước mắt thấy cách đó không xa cậu thiếu niên này đang mặt mày giãn ra cười vui sướng, liễu xuân nảy mầm tươi mát động lòng người, trong lòng không kìm được nghĩ: Nếu có thể nghĩ cách nào để cậu ấy cười thường xuyên như thế thì thật tốt.

Đợi đến cuối cùng, Tử Thanh từ từ chạy đến trước mặt chàng, trên lọn tóc bên trán còn vương mồ hôi từng giọt lớn rơi xuống.

“Tướng quân!” Cô giơ hai tay, là đến đập tay với chàng.

Hoắc Khứ Bệnh cười nhìn cô, vươn tay, cũng không đập tay với cô, mà là ôm lấy đầu cô.

Sau một tích tắc, chàng chồm đầu mình tới, nặng nề, cụng vào trán của cô.

Trong giây lát trán cả hai chạm nhau ấy, Tử Thanh kinh ngạc trợn tròn hai mắt, đây gần như là lần đầu cô nhìn Tướng quân gần như thế…

Dưới bóng rợp hàng mi, đôi mắt sâu lóe sáng.

Đó là một loại ánh sáng cứng cỏi nào đó không thể phá hủy, mang theo ấm áp bẩm sinh của nó.

— Rất lâu trước đây, cô từng thấy ở trong mắt phụ thân.

Buông tay ra, Hoắc Khứ Bệnh nhìn Tử Thanh tựa như bị cụng đến hồ đồ, cười ha hả, xoa đầu cô: “Choáng à?”

Tử Thanh hoàn hồn, trán thật sự đau âm ỉ, tay vỗ lên, hình như còn u một cục nữa.

“Thằng nhóc cậu đúng là thiên tài xúc cúc bẩm sinh!” Hoắc Khứ Bệnh cười nói, “Nên dẫn cậu đi thành Trường An mới đúng!” Vừa nói xong, dường như chàng hối hận ngay tắp lự, cứ tưởng tượng cảnh cậu thiếu niên này biến thành món đồ cưng cung cấp cho hoàng thân quốc thích thưởng ngoạn là đã thấy không thể chịu đựng được.

“Xúc cúc thật thú vị.” Không để ý đến sắc mặt biến hóa của Hoắc Khứ Bệnh, Tử Thanh không nghĩ nhiều, chỉ tiếc rẻ nói, “Tiếc là mai này không chơi được nữa.”

Chàng không hiểu hỏi: “Sao thế?”

“Càng là trò vui cảm thấy thú vị thì càng không được thả mặc mình, nếu không sẽ mê muội mất cả ý chí.” Tử Thanh thở một hơi, buồn bã nói.

Hoắc Khứ Bệnh không thể luận bàn nổi nhìn cô chằm chằm, ngẩn ra một lát, thế mới biết Mặc nhân đúng là khắc nghiệt với nguyện vọng bản thân bậc nào, càng yêu thích càng phải hạn chế chính mình.

“Cha cậu nói à.” Chàng nhíu mày.

“Ừm.”

“Mai này đừng nghe lời đó của cha cậu, nghe ta.” Hoắc Khứ Bệnh ngắn gọn linh hoạt nói.

Tử Thanh bất mãn nhăn mày nhìn chàng lom lom.

“Ta là Tướng quân! Tướng quân của cậu!” Hoắc Khứ Bệnh rất đương nhiên bổ sung.

Lúc hai người về doanh trời đã gần hoàng hôn, vừa tới giờ dùng cơm, một mùi thơm của thức ăn bay quanh doanh trại. Tử Thanh sực nhớ tới ý đồ ban đầu đến đây, vội thưa cùng Hoắc Khứ Bệnh: “Hiện nay vết thương của tôi đã khỏi hẳn, xin Tướng quân ra lệnh, bảo bếp không cần làm món riêng cho một mình tôi.”

Hoắc Khứ Bệnh tùy ý gật đầu, nói: “Được, hiển nhiên là đến bình minh cậu cũng cần bắt đầu luyện tập theo quân, giờ Mão đến trước trướng ta đợi lệnh.”

“Rõ.”

Dắt ngựa đi tới chuồng ngựa, đi được một nửa, Triệu Phá Nô vội ra đón, sơ lược bẩm lại vài việc quân quan trọng cho Hoắc Khứ Bệnh, thi thoảng lại liếc sang con Tuyết điểm điêu trong tay Tử Thanh.

Tử Thanh tránh sang một bên, đưa mắt nhìn thấy Oman đang dựa vào cột cờ cách đó không xa, đang cười với mình. Cho đến khi trông thấy Tử Thanh nhìn thấy mình, hắn mới đứng dậy đi tới.

“Sao trán xanh một cục thế? Đụng vào đâu rồi?” Việc đầu tiên hắn lưu ý đến.

“… Không cẩn thận đụng phải, đụng phải, đụng phải thân cây.”

Tử Thanh lúng túng nói, cũng đâu thể nói là cụng với Tướng quân chứ.

Đang nghe Triệu Phá Nô báo cáo quân vụ, Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười khó hiểu.

Oman bất đắc dĩ cười cười, liếc sang Tuyết điểm điêu bên cạnh cô, chỉ đánh giá một lát đã kìm lòng không đặng khen: “Thật là một thớt ngựa tốt!”

“Ừm, chạy như gió,” Tử Thanh cũng cực kỳ yêu thích thớt ngựa, vuốt ve nó nói, “Mà như còn hiểu được tính người.”

“Tướng quân cho cậu à?” Oman cố ý hỏi nhảm một câu.

Tử Thanh gật đầu.

Nhìn Tuyết điểm điêu, Triệu Phá Nô cảm giác gan mình quặn đau.

Oman đưa tay vuốt ve con ngựa, đá mắt liếc Hoắc Khứ Bệnh đưa lưng về phía mình, sắc mắt lấp lóe…

“Thanh nhi, ta cũng rất thích thớt ngựa này, cậu cho ta được không?” Hắn đột nhiên nói.

Bóng lưng Hoắc Khứ Bệnh bỗng đờ ra.

Tử Thanh chỉ do dự chốc lát, bèn giao dây cương vào tay Oman, cười nói: “Được!”

Giờ thì, đến phiên Hoắc Khứ Bệnh thấy lá gan mình khá đau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio