“Bệ hạ, thần thiếp ở đây…nhanh đến đây..” có một nữ tử trong số đó đang cười nói, đột nhiên bị một cánh tay lớn ôm chặt vùng eo, đem nàng ôm vào lòng.
Hiên Viên Thần tươi cười cởi vải bịt mắt xuống, vội vàng ôm chặt phi tử trong lòng, cả người tràn đầy vẻ hưng phấn.
“Ai phi, trẫm bắt được rồi! tối nay sẽ do nàng thị tẩm, mau, hôn trẫm một cái.” Hiên Viên Thần vui vẻ nói, hồn nhiên trước mặt mọi người, bá đạo hôn lên môi của nàng.
Hành động thân mật của hai người, làm cho đám phi tử trước mặt vô cùng đố kị, chỉ thấy sắc mặt mỗi người đều đang tràn đầy vẻ phẫn nộ cùng ghen tức, ai cũng biết nữ nhân này là cố ý, cố ý đến gần Hiên Viên Thần.
“Bệ hạ, đáng ghét!” nữ tử trong lòng Hiên Viên Thần lúc này đang tỏ ra xấu hổ dựa vào vai hắn, tay còn không ngừng chọc vào người Hiên Viên Thần.
Hiên Viên Thần ngay lập tức nắm chặt bàn tay không an phận của nàng, cười tà mị nói: “hóa ra ái phi đã đợi không kịp rồi, đi, xem trẫm xử nàng thế nào.
Hắn một tay ôm nữ tử, dự định đi đến tẩm phòng của mình, đột nhiên có một vị công công vội vàng từ của tiến vào.
“Bệ hạ, xin người dừng bước” vị công công đó khuôn mặt có chút khó xử, hắn cũng không muốn làm hỏng việc tốt của bệ hạ, nhưng mà, đang có sự việc quan trọng, không thể không báo!
Hiên Viên Thần vừa nghe thấy thế, liền dừng bước, ánh mắt có chút tức giận trừng lên, ngữ khí cũng có phẩn gay gắt: “Minh tổng quản, không biết trẫm đang có việc bận sao?”
“Bệ hạ, Thái tử cùng thái tử phi của Thiên Liệt quốc, còn có cả lục hoàng tử, đang đợi bệ hạ ở Trường Vân điện, nói muốn cùng bệ hạ thương lượng chuyện của Lãnh Phức Hương quận chúa.” Minh tổng quản vuốt vuốt mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng giải thích.
Lãnh Phức Hương…
Hiên Viên Thần vừa nghe đến từ này, ngay lập tức thả nữ tử trong lòng ra, không thèm quay đầu trực tiếp đi ra ngoài.
Lãnh Phức Hương, không phải chính là phi tử mà lần trước hắn muốn lấy sao? Hắn bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ ràng, quả ớt nhỏ điêu ngoa lại có chút ngang bướng đó.
“Bệ hạ” nữ tử vừa nãy khắp mặt đều là biểu tình không cam lòng nhìn về hướng cửa mà hắn rời đi, khó khăn lắm mới khiến Hiên Viên Thần muốn sủng hạnh nàng, thật không ngờ, chuyện tốt lại bị ngăn cản.
Các nữ tử khác lại tươi cười nhìn nàng ta, sau đó ai trở về tẩm cung của người đó.
Trường Vân điện—
TDD đã ngồi đợi ở đây một canh giờ rồi, vẫn chưa thấy bóng dáng của hoàng đế Đông Hưng quốc, nàng lúc này thật sự có chút không nhẫn nại.
“vị hoàng đế này tại sao vẫn chưa đến? chúng ta đã đợi ở đây rất lâu rồi, hắn thật thích ra vẻ.” TDD tức giận nói.
BTH cười cười, buông chén trà trong tay ra, vội vàng trấn an nàng.
“có thể là có việc bận, chúng ta thử đợi thêm một lúc nữa.”
Đang lúc TDD muốn nói gì đó, đột nhiên từ cánh của có một nam nhân trẻ tuổi xuất hiện, mà tia nhìn của TDD ngay lập tức cũng lia về phía hắn.
“vừa nãy ai nói trẫm thích ra vẻ, không muốn sống nữa sao?” Hiên Viên Thần còn chưa bước vào của đã nghe thấy lời oán trách của TDD, mà giọng nói này có chút quen thuộc, giống như đã từng nghe ở đâu đó.
Hắn vừa mới nói xong, ngay lập tức nhìn sang BTH, sau đó là BTN, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người TDD, hắn vừa nhìn thấy khuôn mặt trắng nhỏ của nàng, nhất thời lặng người đi.
“Lãnh Phức Hương” ánh mắt Hiên Viên Thần vô cùng kinh ngạc nhìn TDD nói.
TDD thật sự cảm thấy hoang mang, nhìn nhìn xung quanh, quận chúa đâu có ở đây chứ! Tên hoàng đế này nhận nhầm người rồi.
Sự hoài nghi trên khuôn mặt BTH và BTN cũng không hề kém so với TDD, tên Hiên Viên Thần này sao có thể nhầm TDD thành Lãnh Phức Hương được chứ?
__Hồng Trần__