Sáng sớm —–
Bắc Thần Hàn ngồi chính giữa sắc mặt khó coi, chốc chốc lại nhìn Tô Duyệt Duyệt đang dùng cơm bên cạnh. Người con gái này đương nhiên để hắn nằm trên mặt đất cả một đêm, hại hắn sớm tỉnh dạy vai đau lưng ê, còn cô ta tinh thần sảng khoái, điềm nhiên như không có việc gì xảy ra.
Tô Duyệt Duyệt hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến cặp mắt giống như lưỡi dao đang muốn đâm cô ra hàng trăm mảnh kia, vẫn ung dung tự tại há to miệng húp cháo.
“Thái tử điện hạ, chúng nô tì đến thỉnh an ngài..”.- Lúc này có bốn nữ tử trẻ trung xinh đẹp từ ngoài cửa chầm chậm bước vào. Trong đó hai người chính là hai người tối qua bị xử lý rất thảm – Lâm Điệp Nhi và Vương Nghê Thường, hai người còn lại cũng là tiểu thiếp của Bắc Thần Hàn, dáng vẻ của họ không giống đến để quấy nhiễu.
“Ngồi đi, cùng dùng cơm.!”. Bắc Thần Hàn sau khi liếc nhìn Tô Duyệt Duyệt, lãnh đạm nói.
Bốn nữ tử nhanh chóng cướp lấy chỗ ngồi cho mình, do Tô Duyệt Duyệt ngồi bên phải của Bắc Thần Hàn, cho nên bốn vị tiểu thiếp liều mạng để dành được chỗ ngồi vinh dự còn sót lại kia, và người chiến thắng cuối cùng chính là Lâm Điệp Nhi.
“Lão gia, thiếp muốn ăn bánh quẩy..”. Lâm Điệp Nhi nhỏ tiếng, ôm lấy bả vai của Bắc Thần Hàn làm nũng.
Tô Duyệt Duyệt bỗng rùng mình, cho dù đã mấy lần nghe qua giọng nói của Lâm Điệp Nhi, nhưng mỗi lần nghe thấy đều không khỏi khiến nàng sởn gai ốc.
Bắc Thần Hàn sủng nịnh: “ Hảo, Bổn vương lập tức sai người đi chuẩn bị.”.
Đôi mắt phượng đầy khiêu khích của Lâm Điệp Nhi chốc chốc lại liếc nhìn Tô Duyệt Duyệt, nhưng Duyệt Duyệt không thèm để ý đến cô ta, cơm mình mình ăn. Lúc này đột nhiên lại xuất hiện vị khách không mời mà đến, làm cho Duyệt Duyệt cảm thấy, Duyệt Tâm Các của mình từ khi nào đã trở thành nơi để tụ họp rồi?
“ Thái tử thật nhàn nhã a… mới sáng sớm như này đã có nhiều mĩ nữ như vậy dùng cơm cùng ngài!” Một giọng nói ấm áp vang lên.
Tô Duyệt Duyệt ngẩng đầu lên nhìn, tức thời chút ra một hơi, thiếu chút nữa cơm trong miệng đã bị nàng cho ra ngoài hết. Nam nhân vừa mở miệng kia, thân áo bào thanh sắc, cái khuôn mặt này tuyệt đối là yêu quái của yêu quái, thật khiến người ta chết vì đẹp mà! Tầm mắt của nàng lại rời sang nam nhân bên cạnh, không chỉ muốn nhổ cơm, ngay cả máu mũi cũng sắp sữa bị cho ra hết rồi. Thời cổ đại này làm sao mới có thể so sánh ai đẹp ai hoàn hảo đây? Thật không công bằng. Tại sao ở thời hiện đại nàng lại không gặp cái loại yêu quái này? Hai nam nhân bên cạnh cũng đều là những cực phẩm soái ca. Liệu có phải cô đã bị lừa rồi chăng? Nếu không thì như nào khắp nơi đều có thể thấy những nam nhân đẹp như vậy?
“ Lão nhị, lão tam, lão tứ.. các đệ đến rồi sao? Mau ngồi xuống cùng dùng cơm nào!” Bắc Thần Hàn vui vẻ nói, sau đó dặn dò hạ nhân chuẩn bị chén bát.
Mâu tử Tô Duyệt Duyệt chợt lóe sáng, nhìn nam nhân này, hoài nghi hỏi: “ Trong vị, ai là lão nhị?”.
Bắc Thần Hàn không rõ tại sao nàng lại hỏi như vậy, vị hoàng tử này cũng vô cùng ngạc nhiên. Tô Duyệt Duyệt từ nhỏ đã sống trong hoàng cung, cư nhiên lại không biết bọn họ là ai.. Chuyện này là như thế nào?
“Đệ là lão nhị. Hoàng tẩu quên rồi sao?” Một thân áo bào màu tro,nhìn gương mặt tuấn tú khiến người ta cảm nhận thấy sự đào hoa lãng tử.
Tô Duyệt Duyệt cau cau mày.. đối với cái từ “hoàng tẩu” nàng nghe không lọt tai.. Ngược lại đối với con người được gọi là lão nhị kia lại vô cùng quan tâm.
“Ô.! Hóa ra ngươi là lão…. Nhị a!”.Tầm mắt của Duyệt Duyệt cố ý di chuyển khắp người của lão nhị, cuối cùng dừng lại nơi mẫn cảm của hắn.:”>
Lão nhị tức thời hiểu ra ý nghĩa trong từ lão nhị mà Duyệt Duyệt nói.. khuôn mặt bất giác nở hoa hồng, vội vàng ngồi xuống. không để cho nàng tiếp tục dò xét mình. Hắn còn không quên dặn dò: “Hoàng huynh, lần sau đừng gọi ta là lão nhị nữa!”.
Gương mặt của Bắc Thần Hàn cũng đậm lên mấy phần, thấp đầu nói với nàng: “ Tô Duyệt Duyệt, đừng có mãi nghĩ những chuyện không bao giờ có nữa, nghe rõ chưa?”.
Tô Duyệt Duyệt trợn tròn mắt nhìn Bắc Thần Hàn, tiếp tục ra cái dáng vẻ điềm nhiên như không có gì… Nói nàng nghe mới lạ.. ^^!
______ Lâm HiHi_______