Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, tiếng rên rỉ thảm thiết của Duyệt vẫn không ngừng vang lên trong phòng.
“Nguy rồi, đứa bé e là sắp sinh sớm!” Lạc thần y chuẩn đoán, thần sắc nghiêm trọng.
“Vậy thì nhanh lên, nữ thái y đã sớm chầu trực ở bên ngoài rồi, các người mau ra hết đi, để thái y vào đỡ đẻ” Hàn nói trong cơn hoảng loạn.
Lạc lão đầu lắc lắc đầu, trầm ngâm một lúc rồi vội vàng nói: “Cô ấy trúng phải túy hồng nhan, không thể tự sinh con ra được, nếu không thì con còn chưa sinh ra người mẹ đã khó bảo toàn tính mạng.”
Nhưng điều Lạc thần y nói khiến Hàn vô cùng sửng sốt, mẹ có thể mất mạng ư, sao lại có thể?
“Lão già thối, con không tự mình sinh ra thì nó ra chỗ nào! Mau nghĩ cách đi, không thấy Duyệt sắp ngất đi rồi à!” Tu La Sát kích động gào lên.
Ông nhìn Duyệt càng ngày càng tái đi, hơi thở cũng ngày một yếu ớt mà trái tim cũng như bị bóp nghẹt.
“Lạc Thần y, nếu dùng dao mổ bụng lấy con ra thì có được không?” Hiên Viên Thần từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt thoáng chút nặng nề.
Lấy dao mổ bụng, từ này khiến Hàn và Tu La Sát sởn gai ốc, ý Hiên Viên Thần chẳng phải là muốn giết người ư.
“Sách y thuật cũng có trường hợp tương tự như vậy, nhưng lão phu chưa từng thử qua, vì vậy cũng không dám liều!” Lạc thần y trầm ngâm nói.
“Người đứng bên cạnh phụ tá là được rồi, trẫm sẽ ra tay…” câu nói của Hiên Viên Thần khiến mọi người đều kinh hoàng.
Duyệt yêu ớt nhìn Hiên Viên Thần, để hắn ra tay chi bằng tiễn luôn cô lên chầu trời cho nhanh.
“Hiên Viên Thần… ngươi… ngươi muốn ta chết đến vậy à!” Trán Duyệt không ngừng đổ mồ hôi, bàn tay nắm chặt yếu ớt nói.
“Tiểu Duyệt, tin ta đi! Quên không nói với cô, ta là y sĩ, ta đảm bảo cô sẽ không việc gì, chỉ là mổ đẻ thôi mà, với ta chẳng có gì khó.” Hiên Viên Thần gương mặt nghiêm túc nói.
Duyệt lặng đi một lúc, cuối cùng cũng gật đầu.
Sau khi mọi thứ đã đươc chuẩn bị xong xuôi, Hiên Viên Thần đột nhiên quay ra nói với Hàn. “Vừa nãy Lạc thần y nói không thể dùng bất cứ thứ thuốc giảm đau nào, nên ý chí của Duyệt đều trông cậy vào ngươi đấy.”
“Tiểu Duyệt, ta biết là sẽ rất đau, nhưng cô nhất định phải chịu đựng, vì đứa con này, cô nhất định phải mạnh mẽ lên, biết không?” Hiên Viên Thần nặng nhọc nói.
Nhìn thấy Hàn đã nắm chắc tay Duyệt, Duyệt cũng gật đầu, Hiên Viên Thần bắt đầu đưa mũi dao đầu tiên lên bụng của cô.
“Á! Đau quá…” chẳng hề có thuốc hôn mê, Duyệt sao có thể chịu đựng nổi, cô đau đến phát thét lên.
Hàn thấy cô thét lên, liền chìa cánh tay mình ra trước mặt cô. “Duyệt nhi, nàng đau thì hãy cắn lấy cánh tay ta, cắn sao cũng được, Duyệt nhi, nàng nhất định phải cố gắng.”
Duyệt chẳng nghĩ chẳng rằng cắn chặt lấy tay Hàn, cơn đau xé ruột khiến Duyệt càng ra sức cắn.
Hiên Viên Thần tuy không đành lòng nhưng nếu để ca phẫu thuật này càng kéo dài thì sẽ càng nguy hiểm. Chàng bắt đầu rạch da bụng, cơn đau càng dữ dội hơn, cổ tay Duyệt bị trói chặt không thể nhúc nhích, cô chỉ biết cắn chặt lấy cánh tay Hàn, phát ra những tiếng như điên dại.