Lúc này, vị thái giám vội vàng đến bên cạnh Lãnh Phức Hương.: “Phức hương quận chúa, vương gia đang tìm người, người mau đi gặp vương gia chuyến”.
Sauk hi Lãnh Phức Hương rời khỏi, nhất thời chỉ còn lại người là Tô Duyệt Duyệt và Bắc Thần Ngạo, những người xung quanh sớm đã rời đi hết rồi.
Tô Duyệt Duyệt mở miệng hỏi trước: “Vừa nghe thấy ngươi gọi bà ta là mẫu hậu, ngươi là do hoàng hậu sinh ra a?”.
Một nam nhân lớn lên đẹp rạng ngời như vậy, thậy khiến người ta nhìn không ra lão yêu bà não đã sinh hắn ra.
Bắc Thần Ngạo rảo bước đến bên nàng, hoàn toàn không có ý muốn trả lời nàng ta, mà nhìn chằm chằm nàng.
“Cùng ta đi…” Hắn đột nhiên thấp giọng nói.
Tô Duyệt Duyệt đang muốn gật đầu, đột nhiên nhìn thấy thân ảnh của Bắc Thần Hàn ở mọi phía, vội vàng cười nói: “Ô, tướng quân nhà ta đến tìm ta rồi, xin lỗi không tiếp được…”
Sau khi nói xong, đang định quay bước rời đi, Bắc Thần Ngạo nở nụ cười lạnh, trực tiếp nắm lấy tay của Tô Duyệt Duyệt, cúi thấp đầu phủ lấy đôi môi của nàng.
Tô Duyệt Duyệt kinh ngạc mở to mắt, Lục hoàng tử này đang làm gì? Khi nàng nhìn thấy trong mâu mắt của hắn xuất hiện ý cười, nhất thời hiểu rõ, hắn là cố ý, quả nhiên….
“Tô Duyệt Duyệt, ngươi qua đây cho bổn vương”. Phía trước truyền đến âm thanh của Bắc Thần Hàn.
Bắc Thần Hàn phẫn nội, dùng ánh mắt giết người nhìn người người phía trước, nhìn thấy bộ dạng người đó thân mật, càng thêm tức giận, bàn tay vô thức nắm chặt thành nắm đấm.
Bắc Thần Ngạo nhìn thấy sự phẫn nộ trên mặt Bắc Thần Hàn, sau đó rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn của Tô Duyệt Duyệt, nhếch mép nói: “Thực ra ngươi cơ bản phải là của ta, môi của ngươi thật ngọt…”
Tô Duyệt Duyệt nghi hoặc nhìn thân ảnh hắn rời đi, ý mà lục hoàng tử đó vừa nói là gì? Hơn nữa hắn tại sao phải cố ý công kích sự phẫn nộ của Bắc Thần Hàn? Giữa hai huynh đệ bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bắc Thần Hàn phừng phừng nộ khí đến trước mặt Tô Duyệt Duyệt, nắm lấy tay của nàng, phẫn nộ nói: “Đáng chết, Tô Duyệt Duyệt, ngươi coi bổn vương là người chết sao? Ngươi lại dám cùng lục đệ …”
“Ngươi bị thần kinh a? Ngươi không nhìn thấy là hắn cố ý a?” Tô Duyệt Duyệt ra sức thoát khỏi tay của hắn.
Bắc Thần Hàn cơ bản không muốn nghe nàng giải thích, càng ngày càng tức giận, nhân lúc nàng còn chưa kịp phản ứng trực tiếp điểm huyệt của nàng, vác nàng lên vai hướng về phủ của mình đi.
“Bắc Thần Hàn, ngươi là con rùa, thả ta xuống a!!” Tiếng gào thét của Tô Duyệt Duyệt ở hoa viên dần dần biến mất.
Lúc này, Bắc Thần Ngạo từ góc bước ra, nhìn thân ảnh của người bọn họ, góc miệng lại lần nữa nở nụ cười, sau đó cũng rảo bước đi.
Tẩm cung thái tử.
Bắc Thần Hàn phừng phừng nộ khí lôi Tô Duyệt Duyệt trở về tẩm cung, trực tiếp ném thân người không thể cử động được của nàng xuống giường.
“Tất cả cút hết ra cho bổn vương” Hắn tức giận đuổi hết cung nữ ở trong phòng ra/
“Biến thái, ngươi muốn làm gì? Mâu quang của Tô Duyệt Duyệt hoảng hốt, hỏng bét, lần này ngân trâm không mang bên mình, lại bị điểm huyệt rồi, lẫn này phải chốn như nào đây.
Bắc Thần Hàn lạnh lùng đến bên giường, căm ghét nhìn nàng.
“Ngươi và lục hoàng tử có mối quan hệ gì?” Bàn tay to dài vuốt nhẹ mặt của nàng, lạnh lùng hỏi.
Tô Duyệt Duyệt nhìn hắn, nàng vừa rồi không phải đã nói rồi sao. “Ta với hắn chẳng có quan hệ gì, vừa rồi hắn là cố ý, hắn là cô ý chọc tức ngươi, huynh đệ hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thật sự là người biến thái người khủng bố….”
“Tô Duyệt Duyệt, chú ý thái độ của ngươi”. Hắn liền chỉ vào miệng nàng, cảnh cáo.
Tô Duyệt Duyệt hít ngụm khí lạnh. Tục ngữ nói khi con người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu,.
__ Lâm HiHi____