Thông thường mà nói thì ngày đầu tiên của năm 1 Đại học thì bất kể là nam sinh hay nữ sinh thì cũng đều phải ăn một bữa cơm với những đồng học chung phòng với mình.
Tuy rằng đối với cách làm của Hạ Hà một kẻ nhà giàu mới nổi thì mỹ danh " Bạch Phú Mỹ " của Hạ Y Na đã truyền khắp cả đại học Đông Hải trong buổi sáng, nhưng mà thái độ làm người của Hạ Y Na là không cố y khoe của, cũng không giả vờ trang bức, cũng không cố ý bài xích với mấy bạn học ở trong phòng.
Dưới một dạng như vậy thì khi biết được Hạ Y Na mời ăn cơm hơn nữa lại có thể cùng ăn với Trạng Nguyên cùng đám bạn của hắn thì ba cô gái chung phòng liền sôi nổi đáp ứng.
Theo ý nào đó mà nói thì các nàng muốn biết một người thi ra được một số điểm nghịch thiên như vậy rốt cuộc là một người như thế nào.
Sau khi trang điểm xong thì các nàng ngồi lên chiếc Land Rover.
Trước cổng đại học Đông Hải thì Ngô Vũ Trạch cùng chiếc Cayenne của hắn đã đứng ở đây.
- Suất ca, đi theo chúng ta.
Không có để ý ánh mắt của đám người xung quang, Hạ Y Na mở cửa sổ xe ra rồi vẫy vẫy tay, ý báo mình đi ở phía trước để dẫn đường.
- Okê con dê.
Lúc này nghe được Hạ Y Na nói như vậy thì Ngô Vũ Trạch cũng tỏ ra bộ dạng tiêu sái, hắn chờ mong có thể lập được quan hệ hữu nghị với những MM cùng phòng của Hạ Y Na. Nếu như Bùi Đông Lai không sợ phiền toái thì hắn sẽ không cần lo lắng gì nữa.
Bởi vì trực giác cùng lý trí đã nói cho hắn biết rằng, Bùi Đông Lai sẽ không đơn giản như vậy.
- Lúc này ta đã xem, trừ Hạ Y Na ra thì còn hai MM nữa.
Đi sau chiếc Land Rover kia thì Ngô Vũ Trạch mở miệng cười nói:
- Hạ Y Na đã là của Đông Lai ca rồi, còn hai MM kia thì chúng ta sẽ so tài coi thử ai nhanh hơn, thế nào?
- Ta tự biết bản thân mình, không nên cưỡng cầu.
Cổ Văn Cảnh cười nói:
- Vẫn là giao cho chú cùng Trang Bích Phàm đi, vừa lúc nghiệm chứng một chút kỹ năng tán gái của soái ca, vừa lúc thấy được sự lợi hại của Trang Bích Phàm đồng học.
- Ta cũng chỉ nói như vậy thôi., còn Hạ Y Na thì các chú muốn thì cứ ra tay.
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười, tuy rằng hắn không hề phản cảm đối với Hạ Y Na nhưng mà hắn cũng không muốn cùng với Hạ Y Na phát triển gì cả.
- Đông Lai ca, ca không có hứng thú đối với Hạ mỹ nữ nhưng mà người ta lại có hứng thú đối với ca, nếu không thì người ta sẽ không đem ca làm tấm mộc rồi, cũng không cần phải giải thích mời chúng ta đi ăn nữa a.
Ngô Vũ Trạch than thở:
- Còn nữa, lui một vạn bước thì lấy bối cảnh của Hạ mỹ nữ thì còn lâu ta mới bằng được, cho nên vẫn là quên đi.
- Mặc dù ta tin tưởng có thể tán được Hạ mỹ nữ, bất quá vợ của bạn cho nên không thể tán được, quên đi.
Trang Bích Phàm lắc đầu, khẽ nói.
- Ta kháo, Trang Bích Phàm, chú không trang bức thì sẽ chết à?
Ngô Vũ Trạch liền đả kích.
Vẻ mặt của Trang Bích Phàm vẫn bình tĩnh, hời hợt nói:
- Tại sự thật trước mặt, mọi điều hư ảo đều sẽ tan biến vào gió, Vũ Trạch, đã đến lúc chứng kiến thực lực cái miệng của ka.
"….."
Cả ba người đều bị Trang Bích Phàm đánh bại.
Là một trong những Đại học lớn cho nên xung quanh Đại học Đông Hải thì có rất nhiều quán bar, khách sạn… cái gì cũng có cả.
15" sau, Hạ Y Na đem xe dừng lại trước một tiệm cơm có tên là Hồng Tử Cáp.
Hồng Tử Cáp, tên như ý nghĩa, chim bồ câu ở đấy chính là món ăn làm chủ.
Sở dĩ Hạ Y Na lựa chon Hồng Cáp Tử là bởi vì lúc sáng Hạ Hà có nói trưa nay sẽ đến đây ăn cơm với nàng nhưng kết quả đã bị nàng đuổi đi.
Mà Hạ Hà lại muốn khoe của cho nên mỗi lần đi ăn cơm là đều vào chỗ sang trọng, Hồng Tử Cáp chính là một trong số đó.
Tục ngữ có câu, xem một quán cơm đó như thế nào thì chỉ cần xem bãi đỗ xe là có thể suy đoán ra.
Trong bãi đỗ xe có rất nhiều xe, vậy chứng tỏ là quán cơm đó sẽ có sinh ý rất tốt, đồ ăn rất tốt, ngược lại nếu ít xe thì chứng tỏ thức ăn ở đó quá kém.
Sau khi đem xe dừng lại thì mấy cô gái liền chủ động bước tới trước chiếc Cayenne của Ngô Vũ Trạch.
- Trước tiên xin tự giới thiệu, ba vị này đều là tỷ muội cùng phòng với mình.
Mắt thấy mấy người Bùi Đông Lai xuống xe thì Hạ Y Na liền mỉm cười, chủ động giới thiệu:
- Vị này gọi là Tằng Khả Tâm đến từ Trữ Hạ.
Nghe được Hạ Y Na giới thiệu mình thì Tằng Khả Tâm liền mỉm cười chào hỏi:
- Rất hân hạnh được biết mọi người.
- Chào bạn, Khả Tâm mỹ nữ.
Ngô Vũ Trạch liền dẫn đầu, mỉm cười nói:
- Mình gọi là Ngô Vũ Trạch.
- Chẳng bao lâu nữa thì bạn sẽ hiểu lòng mình, tên rất hay, thật sự rất hay.
Trang Bích Phàm đồng học của chúng ta liền không cam tâm yếu thế, hắn liền mở miệng nói luôn:
- Chào bạn Tằng Khả Tâm, mình gọi là Trang Bích Phàm.
" Hà.."
Nguyên bản là cả đám người Hạ Y Na bị bộ dạng bín hiểm của Trang Bích Phàm hù doạn, lúc này nghe được Trang Bích Phàm nói tên ra thì cả đám liền trợn tròn mắt.
Cả đám người liền ngạc nhiên, cả bốn cô gái đều buồn cười.
- Trang trong thôn trang, Bích Vân trong Lam Thiên ( trời xanh), Phàm trong không tầm thường.
Vẻ mặt Trang Bích Phàm bình tĩnh bổ sung.
- Chào bạn, Trang Bích ( Bức) Phàm ( Phạm).
Tằng Khả Tâm liền chào hỏi, kết quả lời nói ra khỏi miệng thì thấy ba người Hạ Y Na nhịn cười, thấy vậy nàng cũng không nhịn được mà cười lên.
- Tên là Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai dường như đã quá quen với bộ dạng của Trang Bích Phàm cho nên cũng vẫn bình tình, mỉm cười nói chuyện.
- Cổ Văn Cảnh.
Cổ Văn Cảnh cũng mỉm cười ra hiệu.
- Vị này là Quách Lệ Na, người Tô Châu.
Sau khi cười thì Hạ Y Na lại chỉ vào một MM bên cạnh rồi giới thiệu.
Muội tử tên là Quách Lệ Na mặc một bộ áo màu trắng, nửa thân dưới có mang theo một chiếc váy ngắn mà hồng, dưới chân là một đôi dép lê.
Vẻ mặt rất dễ thương, dáng người lại cân đối, trải qua sự giới thiệu của Hạ Y Na thì nàng cũng mở miệng nói:
- Mọi người tốt.
Quách Lệ Na mở miệng nói chuyện ánh mắt rơi vào trên người của Ngô Vũ Trạch, dường như nàng rất có hứng thú với Ngô Vũ Trạch.
Ngô Vũ Trạch hàng năm trà trộn ở bên trong bụi hoa, tự nhiên là nhìn ra Quách Lệ Na chính là đối tượng thích hợp để hắn chinh phục vì vậy hắn liền mỉm cười cùng bắt tay, mà Trang Bích Phàm lại đem tâm tư đặt ở trên người, vẻ mặt cao thâm gật gật đầu, tỏ ra vừa ý.
Hai người Bùi Đông Lai và Cổ Văn Cảnh cũng gật đầu.
Cuối cùng có một MM không có trang điểm, hơn nữa cách ăn mặc cũng không xa hoa, nhưng mà nàng không luống cuống, chủ động giới thiệu tên mình đồng thời không có che dấu sự kính nể của mình đối với Bùi Đông Lai.
Căn cứ vào lời nói của Hạ Y Na thì bốn người Bùi Đông Lai biết được tên của cô gái này là Dương Tĩnh, nàng chính là Trạng Nguyên ở phía Nam.
Ba cô gái giới thiệu xong thì Ngô Vũ Trạch liền mở miệng trêu ghẹo nói:
- Hạ mỹ nữ, cô không cần phải giới thiệu, thanh danh của các người đã vang vọng cả trường học, nga, không phải là vang vọng cả các trường Đại học ở Đông Hải.
- Nếu đã như vậy thì không cần giới thiệu nữa, đi thôi.
Đối mặt với lời trêu đùa của Ngô Vũ Trạch thì Hạ Y Na cũng không không để ý, mà là dẫn đầu đi vào Hồng Tử Cáp khách sạn.
- Hoan nghênh quang lâm.
Ngay khi Hạ Y Na dẫn mọi người vào thì một tiểu thư tiếp khách mặc sườn xám mỉm cười, cúi đầu chào hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Bởi vì là một tiệm cơm lớn cho nên trong đại sảnh đã kín chỗ.
Có lẽ là do khí chất của Hạ Y Na, Tằng Khả Tâm cùng với Quách Lệ Na không tầm thường cho nên rất nhiều người dùng cơm đều đem ánh mắt quẳng lại, trong đó có mấy người nhận ra Hạ Y Na, vội vàng sôi nổi trao đổi.
- Ngài khỏe chứ, xin hỏi mọi người có dự tình gì chưa?
Rất nhanh, một nữ nhân trung niên dường như là quản lý đi tới, mỉm cười hỏi đám người Hạ Y Na.
- Không có.
Hạ Y Na nói:
- Làm phiền an bài cho chúng ta một chỗ.
- Thực xin lỗi tiểu thư, ở đây đã đầy cả rồi.
Nữ quản lý lộ ra vẻ mặt xin lỗi, nói:
- Nếu như tiểu thư cùng với bằng hữu của tiểu thư không để ý thì xin chờ một lát, khi nào có chỗ thì chúng ta lập tức sẽ an bài ngay.
Ngạc nhiên nghe được quản lý nói như vậy thì Hạ Y Na liền nhíu mày.
- Hạ mỹ nữ, đổi địa phương khác đi.
Ngô Vũ Trạch liền đề nghị, hắn đối với xung quanh cũng không lạ gì, ngoại trừ Hồng Tử Cáp ra thì còn có mấy chỗ ngon hơn.
"Bá"
Coi như lúc Hạ Y Na chuẩn bị nói cho quản lí thay đổi chỗ khác thì nàng thấy được sắc mặt trên người nữ quản lý thay đổi, cũng không nhìn thẳng vào nàng mà vội đi ra ngoài cửa.
Trong đại sảnh, khách dùng cơm cũng đem ánh mắt nhìn về phía trước cửa.
Biến cố xảy ra bất ngờ làm cho Hạ Y Na ngạc nhiên, theo bản năng nàng cũng quay đầu lại.
Ngay sau đó.
Nàng thấy được một nữ nhân toàn thân phát ra một hơi thở trí mạng đang đi vào.
Nữ nhân mặc một bộ váy liền áo mà hồng, dưới chân đi một đôi giày cao gót màu hồng, túi xách trong tay chính là LV.
Vóc dáng của nữ nhân này không cao, đại khái khoảng 1m6 nhưng mà thân hình của nàng có thể nói là hoàn mỹ, nhất là cặp bánh bao trước ngực, có chút đồ sộ.
Không chỉ có thế, chiếc áo trên người nào có cổ áo rất thấp, chẳng những lộ ra một tầng da thịt màu trắng hơn nữa còn có thể thấy được chiến hào ở bên trong.
Nàng làm sao tới đây?
Bùi Đông Lai cũng quay đầu lại thấy được người đó là Quý Hồng thì liền nhíu mày lại, chẳng biết tại sao khi đối mặt với hơi thở và vẻ mặt quyến rũ của Quý Hồng thì Bùi Đông Lai dường như cảm nhận được nàng là một Xà mỹ nữ, toàn thân đều không thoải mái.
Trừ thứ đó ra, thì bởi vì Quý Hồng cũng với Liễu Nguyệt đối lập với nhau cho nên Bùi Đông Lai thủy chung vẫn luôn ôm lấy lòng cảnh giác đối với Quý Hồng.
Hắn dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra một nữ nhân có thể cai quản một nửa giang sơn hắc đạo ở Đông Hải thì sẽ kinh khủng cỡ nào.
- Thật là trùng hợp a, Đông Lai đệ đệ thân ái của ta, người cùng với các đồng học đến đây ăn cơm sao?
Ngay khi toàn bộ nam nhân đang vì sự xuất hiện của Quý Hồng mà thất thần thì Quý Hồng lại lắc thân hình như rắn nước của mình bước đến bên cạnh Bùi Đông Lai, mở miệng nói.
Ân?
Ngạc nhiên nghe được nữ nhân này nói như vậy thì vô luận là bốn cô gái hay là ba người Ngô Vũ Trạch đều cảm thấy ngạc nhiên, quay lại nhìn về Bùi Đông Lai.
Giống như đang hỏi: " Ngươi biết vị mỹ nữ kia sao?"
- Quý tiểu thư, mọi người là bằng hữu với nhau sao?
Coi như lúc Bùi Đông Lai đang tính toán mở miệng thì quản lý liền cung kính hỏi Quý Hồng.
Không trả lời.
Ngay sau đó.
Dưới sự há hốc mồm của mọi người thì Quý Hồng liền đi khoác lên cánh tay của Bùi Đông Lai, lộ ra một bộ dạng tươi cười, thổi một ngụm hương khí nói:
- Đông Lai đệ đệ thân ái của ta, vừa lúc tỷ tỷ dự định vào đây ăn, mọi người cùng ăn với tỷ tỷ đi.
Nghe được lời nói của Quý Hồng, thấy được động tác ám muội của Bùi Đông Lai thì tròng mắt của đám người Hạ Y Na thiếu chút nữa rớt ra.
Mà những nam nhân trong đại sảnh lại cảm thấy đầu óc choáng váng, ghen tị nhìn vào Bùi Đông Lai.
Cảm giác kia giống như muốn nói: " Một đóa hoa tươi như thế làm sao lại cắm trên bãi phân trâu này?"