Lúc Bùi Đông Lai ra khỏi phòng họp, đi tới ký túc xá dưới lầu, lúc này Trần Anh đã rời đi, Cố Bồi Nguyên cùng Ha Y Na thì chưa đi, hai người tựu đang chờ hắn.
- Đông Lai!
Mắt thấy Bùi Đông Lai đi ra ký túc xá, Trương Thụy hướng về phía Bùi Đông Lai vẫy vẫy tay.
Bùi Đông Lai khẽ lắc đầu, không suy nghĩ thêm về những lời Trần Anh vừa nói, mà bước nhanh hướng tới ba người.
- Đông Lai, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, nói vậy thì cậu nhất định mệt rồi, đi theo ta về nghỉ ngơi đi?
Đợi Bùi Đông Lai tới gần, Cổ Bồi Nguyên mỉm cười nói, nụ cười khó nén khỏi vẻ mệt mỏi.
Đối mặt với lời mời của Cổ Bồi Nguyên. Bùi Đông Lai mỉm cười lắc đầu nói:
- Hiệu trưởng, cháu sẽ không cũng ngài trở về, cháu ở tại quân doanh là được rồi, Văn Cảnh bọn họ vẫn đợi cháu, cháu sợ bọn họ lo lắng.
- Cũng đúng.
Cổ Bồi Nguyên trầm ngâm một chút, cảm thấy mới trải qua một chuyện náo động như vậy, Tôn Trường Vân cho dù không can tâm, cũng không dám có hành động gì, Bùi Đông Lại hiện tại cũng không có bất kỳ nguy hiểm nào.
- Thời gian không còn sớm, hiệu trưởng ngài trở về sớm một chút đi.
Bùi Đông Lai cười cười nói.
- Tốt.
Cổ Bồi Nguyên gật gật đầu, sau đó mỉm cười liếc mắt nhìn Hạ Y Na nói:
- Hạ Y Na ta nhớ được phụ thân cô là Hạ Hà, nếu cô gặp hắn thì nói cho hắn biết, khi nào tới Đông Hải thì gọi điện thoại cho ta.
- Cảm ơn Cổ hiệu trưởng!
Hạ Y Na nhớ rõ cha của nàng Hạ Hà lần này đưa nàng tới Đông Hải là để nàng tới gặp Cổ Bồi Nguyện, kết quả lại gặp Cổ Bồi Nguyên trong tình huống này, lúc này lại nghe được Cổ Bồi Nguyên mở lời trước, trong lòng Hạ Y Na nhất thời kích động.
Đồng thời nàng cũng hiểu được, Cố Bồi Nguyên đối với Hạ Hà có thái độ chuyển biến to lớn như vậy, hoàn toàn là do hành động hôm nay của nàng.
Mà xét đến cùng, tất cả là do Bùi Đông Lai.
Điều này không khỏi làm nàng đối với Bùi Đông Lai có chút hiếu ký mãnh liệt, bí mật trên người Bùi Đông Lai không chỉ có như vậy, nàng cố gắng đè nén sự hiếu kỳ của mình lại.
Thấy Hạ Y Na kích động, Cổ Bồi Nguyên tựu không nói thêm gì nữa, mà là do Bùi Đông Lai vì hắn mở cửa xe sau, đi vào chiếc Audia6, Trương Thụy mỉm cười vỗ vỗ bả vai Bùi Đông Lai, rồi cũng đi lên xe.
Sau đó xe khởi động, trong ôtô Cổ Bồi Nguyên cùng Trương Thụy Hải hai người rồi rít vẫy tay chào Bùi Đông Lai và Hạ Y Na.
- Bùi tiên sinh, Hạ tiểu thư.
Chiếc Audia6 dần dần biến mất trong tầm mắt của Bùi Đông Lai, một tên binh lính bước nhanh hướng tới hai người chạy tới.
- Chuyện gì?
Bởi vì chuyện tình của Bùi Đông Lai, chẳng những Cỏ Bồi Nguyên có ý kiến rất lớn đồi với xx quân đoàn, mà Hạ Y Na cũng như thế, giọng nói vô cùng không khách khí
- Là như vậy, Cung Chính Ủy trước khi đi có nói, mời hai vị về nhà khách quân doanh nghỉ ngơi, hoàn cảnh cùng phương tiện nơi đây cũng khá hơn một chút.
Vẻ mặt tên binh lính cung kính nói.
Nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ, lại cùng ở một phòng?
Ngạc nhiên khi nghe được lời nói của binh lính, Hạ Y Na đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trên mặt hiên lên một luồng ửng đỏ, xấu hổ không dám lên tiếng.
- Không cần, chúng ta quay về ký túc xá nghỉ ngơi là được.
Nhận thấy được nét xấu hổ trên mặt Hạ Y Na, Bùi Đông Lai cười khổ nói.
- Tốt, ta sẽ không quấy rầy hai vị.
Binh lính thấy Bùi Đông Lai cùng Hạ Y Na không muốn, cung kính chào hai người, sau đó bước nhanh chạy đi.
Tên binh lính vừa rời đi, nhất thời chỉ còn lại Bùi Đông Lai cùng Hạ Y Na, Hạ Y Na hiên tại còn đang lúng túng vì lời nói ban nãy của tên binh lính, nên không nói lời nào, cũng không dám nhìn vào Bùi Đông Lai.
- Hạ Y Na, cám ơn cô.
Nghĩ đến lúc trước Hạ Y Na vì mình cũng chưa trở về thiếu chút nữa đại náo quân doanh, sau còn lấy thế lực dọa Tôn Trường Vân, khiến Tôn Trường Vân tức giận, Bùi Đông Lai vẻ mặt chân thành cảm tạ nói.
"Bá!"
Lời nói cảm ơn của Bùi Đông Lai vang lên bên tai, Hạ Y Na sắc mặt trong nháy mắt biến đổi, đầu lắc giống như trống xoay nói:
- Đây hết thảy cũng là do ta gây ra họa, ta còn phải xin lỗi cậu, không cần cậu phải nói cảm ơn với ta.
Lời vừa nói ra, Hạ Y Na không khỏi nhớ lại đoạn ghi âm kia, trên mặt nhất thời hiện lên vẻ sợ hãi.
- Cho dù không có cô, hắn cũng sẽ tìm đến ta gây phiền phức, chẳng qua chỉ là tri hoãn chút thôi.
Bùi Đông Lai rất rõ ràng, cho dù Hạ Y Na không xuất hiện, lấy tính cách của Tôn Vệ Đông mà nói, có thù tất hắn sẽ báo, huống chi hôm nay chuyện đã giải quyết, hắn tự nhiên sẽ không trách cứ hay oán giận Hạ Y Na.
Hạ Y Na cũng không biết Bùi Đông Lai cùng Tôn Vệ Đông lúc trước có xích mích gì, lúc này nghe Bùi Đông Lai nói như thế, còn tưởng rằng Bùi Đông Lai đang an ủi nàng, trong lòng lại tự trách bản thân mình.
- Thời gian không còn sớm, trở về phòng đi ngủ thôi.
Thấy Hạ Y Na không nói lời nào, Bùi Đông Lai cười cười nói.
Hạ Y Na muốn nói lại thôi, cuối cùng đem lời muốn nói nuốt ngược trở lại, gật đầu, im lặng không lên tiếng, theo sát Bùi Đông Lai hướng ký túc xá đi tới.
- Bùi Đông Lai, Trần tỷ kia là ai? Thoạt nhìn rất lợi hại.
Đi tới,, Hạ Y Na nhớ tới bộ dạng lúc trước của Trần Anh không ai bì nổi, đôi măt mở to, sắc mặt tò mò hỏi han.
- Gia gia của tỷ ấy cũng là lão đại trong quân khu.
Đối mặt với câu hỏi của Hạ Y Na, Bùi Đông Lai cũng không giấu diếm, dù sao lấy thân phân của Hạ Y Na, chỉ cần tra một chút, liền biết được thân phận của Trần Anh.
"Không trách được những kẻ đó thấy nàng như con chuột nhìn thấy con mèo." Hạ Y Na liền bừng tỉnh, sau đó vẻ hiếu kỳ trên mặt lỗ rõ:
- Cậu kêu nàng là Trần tỷ, chẳng lẽ cậu cũng có người trong quân doanh, lại muốn giả trư ăn cọp sao?
- Nếu ta có người đứng sau, Tôn tường Vân dám trêu ta sao?
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười theo sau... Trong lòng có chút nhớ nhung Qua Tử —— từ ngày hắn đi vào Đông Hải thì mất liên lạc với Qua Tử.
- Vậy cũng đúng?
Hạ Y Na bị lời nói của Bùi Đông Lai làm cho tức cười, sao đó lại nói:
- Vậy sao cậu lại quen biết nàng, hơn nữa quan hệ cũng không tệ?
Có lẽ ấn tượng của Bùi Đông Lai đối với Hạ Y Na có chút chuyển biến tốt đẹp, Bùi Đông Lai đem truyện Trần Anh cứu mình nói cho Hạ Y Na nghe.
Khi nghe Bùi Đông Lai nói Tôn Đông Vệ giết hắn nhưng không thành, lại bị lăn xuống sườn núi, sau đó bị bọn cướp bắt làm con tin, cuối cùng được Trần Anh giải cứu. nhất thời sắc mặt Hạ Y Na biến đổi, đồng thời hận ý nghiến răng nói: "Cha con Tống Vệ Đường giống như loài cầm thú, sau này chết không toàn thây."
Lần này, Bùi Đông Lai không nói gì, mà nghĩ lại sai lầm lần này cũng là do mình, đồng thời âm thầm quyết định, sau này sự việc nguy hiểm tương tự xảy ra, nhất định phải đem nguy hiểm đó bóp từ trong trứng nước!
Vì phòng ngừa sự kiện phát sinh ngoài ý muốn, cắn cứ huấn luyện quân sự an bài, nam sinh cùng nữ sinh ký túc xá tách ra, ký túc xá nữa sinh ở trên lầu, còn nam sinh thì ở phía sau.
Rất nhanh, Bùi Đông Lai theo Hạ Y Na đi xuống ký túc xa nam sinh.
- Thời gian không còn sớm, cậu trở về nghỉ ngơi sớm một chút.
Bùi Đông Lai cười, nói.
Lời nói Bùi Đông Lai vang bên tai, nhất thời Hạ Y Na cũng không có mở miệng.
Ngon gió thổi qua, thổi bay mái tóc dài của nàng, phủ lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, ánh mắt nhìn qua khe hở mái tóc, ngắm nhìn Bùi Đông Lai, nhẹ nhàng cười:
- Chúc ngủ ngon.
Bùi Đông Lai không nói nhảm, trực tiếp hướng ký túc xá đi tới.
- Tên hỗn đản này, ta là nữ nhân, chẳng lẽ hắn không biết đem ta về ký túc xá, rồi nói ngủ ngon không được sao?
Mắt thấy Bùi Đông Lai đi hết sức tiêu sái, Hạ Y Na tức giận dậm chân, bộ dạng này so với bộ dạng thục nữ ban nãy có sự khác biệt một trời một vực. Nguồn:
"Hừ, xem ra ngươi vẫn không để bổn tiểu thư này vào trong mắt, chúng ta cứ chậm dãi chờ xem, bổn tiểu thư sẽ không để cho ngươi sống dở chết dở. "
Dậm chân sau, Hạ Y Na nhìn chằm chằm vào bóng lưng Bùi Đông Lai đang dần biến mất, nhếch miệng cười.
...
Cùng Ba Đặc Man Lệ Gia khách sạn có chút giống như, Tân Địa Sáng Đình Khách Sạn cũng thuộc vào loại năm sao, nằm ở lân cận khu buôn bán Hoài Hải, một vị thế rất thuận lợi.
Coi như Bùi Đông Lai và Hạ Y Na vừa chia tay, nơi phòng tổng thống trong khách sạ., Sau khi Mộ Khuynh Nhan tắm rửa xong, xỏ đôi dép vào chân, bước qua tấm thảm mềm mại, đứng ở cửa sổ, nhìn cảnh đêm Đông Hải suy nghĩ xuất thần.
Dưới ánh đèn, mái tóc dài phiêu dật bởi vì nàng mới tắm rửa cho nên ướt sũng, giọt nước nhỏ xuống bờ vai trắng nõn, trong suốt, trên khuôn mặt tuyệt mỹ còn đọng lại vài giọt nước, đồng thời hai má đỏ ửng, trong trắng lộ hồng, chiếc khăn tắm không thể che lấp hết thân hình hoàn mỹ của nàng, nhất là khăn tắm quá ngắn lộ ra hai cái đùi trẵng nõn như tuyết, bong loáng như ngọc, trong suốt tựa như một khối mỹ ngọc, không có bất kỳ tì vết nào.
Mộ Khuynh Nhan như hoa sen mới nở, bất kể nhìn từ phía sau, hay là nhìn chính diện, đều là cho người khác có cảm giác động lòng người.
Nếu vô luận nàng lạc vào một thời đại, bất kể thời đại nào, cũng đều làm cho nam nhân nhìn thấy nàng đều biến thành dã thú.
Mà lúc này Mộ Khuynh Nhan không có phát hiện mình hấp dẫn đến nhường nào, nàng suy nghĩ xuất thần đối diện nhìn vào cảnh đêm mê người, trong mắt hiện ra hình ảnh Bùi Đông Lai cứ mình trong nháy mắt..
Một Bùi Đông Lai có khuôn mặt tuấn tú không ngừng hiên lên trong mắt nàng, bất kể làm nàng thế nào cũng không biến mất, kết quả làm cho nàng cực kì mỏi mệt, không cách nào chợp mắt được.
- Hắn làm sao có thể là một sinh viên chứ?
Nghĩ đến chính mình nhìn thấy hết thảy chuyện Bùi Đông Lai làm, nghĩ đến lời Trần Anh nói Bùi Lông Lai làm nên sự tích, Khuôn mặt Mộ Khuynh Nhan hiện lên vài phần ửng đỏ kèm theo một cảm giác nghi ngờ.
Đang trong quá trình cùng Bùi Đông Lai tiếp xúc, Mộ Khuynh Nhan không cách nào cảm giác được Bùi Đông Lai là một đại nam nhân, ngược lại nàng nghĩ, Bùi Đông Lai hắn so với độ tuổi với sự thành thục tỉnh táo không hợp.
Nghĩ tới, nghĩ lui, Mộ Khuynh Nhan đột tiên mở đôi môi, ngáp một cái, động tác nàng ngáp, làm hai tòa Thánh Nữ Phong rung rinh lên xuống một cách gợi cảm động lòng người.
Cơn buồn ngủ kéo tới, Mộ Khuynh Nhan thu hồi ánh mắt, khẽ lắc đầu, không suy nghĩ chuyện vừa mới xảy ra thêm nữa, nàng cởi bỏ đôi dép,giẫm lên tấm thảm mềm mại, lắc đôi mông đẹp, chậm dãi đi đến chiếc giường lớn phía trước.
Đi tới giường lớn, Mộ Khuynh Nhan nhẹ nhàng cởi khăn tắm, khăn tắm từ cơ thể của nàng châm rãi rớt xuống ( dịch đến đoạn này hộc máu ;))),thân thể mềm mại hoàn toàn lõa thể trong không khí cơ hồ không có bất kỳ tỳ vết nào.
Chẳng qua là
Không ai có may mắn thưởng thức.
Sau đó… Nàng cầm chiếc áo ngủ lụa màu đen, mắc lên người, nằm xuống suy nghĩ.
- Bùi Đông Lai, chúng ta còn có thể gặp mặt a.
Nhìn trần nhà, Mộ Khuynh Nhan nhấc đôi chân ngọc nghịch ngợm, nhẹ nhàng đạp đạp góc chân, miệng lẩm bẩm.
Dưới ánh đèn.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ hé nở một nụ cười mê người, trong con ngươi toát ra một sự chờ mong.