- Đồ vô dụng, mày lại đi trêu chọc Tô Thi Vận nhà người ta sao?
Kinh ngạc qua đi, vẻ mặt Trương Lệ không vui hướng về phía Ngô Vũ Trạch dạy dỗ, theo nàng xem ra, vợ chồng Tô Văn đột nhiên viếng thăm, nhất định là Ngô Vũ Trạch không biết trời cao đất rộng lại đi tìm Tô Thi Vận, làm cho vợ chồng Tô Văn tức giận.
Không riêng gì Trương Lệ cho là như vậy, mấy người Ngô Vạn cũng cho rằng như thế, bọn họ sau khi nghe được lời của Trương Lệ, đều cau mày nhìn Ngô Vũ Trạch, tựa hồ muốn Ngô Vũ Trạch cấp cho một lời giải thích.
Nhận thấy sự bất mãn cùng tức giận của mấy người Ngô Vạn, sắc mặt Ngô Sinh trở nên có chút khó coi, bất quá… Hắn không có tức giận, mà là lạnh lùng nói:
- Để cho bọn họ vào.
- Tiểu Sinh, nếu như bởi vì nhi tử của ngươi chọc giận vợ chồng Tô Văn, đưa Ngô gia một lần nữa ngập vào tai ương, trách nhiệm này tùy phụ tử các ngươi gánh chịu!
Mắt thấy Ngô Vũ Trạch không có lời giải thích thì thôi, Ngô Sinh lại hoàn toàn đem lời của mình trở thành rắm thúi, Trương Lệ tàn bạo nói.
Cho tới nay, Ngô Sinh bởi vì cảm giác mình lúc làm gia chủ Ngô gia đã không thể tái hiện huy hoàng cho Ngô gia, tự thẹn trong lòng, cho nên đối mặt với đám người Ngô Vạn vẫn lựa chọn nhẫn nhịn.
Kể cả khi đám người Ngô Vạn bức vua thoái vị, trong lòng hắn mặc dù rất tức giận, những cũng không có biểu hiện sự tức giận ra ngoài, mà là tâm như tro lạnh nhượng lại vị trí gia chủ.
Chẳng qua là ——
Giờ khắc này, một lần nữa nghe được giọng nói khắc bạc của Trương Lệ đem đầu mâu nhắm ngay con của mình, Ngô Sinh cũng khó tránh khỏi có chút nổi giận:
- Làm sao ngươi biết đúng là Vũ Trạch chọc giận vợ chồng Tô Văn?
- Hắc, nếu như không phải hắn đi trêu chọc Tô Thi Vận, chọc giận vợ chồng Tô Văn, vợ chồng Tô Văn làm sao có thể sẽ đến Ngô gia chúng ta?
Trương Lệ vẻ mặt cười lạnh:
- Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng là, vợ chồng Tô Văn đúng là tới bái phỏng phụ tử các ngươi?
- Không cần phải nói nữa, chờ bọn hắn tới rồi sẽ biết.
Có lẽ là thực sự tức giận, giọng nói Ngô Sinh lạnh xuống.
- Tốt!
Mắt thấy thái độ ác liệt của Ngô Sinh, vẻ mặt Trương Lệ ầm trầm đáp ứng, một lần nữa ngồi trên ghế sa lon.
Đám người Ngô Vạn thấy thế, đều trở lại chỗ ngồi của mình.
Cùng lúc đó.
Bên ngoài biệt thự, vợ chồng Tô Văn đứng trước chiếc Audi A8, vẻ mặt tương đối phức tạp.
Nếu như là trước kia, bọn họ có một vạn lý do để tin tưởng, Ngô gia người ta nghe được hai người mình tới bái phỏng, tuyệt đối sẽ đứng trước cửa đón tiếp.
Thậm chí… Lấy thân phận của bọn họ, chỉ cần một cú điện thoại, người của Ngô gia sẽ đi tìm bọn họ trước.
Mà hôm nay, bọn hắn làm cái khỉ gió gì mà không thấy ai ra tiếp đón, chỉ là… Lý trí nói cho hai người biết, không thấy người nào của Ngô gia ra tiếp đón mình trong chuyện này hẳn là có vấn đề.
Trong lúc tâm tình vợ chồng Tô Văn trở nên khẩn trương lo lắng, tài xế của Ngô Sinh hướng hai người đi tới, hai người thấy thế, không nói hai lời, vội vàng nói.
- Ngô tiên sinh nói như thế nào?
Không đợi tên tài xế đến gần, Tô Văn liền khẩn trương hỏi, một chút cũng không giống với gia chủ của Tô gia không nói, trong giọng nói lại mang theo vài phần lo lắng, cảm giác kia dường như là sợ Ngô Sinh không đồng ý gặp hai người bọn họ.
- Ngô tiên sinh mời hai vị vào.
Vẻ mặt tên tài xế trở nên cổ quái, hắn thật sự tò mò, rốt cuộc là nguyên nhân gì mà khiến Tô Văn ở trong thương giới Hàng Hồ cho tới Hồ Giang có địa vị không ai bì nổi này phải ăn nói khép nép như thế.
Mặc dù trong lòng hiếu kỳ, nhưng tên tài xế không dám hỏi nhiều, mà là trực tiếp đi trước dẫn đường.
Tô Văn thấy thế, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không nói hai lời, vội vàng đuổi theo.
Lý Lệ im lặng không nói tiếng nào theo sát phía sau Tô Văn, cảm giác giống như là từng bước đi về phía vực thẳm, sắc mặt trắng bệch, bước chân có chút khó khăn.
Nửa phút đồng hồ sau.
Theo sự dẫn đường của viên tài xế, Tô Văn mang theo Lý Lệ tiến vào biệt thự.
- Tô tiên sinh, Tô phu nhân.
Mắt thấy vợ chồng Tô Văn đi vào, Ngô Vạn vừa thay thế Ngô Sinh trở thành gia chủ Ngô gia trước tiên đứng lên, mang theo vài phần lo lắng, mấy phần nịnh nọt chào hỏi.
Ngô Vạn đứng lên, trừ phụ tử Ngô Sinh, Ngô Vũ Trạch, những thành viên khác của Ngô gia cũng là đều đứng lên chào hỏi.
Không trả lời.
Vợ chồng Tô Văn trực tiếp đem lời nói của Ngô Vạn thành rắm thúi, mà là hướng về phía phụ tử Ngô Sinh đi tới.
Dưới ánh đèn, bước chân của vợ chồng Tô Văn hơi có vẻ lo lắng, thiếu chút nữa thì trơn ngã trên mặt đất.
- Tô tiên sinh, Tô phu nhân.
Thấy vợ chồng Tô Văn hướng về phía mình và nhi tử đi tới, Ngô Sinh không biết hai người có ý gì vẫn đứng lên nghênh đón, hắn vì lúc trước nhận được điện thoại của Tô Văn, biết được Tô Văn cùng Quý Hồng cũng có hợp tác, trong lòng hiểu được vợ chồng Tô Văn tới cũng không phải để bái phỏng, cụ thể có mục đích gì, hắn cũng không đoán ra được.
Vẫn như cũ không trả lời.
Vợ chồng Tô Văn bước nhanh tới trước người Ngô Vũ Trạch, dừng bước.
Dưới ánh đèn, trên mặt bọn họ không có biểu tình tức giận trong dự đoán của đám người Trương Lệ, cũng không có vẻ cao ngạo thuộc về thành viên Tô gia, có chẳng qua là biểu tình lo lắng cùng khủng hoảng!
Bởi vì… Trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, nếu như thiếu niên Ngô gia này cự tuyệt lời thỉnh cầu của bọn họ mà nói…, như vậy, Tô gia sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!
Ân?
Tại sao vợ chồng Tô Văn?
Nhận thấy được biểu hiện quái dị của vợ chồng Tô Văn, sắc mặt đám người Ngô Vạn đều trở nên kinh ngạc, dù sao bọn họ đều cho rằng vợ chồng Tô Văn tới tìm Ngô gia để trút giận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Ngô Sinh cũng có một chút nghi ngờ.
Thấy hai vợ chồng Tô Văn trước mắt, trong đầu Ngô Vũ Trạch kìm lòng không nổi hiện ra cảnh tượn hai năm trước, bộ dáng không ai bì nổi của Lý Lệ; tai của hắn không khỏi quanh quẩn lời nói của Lý Lệ ngày đó:
" Con gái Tô Thi Vận của ta cùng mày là người thuộc hai thế giới bất đồng, cho dù mày phấn đấu mười kiếp cũng không xứng với con gái của ta! Mày không cần ảo tưởng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, sau này tránh xa con gái ta một chút, nếu không không riêng gì mày, ngay cả gia tộc của mày cũng sẽ vì mày mà chịu hậu quả!"
Những lời kia, giống như ma pháp lạc ấn, cắm rễ thật sâu trong linh hồn hắn.
Những lời kia giống như một người bị một cái bạt tai vang dội, đánh vào trên mặt của hắn, đem tuổi trẻ cùng sự tự ái của hắn đập nát bấy.
Một khắc kia, hắn tức giận, nhưng cũng là lần đầu tiên biết chênh lệch giữa mình cùng Tô Thi Vận, biết được hiện thực tàn khốc.
Cuối cùng, hắn vì không muốn liên lụy đến Ngô gia, mang theo vài phần tự ái nhỏ nhoi, giống như chó nhà có tang rời khỏi quán trà đó, từ đó cùng Tô Thi Vận trở thành người dưng.
Hai năm.
Trong nháy mắt đã qua.
Chỉ là…
Thấy Lý Lệ trước mặt, Ngô Vũ Trạch lại có một cảm giác chuyện mới phát sinh ngày hôm qua, vết thương trong lòng mơ hồ có chút đau đớn.
Ngay sau đó.
Lúc Ngô Vũ Trạch nhớ tới một màn kia lúc hai năm trước, đồng thời đám người Ngô Vạn sắc mặt nghi ngờ nhìn chăm chú vào hắn.
Tô gia gia chủ, người khiến cho rất nhiều thương nhân Hồ Giang quỳ xuống liếm chân.
Tô phu nhân, người đã từng đem lòng tự ái của thiếu niên Ngô gia ném cho chó ăn.
Bọn họ giống như là người hầu nhìn thấy chủ nhân, hướng về phía người được người Hàng Hồ coi là phế vật Ngô gia, cung kính cúi xuống cái lưng kiêu ngạo.
Cúi lưng thập phần dứt khoát!
- Vũ Trạch, chúng ta có mắt như mù, mong rằng cậu có thể bỏ qua cho chúng ta.
Giờ khắc này, thân là Tô gia gia chủ Tô Văn cũng tốt, Lý Lệ từng không ai bì nổi cũng được, bọn họ vứt bỏ đi phần kiêu ngạo cùng tôn quý thuộc về thân phận Tô gia kia, ở trước mặt phế vật Ngô gia, cúi xuống cái đầu mà họ tự cho là cao quý!
Nụ cười trên mặt Ngô Sinh đọng lại.
Mặc dù hắn bởi vì biết Tô Văn cũng có hợp tác cùng Quý Hồng, đoán được vợ chồng Tô Văn trước tìm đén mình cùng Ngô Vũ Trạch tuyệt đối không có ác ý, chỉ là… Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, vợ chồng Tô Văn là tới tìm Ngô Vũ Trạch để nhận sai!
Dù sao, theo hắn xem ra, cho dù Tô gia cùng Quý Hồng có hợp tác, lấy địa vị Tô gia ở Hồ Giang, cũng không cần phải như thế a?
Ngay cả Ngô Sinh biết trước một chút tin tức cũng không thể tin được tất cả mọi chuyện đang phát sinh này, huống chi đám người Ngô Vạn, Trương Lệ.
Dưới ánh đèn, đám người Ngô Vạn giống như là thấy được chuyện bất khả tư nghị nhất thế giới này, bọn họ trợn to hai mắt, sắc mặt ngây ngốc nhìn vợ chồng Tô Văn có thể khiến cho 99% thương nhân tại Hồ Giang này đi lấy lòng, đút lót, trợn mắt há hốc mồm trong lòng hỏi chính mình: Vợ chồng Tô văn sao… Làm sao có thể tìm Ngô Vũ Trạch nhận sai?
Trong phút chốc, một cỗ khiếp sợ không cách nào dùng lời nói diễn tả được tràn ngập nội tâm đám người Ngô Vạn, Trương Lệ.
Bọn họ thật sự cũng không thể nào tin nổi, tất cả mọi chuyện trước mắt là sự thật!
Bọn họ cố gắng đem hai mắt của mình trợn to… Lại trợn to, cố gắng nhìn rõ ràng một chút…
Bọn họ thấy rõ.
Không quản bọn họ có tin hay không, cũng không cách nào tiếp nhận hết thảy sự thật trước mắt, chỉ là… Vợ chồng Tô Văn đủ để khiến cho bọn họ giống như chó TQ chạy theo lấy lòng, đúng là ở trước mặt Ngô Vũ Trạch, cúi xuống cái lưng kiêu ngạo!
Hình ảnh dừng lại. ( ND: dừng hình c m n r)
Đám người Ngô Vạn ngây người như phỗng.
Sau đó… Trong đại sảnh một mảnh yên tĩnh.
Im lặng đến nỗi làm cho trái tim của vợ chồng Tô Văn treo trên cổ họng.
Đối mặt với hết thảy chuyện này, sau khi trải qua khiếp sợ lúc đầu, Ngô Vũ Trạch đã bình tĩnh trở lại.
Đúng vậy
Hắn bình tĩnh lại.
Dưới ánh đèn, hắn nhìn vợ chồng Tô Văn, tâm như gương sáng: vợ chồng Tô Văn sở dĩ làm như vậy, là bởi vì Bùi Đông Lai!
Mặc dù, hắn không cách nào tưởng tượng, Bùi Đông Lai rốt cuộc đã làm gì, để cho vợ chồng Tô Văn làm như vậy, chính là trong hắn lại tin chắc vào điểm này.
- Tô thúc thúc, Lý a di.
Nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương lo lắng bất an của vợ chồng Tô Văn, Ngô Vũ Trạch cuối cùng mở miệng, thái độ giống như hai năm về trước, rất khách khí.
"Hô… Hô…."
Bên tai vang lên lời của Ngô Vũ Trạch, bao gồm Ngô Sinh ở bên trong, hô hấp của mọi người trở nên có chút dồn dập, bọn họ không nhúc nhích nhìn ba người Ngô Vũ Trạch, vợ chồng Tô Văn, chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một luồng hỏa diễm thiêu đốt, cả người run sợ không ngừng!
Trong đó Trương Lệ kiên định cho rằng vợ chồng Tô Văn tới tìm Ngô Vũ Trạch là muốn trút giận, khiếp sợ trong con ngươi không cách nào rút đi, ngược lại, sắc mặt nàng kinh hãi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ngô Vũ Trạch, tựa hồ đang hỏi:
"Ngô Vũ Trạch dựa vào cái gì mà khiến cho vợ chồng Tô Văn ăn nói khép nép nhận sai như vậy?"
Tựa hồ như là trả lời nghi ngờ của Trương Lệ cùng mọi người, vợ chồng Tô Văn ngẩng đầu lên, trong đó vẻ mặt Lý Lệ một mảnh trắng bệch, còn sắc mặt Tô Văn lại là phức tạp nhìn Ngô Vũ Trạch, muốn nói cái gì, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào.
- Vũ… Vũ Trạch, là ta không đúng, ta không nên tham dự vào chuyện tình giữa các con!
Mắt thấy trượng phu Tô Văn của mình muốn nói lại thôi, Lý Lệ sắc mặt trắng bệch, thân thể run run nhìn gương mặt Ngô Vũ Trạch đã từng làm nàng chán ghét, rung động nói:
- Sau này, bác đảm bảo, bác và Tô thúc thúc của cậu, còn có người của Tô gia, sẽ không tham dự vào chuyện tình của các cháu nữa! Xin cháu tha thứ cho Lý a di!
Thanh âm vừa dứt, Lý Lệ hướng về phía Ngô Vũ Trạch bái một cái thật sâu.
Chính là cúi người chín mươi độ!
Dưới ánh đèn, Lý Lệ chỉ cảm thấy một cỗ ủy khuất chưa bao giờ thể nghiệm qua nghẹn trong tâm của nàng, tỏa ra tứ phía bản thân nàng, vẻ mặt của nàng một mảnh trắng bệch không nói, cũng tìm không được nửa phần cao ngạo thuộc về Tô gia phu nhân.
Có chẳng qua là ăn nói khép nép.
Mà bao gồm Trương Lệ ở bên trong, lúc trước kiên định cho là Ngô Vũ Trạch không biết trời cao đất rộng một lần nữa đi trêu chọc Tô Thi Vận, khiến cho vợ chồng Tô Văn tức giận của thành viên Ngô gia, đều là cảm thấy trên mặt truyền đến một cỗ cảm giác đau đớn.
Cái bạt tai vang dội.
Boom to xuất hiện Mừng Noel
Ch 29