Siêu Cấp Cường Giả

chương 223: dù sao cũng chết tự cao tự đại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

" Bịch"

Không biết qua bao lâu, dưới sự hỗ trợ của Bùi Đông Lai, Ngô Vũ Trạch đã thành công ghi điểm. Vào lúc này, trận đấu cũng đã kết thúc.

48 – 18.

Đây là tỷ số hiệp 1.

62 – 88.

Tỷ số toàn trận.

Lúc trước là khoa Kế Toán, về sau là khoa Kinh Tế.

Giữa trận, nhờ vào sự xuất sắc của Bùi Đông Lai mà khoa Kinh Tế có thể lội ngược dòng, giành chiến thắng trong trận đấu này.

"Bùi Đông Lai! Bùi Đông Lai!"

Sau khi trận đấu kết thúc, vô luận là người của khoa Kinh Tế hay là của khoa Kế Toán cùng với những khoa khác đều kêu to tên của Bùi Đông Lai.

Tuy rằng, Bùi Đông Lai ra trận đã làm cho đội của khoa Kế Toán thua nhưng bọn họ đã nhìn thấy phong cách chơi bóng của Bùi Đông Lai cao siêu như thế nào, cũng để cho bọn họ thấy được một trận bóng hay được diễn ra.

Trừ Hà Hoa và Ngưu Hải Đào ra thì toàn bộ đội viên trong đội của khoa Kinh Tế đều nằm im trên sân, trên mặt bọn hắn không hiện lên vẻ phẫn nộ nếu có thì đó chính là sự giải thoát. Trận đấu vừa rồi đối với bọn họ quả là một loại tra tấn.

Mà Hà Hoa và Ngưu Hải Đào thì có cảm giác đây là một giấc mơ.

Dưới ánh đèn, sắc mặt bọn hắn trở nên trắng bệch hơn nữa thân thể không khống chế được mà hơi run lên.

Dường như cho đến giờ phút này bọn hắn không tin hết thảy mọi chuyện vừa rồi là thật.

4 mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai, giống như đang hỏi " Vì sao hắn lại mạnh như vậy?"

Vì cái gì?

Ngay sau đó.

Huấn luận viên đội ĐH Đông Hải liền dùng hành động để trả lời câu hỏi của Hà Hoa và Ngưu Hải Đào.

Dưới ánh đèn, bước chân của huấn luận viên đi nhanh về phía Bùi Đông Lai.

- Đông Lai, chú quả thật là rất ngưu.

Đám người Ngô Vũ Trạch liền vây Bùi Đông Lai lại, vẻ mặt sùng bái nhìn Bùi Đông Lai. Thân là cầu thủ xuất sắc nhất trong trường trung học ở Hàng Hồ thì Ngô Vũ Trạch vốn tưởng kỹ thuật chơi bóng của mình giỏi nhất ở ĐH Đông Hải thậm chí là trong tất cả các trường ĐH trên toàn quốc. Nhưng lúc này thấy Bùi Đông Lai chơi bóng thì hắn mới biết được ý nghĩa của câu "Nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn'

Nghe Ngô Vũ Trạch nói vậy, mấy tên thành viên khác trong đội cũng không mở miệng, vẻ mặt sùng bái nhìn Bùi Đông Lai hơn nữa còn có vẻ cảm kích.

Bọn hắn tưởng rằng trận này mình đã thua nhưng từ khi Bùi Đông Lai xuất hiện thì tình thế liền khác hẳn. Kết cuộc, bọn hắn giành chiến thắng.

Đúng vậy...

Đối với bọn hắn mà nói thì đây chính là kỳ tích.

Bên tai vang lên những lời ca ngợi của Ngô Vũ Trạch, thấy được vẻ sùng bái trong ánh mắt của mọi người thì Bùi Đông Lai cười cười:

- Thắng được trận này là do công của tất cả mọi người.

- Tốt a, trình độ giả trư ăn cọp của cậu đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh rồi a.

Không đợi Ngô Vũ Trạch trả lời, Hạ Y Na dẫn theo đám MM đi đến, trong lòng nàng vô cùng vui mừng, cố ý trừng mắt liếc nhìn Bùi Đông Lai một cái.

" Ha Ha"

Thấy bộ dạng giận dữ của Hạ Y Na, nghe được lời nói của Hạ Y Na thì tất cả mọi người đều cười vang.

- Theo tớ thấy a, Hạ tỷ là mắng ở ngoài miệng nhưng mà ngọt ở trong lòng. Trong lòng cũng không biết là ngọt bao nhiêu phần đâu?

Cười cười, một vị MM trêu chọc Hạ Y Na.

Bùi Đông Lai lại dở khóc dở cười.

Đối với Bùi Đông Lai mà nói thì từ nhỏ đến lớn bóng rổ chính là môn mà hắn thường hay chơi nhất.

Sau này đi vào ĐH Đông Hải thì hắn chưa bao giờ sờ quả trái bóng rổ, toàn bộ thời gian hắn đều để vào việc khác.

Đây cũng chính là một trong hai nguyên nhân mà hắn từ chối lời mời vào đội của Hạ Y Na.

Nguyên nhân quan trọng hơn chính là mô hình Kinh Tế của Cổ Bồi Nguyên giao cho hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Đề tài ấy đã khiến hắn sứt đầu mẻ trán, không còn thời gian nào để tham gia bóng rổ.

Huống chi còn có việc của Mãnh Hổ bang và tập đoàn Thiên Tường.

Sở dĩ hắn ra sân là bởi vì Hà Hoa và Ngưu Hải Đào khinh người quá đáng, hắn muốn giáo huấn cho 2 tên kia.

- Tốt lắm Bùi Đông Lai đồng học.

Lúc này đây, huấn luận viên đã chạy đến bên cạnh Bùi Đông Lai, vẻ mặt vô cùng kích động, chủ động chào hỏi Bùi Đông Lai.

- Đông Lai, vị này chính là huấn luận viên của đội bóng trường chúng ta, Vương huấn luận viên.

Thấy Bùi Đông Lai hơi nghi hoặc thì Ngô Vũ Trạch chủ động giải thích.

- Ngài khỏe, Vương huấn luận viên.

Bùi Đông Lai mỉm cười đáp lại, tuy rằng hắn đoán được nguyên nhân của Vương huấn luận viên đến tìm mình nhưng hắn vẫn không tự cao tự đại, mà thái độ vô cùng tôn kính.

- Bùi Đông Lai đồng học, trận đấu vừa rồi ta đã nhìn thấy cả.

Có lẽ là không khống chế được sự kích động trong lòng nên Vương huấn luận viên nói thẳng:

- Biểu hiện của cậu có thể nói là vô cùng hoàn mỹ. Có thể nói, trong cuộc đời ta đây là lần đâu tiên ta thấy một người xuất sắc như vậy, ta muốn mời cậu tham gia vào đội bóng của trường, sau đó đoạt chức vô địch ở giải toàn quốc.

Nghe được Vương huấn luận viên nói vậy thì toàn bộ mọi người đều hâm mộ Bùi Đông Lai nhưng bọn họ biết rõ lấy thực lực của Bùi Đông Lai thì đừng nói chi là gia nhập vào đội bóng của trường, cho dù gia nhập vào một đội bóng chuyên nghiệp cũng là một chuyện bình thường.

- Cảm ơn ý tốt của Vương huấn luận viên.

Bùi Đông Lai cười khổ, lắc đầu:

- Nhưng mà em không gia nhập.

"Ách..."

Mắt thấy Bùi Đông Lai từ chối thì nụ cười trên mặt Vương huấn luận viên liền đọng lại, mà toàn bộ người của khoa Kinh Tế đều trợn tròn mắt thậm chí ngay cả Hạ Y Na cũng không tin.

Dường như, bọn họ không nghĩ Bùi Đông Lai sẽ cự tuyệt.

- Bùi Đông Lai, kỹ thuật chơi bóng của chú hay như thế. Nếu có chú gia nhập vào đội bóng thì chắc chắn cúp vô địch của giải toàn quốc sẽ thuộc về đội chúng ta.

Ngô Vũ Trạch là người thứ nhất mở miệng khuyên bảo Bùi Đông Lai.

Hạ Y Na cũng không cam chịu rớt lại phía sau:

- Đúng vậy Bùi Đông Lai, đây chính là cơ hội của nhiều người, cậu có thể bỏ qua sao?

- Đông Lai đồng học, cá nhân ta vô cùng hy vọng cậu gia nhập vào đội bóng, câu có thể suy nghĩ lại không?

Dường như Vương huấn luận viên không cam lòng.

Bùi Đông Lai xin lỗi, nói:

- Thật sự xin lỗi mọi người, bởi vì có một ít nguyên nhân nên tớ không có thời gian cùng tinh lực để tham gia vào đội được, hy vọng mọi người có thể hiểu được.

- Được rồi.

Lại nghe Bùi Đông Lai từ chối lần nữa, Vương huấn luận viên cũng biết được Bùi Đông Lai là đệ tử do Cổ Bồi Nguyên hiệu trưởng thu nhận nên việc không gia nhập vào đội bóng rổ cũng là dễ hiểu. Nhưng hắn không cam lòng, nói:

- Tuy rằng cậu không gia nhập vào đội nhưng mà ta vẫn luôn để một vị trí trong đội cho cậu, chừng nào cậu muốn đến thì có thể liên lạc với ta, ta luôn mở rộng cửa để chào đón cậu.

- Tốt.

Lúc này đây, Bùi Đông Lai không có từ chối.

" Phù"

Nghe được Bùi Đông Lai trả lời, Vương huấn luận viên liền thở phào một hơi, mỉm cười:

- Có thể nói là kỹ thuật của cậu vô cùng hoàn mỹ, một lần nữa chúc mừng cậu.

Nói xong, Vương huấn luận viên liền xoay người rời đi, đi về phía 2 người Hà Hoa và Ngưu Hải Đào.

- Vương… Vương huấn luận viên, tên kia gia nhập vào đội sao?

Mắt thấy Vương huấn luận viên đi tới thì khuôn mặt Ngưu Hải Đào mang theo vài phần hoảng sợ hỏi.

- Không có, hắn từ chối.

Vương huấn luyện viên mang theo vài phần tiếc nuối trả lời một câu, theo sau lại nói:

- Tuy rằng 2 cậu thua nhưng ta hy vọng mọi người có thể điều chỉnh lại tâm trạng, ở trong trận đấu tập kế tiếp, hy vọng tâm lý mọi người sẽ luôn ở trong trạng thái tốt nhất.

Hai người trầm mặc không nói.

Vương huấn luyện viên thấy thế, biết hai người bị đả kích đến rất thảm, không nói cái gì nữa, trực tiếp ly khai.

- Hoa ca, ta coi rằng tên tiểu tạp chủng kia không muốn tham gia vào lúc đầu là cố ý. Hắn thật sự quá khinh người.

Vương huấn luận viên mới bỏ đi thì Ngưu Hải Đào liền lộ ra bộ dạng hung hăng, trong trận đấu hắn đã bị Bùi Đông Lai đánh bay cho nên hắn vô cùng căm tức.

- Ta nghe anh rể ta nói, sau khi Quý Hồng xử lý xong việc ở Hàng Hồ thì sẽ về Đông Hải khai đao với Liễu Nguyệt, trừ việc ấy ra thì Dương ca cũng nhân cơ hội này đến thu phục Liễu Nguyệt.

Vẻ mặt Hà Hoa vô cùng âm trầm:

- Kể từ đó, Liễu Nguyệt sẽ bị Dương ca thu phục hoặc là sẽ bị Quý Hồng kia ngốn sạch.

Vẻ mặt Ngưu Hải Đào kích động, hắn biết rõ ràng vị Dương ca trong miệng Ngưu Hải Đào ngưu bức đến cỡ nào.

- Hắc, cho dù kết quả như thế nào đi chăng nữa thì nếu Bùi Đông Lai cũng sẽ mất đi chỗ dựa vững chắc.

Nói xong lời cuối, Hà Hoa nở nụ cười, cười vô cùng âm trầm:

- Đến lúc đó, không phải hắn sẽ chết sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio