"Pằng! Pằng! Pằng!"
Thấy một màn như vậy, mặc dù Bùi Đông Lai không cách nào xác định được bóng dáng của 3 tên lính đánh thuê nhưng mà hắn vẫn nổ 3 phát súng, hắn muốn dùng phương thức này để uy hiếp 3 tên lính đánh thuê đang chạy trốn.
Nghe được tiếng súng, 3 tên lính đánh thuê chẳng những không có dừng bước chân lại mà còn chạy trốn nhanh hơn, cảm giác kia tựa như có Ác Ma đuổi theo phía đằng sau bọn hắn.
Trong rừng núi, sau khi liên tục bắn ra ba phát súng, Bùi Đông Lai lấy ra ống nhòm quân sự, nhìn về phía phương xa trên đỉnh núi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Hiện tại ba tên lính đánh thuê đã sợ mày bỏ chạy, cái duy nhất có thể khiến hắn lo lắng chính là tay súng bắn tỉa trên đỉnh núi kia.
Trên đỉnh núi, tay súng bắn tỉa thứ hai của dong binh đoàn Seberia cuối cùng nhìn thấy ba tên đồng bạn giống như là binh sĩ bại trận, lựa chọn chạy trốn, hắn lập tức làm ra quyết định rút lui.
Thông qua ống nhòm quân sự thì hắn thấy tay súng bắn tỉa kia lựa chọn rút lui, Bùi Đông Lai hoàn toàn yên lòng, sau đó lại dùng ống nhòm quân sự nhắm ngay dưới chân núi Ngưu Thủ Sơn.
Dưới chân núi Ngưu Thủ Sơn, tiếng còi cảnh sát kêu lên mãnh liệt, đèn báo hiệu lóe lên, mấy tên cảnh sát vây quanh bên cạnh xe cảnh sát, cũng không có lên núi.
Thấy một màn như vậy, chân mày Bùi Đông Lai khẽ nhíu lại, hắn biết rõ chuyện còn chưa kết thúc, bất quá hắn rất rõ ràng, so với nguy hiểm vừa rồi mà nói thì phiền toái kế tiếp hắn cũng không coi vào đâu.
- Liễu tỷ, đối phương đã rút lui, mọi người lập tức rời khỏi phòng, ở phía sau chờ ta.
Ước chừng nửa phút đồng hồ sau, Bùi Đông Lai một lần nữa dùng ống nhòm quân sự xem xét một phen, sau khi xác định đám lính đánh thuê Seberia đã rút lui thì liền lập tức làm ra quyết định.
Nói xong, Bùi Đông Lai cũng không hề dừng lại, nhanh chóng xuống núi.
Trong phòng.
Bởi vì Liễu Nguyệt, Tiểu Lang không biết tình huống bên ngoài, nên không dám tự tiện rời khỏi phòng, lúc này nghe được Bùi Đông Lai nói như vậy thì toàn bộ đều giống như là người sắp chết đuối cuối cùng bắt được cọng cỏ cứu mạng, lại có một cảm giác như Địa Ngục trở lại Thiên Đường.
Bọn họ không nói hai lời, liền chạy ra khỏi phòng.
Cùng lúc đó.
Dưới chân núi.
Vô luận là người dân chạy tới đồn công an báo án. Hay là sau đó cảnh sát chạy tới hiện trường cũng không có một ai dám lên núi.
Đối với những cảnh sát kia mà nói, bọn họ không dám lên núi, là bởi vì sau khi bọn hắn tới dưới chân núi thì liền nghe được tiếng súng kịch liệt.
Điều này làm cho bọn họ mấy năm nay không nã một phát súng nào, thật sự không cách nào lấy hết dũng khí, lấy tính mạng của mình ra làm tiền đánh cuộc.
Bởi vì, bọn họ cảm thấy đó là hành động chịu chết.
Mà đối với cảnh sát chạy tới đây mà nói, bọn họ vốn là muốn lên núi, nhưng mà khi thấy Bùi Đông Lai đem thân thể Luke Fu quăng lên không trung, sau đó một sùng bạo đầu, bọn họ trực tiếp bỏ qua ý nghĩ lên núi này trong đầu.
Theo bọn họ xem ra, đừng bảo là bọn họ, ngay cả đội Đặc Cảnh tinh anh cũng không cách nào làm được, đem người quăng lên không trung hơn 10m, một súng bạo đầu.
Bởi vì nhiệm vụ khó khăn cùng tính nguy hiểm vượt ra khỏi dự tính của bọn họ chon nên bọn họ chỉ có thể thỉnh cầu trợ giúp của cấp trên.
- Các đồng chí cảnh sát, lãnh đạo thành phố đã phái ra đội Đặc cảnh tới trước trợ giúp, ngoài ra, quân khu Giang Ninh, tổng đội võ cảnh tỉnh, cục an ninh tỉnh đều đã phái người đến tăng viện.
Một chiếc Buick có rèm che dừng lại, một gã nam nhân trung niên có sắc mặt kiên nghị trầm giọng nói:
- Lãnh đạo đã ra lệnh yêu cầu chúng ta lập tức phong tỏa quốc lộ phụ cận Ngưu Thủ Sơn, trước khi bộ đội tiếp viện tới đây, không cho phép để cho bất luận kẻ nào rời khỏi đây!
- Ngũ đội trưởng, Trương đội trưởng, Vương đội trưởng, ba người các anh dẫn người của đội các anh, phong tỏa ba đường quốc lộ thông với Ngưu Thủ Sơn, những người khác theo ta thủ tại chỗ này.
Nam nhân trung niên thân là đội trưởng đại đội Hình Cảnh Giang Ninh giọng nói như chém đinh chặt sắt, không thể nghi ngờ:
- Bắt đầu hành động!
- Rõ!
3 gã thuộc đại đội Hình Cảnh nghe được mệnh lệnh của chi đội trưởng, vội vàng đáp lại.
Sau đó… Kèm theo tiếng còi cảnh sát dồn dập, từng chiếc xe cảnh sát rời khỏi chân núi, đi trước đến ba đường quốc lộ nối Ngưu Thủ Sơn, mà gần một nửa lực lượng cảnh sát còn lại đứng nguyên tại chỗ, phong tỏa hoàn toàn lối vào quốc lộ.
Mắt thấy xe cảnh sát gào thét rời đi, thân là đội trưởng đội Hình Cảnh thì nam nhân trung niên cũng nhíu chặt đôi mày, hắn biết đại kiêu hùng Đông Hải năm đó là Đông Phương Thần được chôn cất ở chỗ này, mà hôm nay lại là ngày giỗ của Đông Phương Thần.
Ở dưới loại tình hình này, nơi này phát sinh bắn nhau, hơn phân nửa cùng đại tỷ Đông Hải Liễu Nguyệt có liên quan, chỉ là… Theo hắn xem ra, chẳng qua chỉ là hắc bang giao chiến, không đến nỗi gây ra động tĩnh lớn như thế.
Huống chi, một màn lúc trước thực sự quá kinh người, hắn không tin một phần tử Hắc bang có thể đem người ném lên cao hơn 10m, sau đó một súng bạo đầu.
Trọng yếu hơn chính là, hắn nghe được Bùi Đông Lai kia điên cuồng gào thét, biết được từ hắn một tin tức trọng yếu: có lính đánh thuê Russia gia nhập chiến đấu.
Hắn thân là đội trưởng đội Hình Cảnh, mặc dù không biết tại sao tổ chức lính đánh thuê được xưng là cỗ máy giết người này lại có thể thần không biết, quỷ không hay chạy đến Trung Quốc, chỉ là… Hắn có một vạn lý do để tin tưởng, chuyện này thật không đơn giản.
Chính là bởi vì như thế, mặc dù biết được thế lực khắp nơi đều đã phái người tăng viện, hắn cũng không dám để cho thủ hạ lên núi. Hắn biết rõ, những người dưới tay hắn đối phó với phần tử tội phạm bình thường thì không thành vấn đề, nhưng để đối phó với những tên lính đánh thuê giết người không chớp mắt kia thì chỉ có một con đường chết.
Lúc nam nhân trung niên truyền đạt mệnh lệnh thì ở trong vùng giao phong chính diện thuộc Ngưu Thủ Sơn.
Thủ hạ dưới tay Vương Hùng đã rút lui hết, trong ghế xe chiếc Buick thương vụ, sắc mặt của Vương Hùng khó coi bấm số điện thoại của Dương Sách.
- Ta vừa mới nhận được tin tức, cảnh sát, quân đội, võ cảnh, đặc công toàn bộ đều hướng tới Ngưu Thủ Sơn mà đến.
Điện thoại vừa chuyển, không đợi Vương Hùng làm ra hồi báo, đầu bên kia điện thoại Dương Sách liền trầm giọng hỏi:
- Tình huống hiện tại như thế nào?
- Dương gia, tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm. Bất… bất quá, tôi vừa mới nghe được tin tức có người giết chết Luke Fu thì liền lập tức liên lạc với hắn, kết quả không liên lạc được…
- Vương Hùng, ý của ngươi là, hành động đã thất bại?
Không đợi Vương Hùng nói cho hết lời, Dương Sách lại một lần nữa mở miệng, giọng nói khiếp sợ mà tức giận.
- Chắc là… như thế.
Vương Hùng thấp giọng trả lời, thanh âm bé đến nỗi thiếu chút nữa ngay cả chính hắn cũng không nghe được.
"Tê ~"
Mặc dù đoán được điểm này, nhưng mà nghê được câu trả lời của Vương Hùng thì Dương Sách giận đến hít vào một hơi, không nhịn được mắng:
- Vương Hùng a Vương Hùng, trước đó ngươi bảo đảm như thế nào với ta? Ngươi không phải nói đám mao tử kia có thể cùng ngang tài ngang sức với loại bộ đội Alpha sao? Hành động làm sao có thể thất bại được?
Vương Hùng khóc không ra nước mắt.
Nếu như không phải là hắn dùng vô tuyến điện không liên lạc được với Luke Fu, hắn cũng không tin được Luke Fu thân là một trong mười dong binh Vương lại sẽ chết.
- Ngươi lập tức rời khỏi đó cho ta.
Mặc dù Dương Sách rất không cam lòng lãng phí cơ hội tuyệt tốt để giết Bùi Đông Lai lần này nhưng chuyện cho đến bước này chỉ có thể bỏ qua, mặt khác… Hắn cũng biết, cho dù hắn đem tổ tông mười tám đời Vương Hùng ân cần thăm hỏi một lần cũng không giải quyết được chuyện gì.
- Rõ, Dương gia.
Vương Hùng vội vàng đáp một tiếng, sau đó trong lòng vừa động, thử dò xét hỏi:
- Dương gia, mặc dù đám mao tử kia thất bại nhưng mà chuyện này cùng chúng ta không có bất cứ quan hệ nào, tôi nghĩ hay là kế tiếp có thể lợi dụng cảnh sát, thế lực quân đội đối phó Bùi Đông Lai.
- Ngu ngốc!
Dương Sách lạnh lùng mắng:
- Sở dĩ ta thuê lính đánh thuê nước ngoài chính là không muốn làm quân cờ của Nạp Lan Minh Châu, tự mình giải quyết chuyện này. Nếu như, kế tiếp chúng ta làm như vậy thì sẽ phải làm tay sai cho Nạp Lan Minh Châu! Thậm chí… Hiện tại chúng ta rất có thể làm con tốt thí của Nạp Lan Minh Châu!
- Tại sao?
Vương Hùng không giải thích được.
Dương Sách giận đến run cả người:
- Ngươi có thể đảm bảo những tên lính đánh thuê kia toàn bộ đã chết không? Nếu như bọn chúng có người rơi vào tay cảnh sát hoặc là đặc công rồi khai ra chúng ta thuê bọn họ, ngươi nói chúng ta sẽ gặp phải kết quả như thế nào?
"Bá!"
Vương Hùng bị hù dọa đến nỗi sắc mặt biến đổi, không dám lên tiếng nữa.
"Đô… Đô…"
Sau đó… Đợi Vương Hùng sau khi lấy lại tinh thần, Dương Sách đã cúp điên thoại, trong ống nghe truyền ra thanh âm đô đô.
Đầu bên kia điện thoại, sau khi Dương Sách cúp điện thoại, sắc mặt ngưng trọng đốt một điếu thuốc lá, hung hăng rít mạnh dường như hắn muốn dùng chất ni cô tin để cho đầu óc của mình trở nên tỉnh táo hơn một chút.
Một phút đồng hồ sau, Dương Sách bóp tắt tàn thuốc, trực tiếp bấm số điện thoại của Nạp Lan Minh Châu.
- Dương Sách, ta vừa mới nhận được tin tức, nói là Ngưu Thủ Sơn xuất hiện lính đánh thuê Russia.
Điện thoại vừa chuyển, giọng nói cao ngạo trước sau như một của Nạp Lan Minh Châu truyền ra, mang theo mùi vị chất vấn:
- Có phải ngươi đã thuê lính đánh thuê nước ngoài?
- Ừh.
Mặc dù không có nghĩ đến Nạp Lan Minh Châu sẽ nhận được tin tức nhanh đến như vậy, nhưng mà nghĩ đến Nạp Lan Minh Châu đúng là tâm phúc bên cạnh Diệp đại thiếu gia thì Dương Sách cũng không cảm thấy kỳ quái, sắc mặt phức tạp thừa nhận điểm này.
- Ngu ngốc! Lá gan của ngươi thật lớn a?
Nạp Lan Minh Châu lạnh giọng mắng.
- Nạp Lan tiểu thư, ta cũng là vì đề phòng chuyện xảy ra…
Mặc dù nén giận trong lòng, nhưng là đối mặt với lời trách cứ của Nạp Lan Minh Châu, Dương Sách không dám nổi giận mà là chột dạ giải thích.
Không đợi Dương Sách nói cho hết lời, Nạp Lan Minh Châu liền lạnh lùng cắt đứt:
- Đề phòng chuyện xảy ra? Hắc, Dương Sách, ta xem ra là ngươi không thèm đếm xỉa đến ta thì có lý hơn?
"——"
Lần này, Dương Sách không phản bác được.
- Dương Sách, một mình ngươi gây ra chuyện này vậy ngươi tự mình giải quyết chuyện này đi.
Thấy Dương Sách không nói lời nào, Nạp Lan Minh Châu dùng một loại giọng điệu không thể nghi ngờ:
- Mặt khác, vạn nhất ngươi không thu xếp được chuyện này, tốt nhất giữ chặt miệng của ngươi, nếu không thì lửa giận của Diệp thiếu gia không phải là ngươi có thể thừa nhận được!
"Bụp!"
Thanh âm vừa dứt, Nạp Lan Minh Châu không đợi Dương Sách đáp lời, liền hung hăng cúp điện thoại.
"Đô…Đô…"
Bên tai vang lên thanh âm đô đô truyền ra, Dương Sách hiểu được mình đã hoàn toàn bị Nạp Lan Minh Châu bỏ rơi, sắc mặt bị chọc tức đến trắng bệch, không nhịn được mắng:
- Mẹ kiếp, một con kỹ nữ mà thôi, mày nghĩ rằng mình là nữ hoàng sao?
Chửi má nó thì chửi má nó, tức giận thì tức giận, trong lòng Dương Sách cũng rất rõ ràng chuyện cho đến nước này nếu như đoàn lính đánh thuê Seberia có người rơi vào tay cảnh sát, quân đội hoặc là đặc công thì nhất định hắn phải dùng tới quan hệ giải quyết chuyện này nếu không hậu quả hắn cũng không chịu nổi.
- Dương Sách a Dương Sách, ngươi cho rằng tâm tư nhỏ bé của ngươi bổn tiểu thư không biết ư?
Cùng lúc đó, đầu bên kia điện thoại, trên mặt Nạp Lan Minh Châu lại không có chút nào tức giận, trên mặt nở ra một nụ cười giễu cợt, tựa hồ cười nhạo Dương Sách tự cho là mình thông minh.
Thanh âm vừa dứt, nàng lấy điện thoại di động bấm số điện thoại của Lâm Tường Lâm đại thiếu gia.
- Nap Lan tiểu thư.
Đầu bên kia điện thoại, Lâm Tường tựa hồ đã sớm đợi điện thoại của Nạp Lan Minh Châu, điện thoại di động chỉ một hồi chuông đã nghe máy.
- Lâm Tường, căn cứ vào tin tức của tên phế vật Dương Sách kia hồi báo, Bùi Đông Lai hẳn là chưa có chết.
Nạp Lan Minh Châu trầm giọng nói:
- Bên kia không có xảy ra sự cố gì chứ?
- Nạp Lan tiểu thư xin cứ yên tâm, tỉnh ủy Nam Tô sau khi nhận được tin tức đã lập tức liên hệ với quân khu Giang Ninh, cục an ninh tỉnh, tổng đội võ cảnh tỉnh để xin trợ giúp. Trước mắt, Ngưu Chí Quân đã suất lĩnh bộ đội đi tới Ngưu Thủ Sơn.
Lâm Tường không nóng không vội cấp ra câu trả lời chắc chắn, nhưng trong lòng thì đang ầm thầm suy đoán: " Bàn cờ nước kế tiếp này Diệp Tranh Vanh bố trí như thế nào?"
…
…