Tục ngữ nói, hoa tươi cần lá xanh phối xứng, bất kể chuyện gì nếu đem so sánh đều có thể nhận ra sự chênh lệch rõ ràng.
Đối với hiệu trường trường Trầm Thành Nhất Trung và trưởng ban chủ nhiệm Vương Hồng mà nói, cả Lý Kim Hoa lẫn Trương Vân đều là Bồ Tát sống, không thể đắc tội, ngược lại còn phải nịnh bợ thật tốt.
Cũng chính vì điều này, Chu hiệu trưởng mới phải nói lời khai trừ Bùi Đông Lai.
Có thể nói, trong khoảnh khắc này, Lý Kim Hoa và Trương Vân đã đem hai chữ tinh túy nhất của thời đại này là "Tiền" và "Quyền" phô ra sâu sắc.
Chỉ là.
Sau khi Nạp Lan Trường Sinh xuất hiện, tiền tài quyền thế mà họ vẫn lấy làm tự hào lại không đáng một đồng.
Họ giống như du khách đang đứng trên cầu đá ngắm cảnh, mà Nạp Lan Trường Sinh lai như người đứng trên cổng thành cao vợi dùng ánh mắt khinh miệt nhìn xuống.
Thần bí, ngưu bài!
Đó là nhìn nhận của mọi người đối với Nạp Lan Trường Sinh.
Mà hiện giờ, Nạp Lan Trường Sinh ngưu bài không ai bì nổi lại ngoan ngoãn như hài tử, lặng lẽ mang A Cửu rời đi bởi vì Bùi Vũ Phu đã mở miệng.
Trong phút chốc, hình tượng cha con Bùi Vũ Phu trong lòng mọi người nháy mắt đề cao gấp bội.
Lúc này,, không ai dám cho rằng bọn họ là nông dân từ trong núi đi ra, cũng không ai dám nghĩ tên què kia là một tài xế taxi bình thường.
- Các ngươi nói xem người kêu Vương gia kia là ai?
- Không biết, bất quá khẳng đinh đó là một nhân vật vô cùng ngưu bức!
- Nói nhảm! Không ngưu bức sao có thể khiến Trịnh Kim Sơn trở nên như vậy?
- Ta cảm thấy so với tên vừa đến kia, cha của Bùi Đông Lai còn ngưu bức hơn a..
Nhìn những người xung quanh từng cười nhạo mình, giờ lại nhìn mình bằng ánh mắt kính sợ, nghị luận sôi nổi, Bùi Đông Lai không nhịn được nói:
- Qua tử, ngươi thật ngưu a.
- Bọn chúng cậy chó gần nhà, gà gần chuồng, ta chỉ phô trương thanh thế thôi."
Qua tử thấp giọng cười nói.
Nhìn thấy nụ cười ngây ngốc trên khuôn mặt kia, lòng hiếu kỳ của Bùi Đông Lai lại bị khơi lên, trong lòng như bị mèo cào, vô cùng ngứa ngáy.
Bất quá hắn biết, lúc này không phải lúc hỏi Bùi Vũ Phu về mọi chuyện, vì thế không nói thêm gì nữa.
Người chủ trì trên bục cùng với những thầy chủ nhiệm khác ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tựa hồ đang hỏi đối phương: làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Một lát sau, cơ hồ tất cả ánh mắt ban chủ nhiệm đều tập trung lên người giáo vụ chủ nhiệm, giống như đang nói: "ngươi là chủ nhiệm, ngươi nói đi."
Nghe các học sinh đang sôi nổi bàn luận, lại thấy ánh mắt cầu cứu của các giáo viên khác, giáo vụ chủ nhiệm không khỏi nhức đầu, nhưng cũng biết điều nếu làm không tốt, chức chủ nhiệm này không cần làm nữa rồi. Trước mắt Chu hiệu trưởng cùng Vương Hồng đều hôn mê bất tỉnh, cần phải xử lí nhanh một chút.
Hiểu được điều này, giáo vụ chủ nhiệm hít sâu hai cái,, nói:
- Các vị phụ huynh, các học sinh, thật xin lỗi, bởi vì có biến cố bất ngờ, cuộc họp hôm nay kết thúc tại đây, xin mọi người trật tự ra về cho. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Vừa nói xong, giáo vụ chủ nhiệm lại vội vàng phân phó các thầy cô chủ nhiệm khác đem Vương Hồng và Chu hiệu trưởng đến phòng Y tế kiểm tra.
Nhất thời, phòng học trở nên hỗn loạn, các giáo viên ba chân bốn cẳng nâng Vương Hồng cùng Chu hiệu trưởng lên rồi đưa đi. Học sinh cùng các phu huynh cũng nhộn nhịp đứng dậy, chen chúc nhau đi ra ngoài cửa lớn.
Nhưng mà.
Khi bọn họ rời đi thì ánh mắt vẫn dõi theo thân ảnh hai cha con Bùi Vũ Phu.
Nhìn bóng lưng của Bùi Vũ Phu hơi còng bước đi tập tễnh, rất nhiều người có cảm giác như mộng như ảo. Cho đến lúc này, bọn họ tựa hồ vẫn không tin Bùi Vũ Phu ăn mặc như nông dân kia lại ngưu bức như thế.
Cha con Bùi Đông Lai cùng Bùi Vũ Phu vì ngồi mãi hàng ghế cuối cùng, nên lại ra đầu tiên.
Ngoài hội trường, học sinh cùng phụ huynh phía sau tựa hồ kính sợ Bùi Vũ Phu, dù thấy hai cha con họ đi rất chậm, nhưng cũng không dám vượt lên, mà thành thành thật thật đi theo sát ở phía sau.
- Chân cha ta có vấn đề, không đi nhanh được, các người đi trước đi.
Bùi Đông Lai dừng bước, giúp Bùi Vũ Phu dựa vào tường, khuôn mặt của Bùi Vũ Phu lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, không khinh miệt, không ra vẻ, cũng không kiêu ngạo, thật khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Hành động của Bùi Vũ Phu khiến sự sợ hãi trong nội tâm mỗi người tan biến không còn nữa, trong ánh mắt toát ra sự vui mừng, thả lỏng.
- Cảm ơn.
Phía sau hai người, phụ huynh một gã nam sinh vội vã mở miệng cảm ơn, mà tên kia cũng cúi đầu, không dám nhìn Bùi Đông Lai.
Hắn là một trong những chân chó của Trịnh Phi, trước kia không ít lần hùa cùng Trịnh Phi châm chọc Bùi Đông Lai, giờ Bùi Đông Lai biến hóa kinh người, chẳng những ngược đãi Trịnh Phi ở sân bóng rổ như chó chết, cha Bùi Đông Lai lại khiến Trịnh Kim Sơn suy sụp, hắn làm sao còn dám vô lễ với Bùi Đông Lai nữa.
Sau khi cha con Bùi Vũ Phu tránh ra, con đường ra cửa chính vốn đang bế tắc lại thông thoáng hơn rất nhiều, các học sinh cùng phụ huynh liền rời đi nhanh hơn.
Trên đường đi ra, Tào Băng cùng vài tên đồng đội trong đội bóng rổ sôi nổi nói chuyện với Bùi Đông Lai, mà Bùi Vũ Phu cũng nhiệt tình tiếp đón, cũng không có ra vẻ khách khí, khiến cho Bùi Đông Lai rất cao hứng.
Tần Đông Tuyết lại không chào hỏi, nàng chỉ mỉm cười nhìn Bùi Đông Lai cùng Bùi Vũ Phu một cái.
Không biết qua bao lâu, toàn bộ học sinh cùng phụ huynh đã rời đi hết, Bùi Đông Lai lại tiếp tục đỡ Bùi Vũ Phu ly khai.
- Qua tử, đừng giả bộ, nhanh chóng lên.
Mắt thấy chung quanh không có ai, Bùi Đông Lai không nhịn được cười trách, ý tứ rất rõ ràng, muốn Bùi Vũ Phu giải thích cho hắn.
Qua tử cười cười, lại không lập tức mở miệng, chỉ nắm lấy hai tay Bùi Đông Lai, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên đó.
Trong lòng Bùi Đông Lai thấy ấm áp, cố ý cười trách;
- Ngốc tử, ta đâu có yếu ớt như vậy, nói đi, người gọi là vương gia kia rút cuộc là thần thánh phương nào? Còn nữa, ngươi có quan hệ gì với hắn a? Vì sao có vẻ như ngươi nói gì thì hắn đều nghe thế vậy?
- Hắn là Nạp Lan Trường Sinh.
Bùi Vũ Phu vẫn giữ bộ mặt phúc hậu tươi cười trăm năm không thay đổi.
- Gì?
Bùi Đông Lai cả kinh dừng bước:
- Hắn chính là Nạp Lan vương gia trong truyền thuyết?
- Ngươi biết hắn sao?
Lúc này Bùi Vũ Phu lại có chút ngạc nhiên.
- Ta kháo, người Đông Bắc làm gì có ai lại không biết hắn chứ?
Bùi Đông Lai tức giận nói một câu, hắn nghe người ta nói không ít, năm đó vượt qua tổng lý mãnh nhân Q Tứ gia, trên thực tế là một gã dưới tay Nạp Lan Trường Sinh.
- Kỳ thật ta với hắn không có quan hệ gì, sở dĩ hắn chủ động giúp ta vì hắn có việc cần ta nói đỡ.
Bùi Vũ Phu vẫn ngây ngô cười như cũ, bất quá trong mắt thoáng hiện một đạo quang mang kỳ dị.
- Người ta ngưu bức như vậy thì tạisao cần phải nhờ ngươi nữa?
Vẻ mặt Bùi Đông Lai hiện lên sự khiếp sợ, bất quá hắn đối với Bùi Vũ Phu luôn tín nhiệm, không hoài nghi gì.
- Còn nhớ Miêu lão gia hôm qua xem bệnh cho ngươi không?
Bùi Vũ Phu cười nói.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, mơ hồ đoán được cái gì:
- Chả lẽ Nạp Lan Trường Sinh vì Miêu lão nên mới giúp chúng ta?
- Do hắn có việc cầu Miêu lão gia.
Bùi Vũ Phu hiếm khi sửa lời nói của Bùi Đông Lai:
- Phụ thân của Nạp Lan Trường Sinh bị bệnh rất nặng, tất cả các bệnh viện lớn đều trị không hết, vì thế mới tìm tới Miêu lão. Mà Miêu lão vì chút chuyện năm xưa nên có thành kiến với phuj thân Nạp Lan Trường Sinh, không muốn giúp đỡ, sau đó….Nạp Lan Trường Sinh thấy ta cùng Miêu lão có quan hệ không tồi, nên muốn thông qua ta để tiếp cận với Miêu lão gia tử.
- Như thế sao.."
Biết được ngóc ngách sự tình, Bùi Đông Lai cảm thán nói:
- Xem ra nhân vật trong truyền thuyết này cũng có lúc vô lực a, Nạp Lan Trường Sinh thấy quan hệ của ngươi với Miêu lão gia không bình thường, nhưng hắn lại không biết rằng đó chỉ là do năm xưa ngươi giúp Miêu lão gia một chút mà thôi.
- Ân, hắn so với ta còn ngốc hơn.
Bùi Vũ Phu rất vui vẻ.
- Không được.
Thấy Bùi Vũ Phu cười không ngừng, Bùi Đông Lai nhớ ra cái gì đó, lo lắng nói:
- Qua tử, Nạp Lan Trường Sinh đã giúp chúng ta, nếu không thể thông qua ngươi tiếp cận được Miêu lão, hắn có thể tìm chúng ta tính sổ hay không đây?
- Là hắn chủ động giúp, không phải ta nhờ hắn!
Bùi Vũ Phu không mảy may để ý đến.
- Ngươi thật ngốc, điều này có khác nhau sao?
Bùi Đông Lai cố ý làm ra vẻ nghiêm trọng, vẻ mặt đanh lại, giáo huấn: - Thôi thì cái nhân tình này cũng như rượu lâu năm, một khi dùng sẽ không còn đáng giá. Ngươi cũng nên giải quyết nó đi, thuận tay giúp Nạp Lan Trường Sinh một lần."
- Ừm, làm tốt một chút cũng có thể tạo chút quan hệ với Nạp Lan Trường Sinh.
Bùi Vũ Phu làm bộ như suy nghĩ gì đó, ánh mắt gắt gao đánh giá Bùi Đông Lai.
- Không phải tạo quan hệ, mà là giải quyết toàn bộ phiền toái trước mắt!
Nói tới đây, Bùi Đông Lai nghĩ tới chính mình nhân họa đắc phúc, nhất thời hùng tâm vạn trượng, nói:
- Còn nữa, nhờ cậy vào người quyền thế, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không nhờ cậy bám víu vào bất cứ kẻ nào!"
Nói xong, trên mặt Bùi Đông Lai lộ ra sự tự tin chưa từng có.
Thấy được dã tâm cùng sự tự tin của Bùi Đông Lai, Bùi Vũ Phu muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc.
Chiều nay ĐN mà ăn thì tối có thêm 1ch nữa
Đi coi đá banh thôi