Bội đội đặc chủng được chấp nhành nhiều nhiệm vụ nhưng trong đó nhiệm vụ quan trọng nhất chính là hành động trực tiếp cùng trinh sát điều tra.
Hành động trực tiếp có 5 loại: hành động trảm thủ, hành động gây rối, hành động bảo vệ, hành động chống khủng bố cùng cứu viện.
- Vượt qua ngàn dặm vào cứ điểm để cướp đoạt, xâm nhập sau lưng địch để tạo nên yếu tố bất ngờ, vào đầm rồng hang hổ để cứu con tin.
Đây chính là những lời dùng để hình dung bọn họ.
- Mãnh Hổ trong rừng, Giao Long trên biển, Liệp Ưng trên trời.
Đây là những lời ca tụng tốt đẹp cho bọn họ.
Đối với một quân nhân đặc chủng chân chính mà nói, mỗi một nhiệm vụ đều không cố định nơi chốn. Có thể là nơi đầy băng giá, có thể là trong những khu rừng nhiệt đới, cũng có thể là trong những khu đô thị phồn hoa hay là những nơi sa mạc.
Dưới tình hình như thế " Cường độ cao, độ khó cao, độ nguy hiểm cao" vượt xa người thường, huấn luyện đặc chủng là phải hoàn thành những bài huấn luyện này.
Quân khu Giang Ninh đại đội đặc chủng có tên là Đằng Long, trại huấn luyện đại đội đặc chủng của Đằng Long nằm ở vùng Tử Kim Sơn, thông thường bọn hắn sẽ tập luyện ở nơi này. Nếu tập ở trên biển hoặc trên không thì sẽ di chuyển đến một trụ sở khác.
Lúc 9h, hơn 100 thành viên đại đội đặc chủng Đằng Long thân mặc quân phục, giày chiến trường, vai mang ba lô, cả người giống như một cây súng đứng thẳng trên một bãi đất trống thành một đội ngũ để đợi Trần Quốc Đào đến.
Đội ngũ hình vuông, phía trước là một vị đại tá, cả người đứng thẳng tắp ở đầu hàng.
Trong ô tô, Trần Quốc Đào thấy được trại huấn luyện trước mắt thì nở ra nụ cười sáng lạn, mà Bùi Đông Lai thì đang nhìn về hình vẽ ở trước cửa trại.
Hình vẽ này là một con Cự Long, cũng chính là dấu hiệu của đại đội đặc chủng Đằng Long.
Khoảng cách giữa ô tô và doanh trại càng lúc càng gần, Bùi Đông Lai có thể thấy được toàn bộ cảnh tượng trong doanh trại, hắn thấy được trong quân doanh chủ yếu là những bãi tập bắn cũng với nhiều thiết bị dùng để huấn luyện.
- Toàn đội cúi chào.
Mắt thấy ô tô Trần Quốc Đào đi vào quân doanh thì tên đại tá đứng ở đầu hàng hô to.
" Bộp"
Lời hắn vừa nói xong, hơn 100 thành viên đại đội đặc chủng Đằng Long liền cúi chào cùng một lúc, lớn tiếng hô to:
- Thủ trưởng, tốt.
Giọng nói của hơn 100 người vang lên cùng một lúc, giống như là một tiếng sấm, ngay cả Bùi Đông Lai ngồi trong xe cũng nghe rõ.
Nghe được những tiếng hô to, nhìn vào thân ảnh mạnh mẽ của bọn họ, trong lòng Bùi Đông Lai hiện lên cảm xúc.
Quen thuộc.
Lúc huấn luyện quân sự, hắn đã từng bước vào quân doanh nhưng chưa có được cái cảm giác mãnh liệt như thế này.
Giờ phút này, hắn cảm thấy quân doanh giống như nhà của hắn.
Cảm giác quen thuộc xuất hiện, Bùi Đông Lai rất rõ ràng nguyên nhân chính là linh hồn của hắn dung hợp với Tiêu Phi.
Cùng lúc đó, tên đại tá kia liền đi về phía ô tô của Trần Quốc Đào.
- Tiểu tử, thấy nơi này thế nào?
Mắt thấy ô tô sắp dừng lại, Trần Quốc Đào nhịn không được mà mở miệng hỏi.
- Báo cáo thủ trưởng, nơi này tốt lắm.
Bùi Đông Lai nghiêm trang đáp.
- Nếu đã tốt như vậy thì cậu hãy bỏ học mà đến đây đi?
Biết Bùi Đông Lai là sinh viên của ĐH Đông Hải nên Trần Quốc Đào đưa ra cái chủ ý rắm chó này.
Lúc này đây, Bùi Đông Lai không có cấp ra trả lời thuyết phục.
Trần Quốc Đào cười mắng:
- Nếu cậu không đồng ý thì lão tử cũng không miễn cường, bất quá, nhất định trong lần Đại Bĩ Vũ lần này, cậu phải giành chức quán quân cho lão tử.
- Vâng, thủ trưởng.
Sắc mặt Bùi Đông Lai bình tĩnh nói.
Trần Quốc Đào cười cười:
- Hắc, trả lời tự tin nhanh như vậy ư? Để hôm nay lão tử cho cậu nhìn thấy cái gì gọi là tự tin.
Nói xong, ánh mắt Trần Quốc Đào hiện lên vẻ mong chờ.
Khi xe dừng lại, cảnh vệ viên của Trần Quốc Đào tiến đến mở cửa, Trần Quốc Đào liền bước xuống xe.
Cùng lúc đó, ánh mắt của hơn 100 thành viên đại đội đặc chủng Đằng Long nhìn về phía Trần Quốc Đào, bọn hắn muốn nhìn xem là thần thánh phương nào đến đây cùng với Trần Quốc Đào.
Ngay sau đó.
Dưới ánh mắt của hơn 100 người, Bùi Đông Lai bước xuống xe.
" Ách"
Thấy người xuống xe là một người trẻ tuổi thì tất cả thành viên đại đội đặc chủng Đằng Long đều kinh ngạc.
Dựa vào tình báo thì bọn hắn biết Bùi Đông Lai là đại ca hắc đạo ở Hàng Hồ, mà lúc này nhìn Bùi Đông Lai thoạt chưa quá 20t.
Một người không đến 20 tuổi lại có thể làm đại cao hắc đạo?
Nếu tin tức này không phải chính miệng Ngưu Lỗi nói ra thì toàn bộ mọi người sẽ không tin.
Sau đó, ánh mắt mọi người thu lại, vẻ khinh miệt trong lòng thoáng giảm đi một chút.
Đương nhiên cũng chỉ là một chút mà thôi.
Dù sao, cái gọi là đại ca hắc đạo trong mắt bọn hắn cũng giống như bọn chó gà, không chịu nổi một kích mà thôi.
" Bá"
Mắt thấy Trần Quốc Đào xuống xe, tên đại tá liền cúi chào, lớn tiếng:
- Hoan nghênh thủ trưởng đã đến trại huấn luyện của đại đội đặc chủng Đằng Long để chỉ đạo công tác.
Trần Quốc Đào hoàn lễ, sau đó không nói gì, đi thẳng đến chỗ đám người đại đội đặc chúng ấy đứng, tên đại tá kia đi sát theo sau mà Bùi Đông Lai cũng đi theo cùng.
Mặc dù là hơi khinh thường Bùi Đông Lai, bất quá thấy Trần Quốc Đào đi tới, thì tất cả thành viên đại đội đặc chủng Đằng Long đều không có đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai, mà là ánh mắt nhìn về phía trước, cả người thẳng tắp, không nhúc nhích.
- Đám thỏ tử các ngươi.
Rất nhanh, Trần Quốc Đào đã đi đến trước đội ngũ, sau đó ánh mắt hắn đảo qua hơn 100 thành viên này, giọng nói to:
- Tuy rằng các anh đã trải qua một thời gian huấn luyện, đạt được tiến bộ lớn, nhưng ta hy vọng các anh nên biết, khoảng cách đến ngày tổ chức đại hội Đại Bỉ Vũ đã trở nên rất gần, kế tiếp ta không muốn nói nhiều lời. Các anh cần phải sử dụng toàn bộ sức mạnh để ra sức tập luyện.
- Vâng, thủ trưởng.
Bởi vì xuất thân của Trần Quốc Đào là trinh sát cho nên hắn vô cùng thiên vị đối với bộ đội đặc chủng. Thường xuyên đến đại đội đặc chủng Đằng Long để kiểm tra công việc, đối với việc này tất cả thành viên ở trong này cũng không xa lạ gì, ngược lại mọi người đều quen với cách phát biểu thô lỗ của Trần Quốc Đào.
- Nói cho các anh biết, hôm nay mục đích ta đến đây là để giới thiệu với các anh một chiến hữu mới.
Trần Quốc Đào nói xong, thoáng dừng lại một chút, sau đó la lớn:
- Bùi Đông Lai!
- Đến. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Bên tai vang lên thanh âm điếc tai nhức óc của Trần Quốc Đào, Bùi Đông Lai tiến tới một bước, cúi chào.
"Bá!"
Bởi vì Trần Quốc Đào giới thiệu nên tất cả mọi thành viên của đại đội đặc chủng Đằng Long đều đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Đối mặt với hàng trăm ánh mắt như vậy, Bùi Đông Lai vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh.
- Là ta tiến cử hắn gia nhập vào đại đội đặc chủng Đằng Long.
Trần Quốc Đào thấy được ánh mắt khinh thường của mọi người thì trong lòng cười thầm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
- Vì để công bằng, không để cho đám nhóc các anh nói là ta thiên vị. Nên Bùi Đông Lai sẽ tiến hành tỷ thí bắn súng cùng với cách đấu với các anh, nếu hắn thua, ta sẽ để hắn cút đi.
Nghe được Trần Quốc Đào nói thế, trong lòng Ngưu Lỗi vừa động, rất muốn chủ động tiến lệnh để nghênh chiến với Bùi Đông Lai. Nhưng mà bởi vì tên đại tá kia chưa nói gì cho nên hắn chỉ có thể cố nén ý muốn ra nghênh chiến lại.
- Trong các anh, ai muốn ra?
Đội trưởng của đại đội đằng chủng Đằng Long trầm giọng hỏi.
- Báo cáo thủ trưởng, tôi nguyện ý.
- Báo cáo thủ trưởng, tôi cũng nguyện ý.
Tên đại tá vừa nói xong, vài tên thành viên đại đội đặc chủng Đằng Long liền hô to.
- Để Ngưu Lỗi ra.
Không đợi tên đại tá kia lên tiếng, Trần Quốc Đào đã nói.
" Ách"
Nghe Trần Quốc Đào nói thế, tất cả mọi người hơi khiếp sợ.
Bởi vì, mọi người đều biết luận về bắn súng hay cách đấu thì Ngưu Lỗi rất mạnh, trong đại đội đặc chủng Đằng Long không ai là đối thủ của hắn, thậm chí trong lần đại hội Đại Bỉ Võ lần trước thì Ngưu Lỗi chính là người đứng thứ 3.
Dưới tình hình như vậy, Trần Quốc Đào lại kêu Ngưu Lỗi ra để tỷ thí với Bùi Đông Lai, điều này có thể khiến bọn hắn không khiếp sợ sao?
Không riêng gì bọn hắn, ngay cả đương sự là Ngưu Lỗi cũng có chút ngạc nhiên.
Nhưng mà.
Trong phút chốc, hắn liền hưng phấn. Vốn hắn định kiếm cái cớ để được tỷ thí với Bùi Đông Lai, nhưng mà hiện giờ Bùi Đông Lai lại gọi tên chính mình ra, thật sự là tốt quá mà.
- Vâng, thủ trưởng.
Trong lòng vô cùng kích động nhưng Ngưu Lỗi không có biểu hiện lên trên mặt mà là bước lên một bước, cúi chào Trần Quốc Đào.
Lúc cúi chào, ánh mắt hắn khẽ liếc về phía Bùi Đông Lai, khóe miệng nở nụ cười, trong đôi mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Thấy được ánh mắt Ngưu Lỗi hiện lên vẻ tàn nhẫn, Bùi Đông Lai cũng không để ý, mà ánh mắt hắn nhìn về phía cột cờ của Trung Hoa.
- Tiêu Phi, anh đừng nói để cho tổ chức Long Nha, thậm chí là cả Trung Hoa vì ta mà kiêu ngạo… Đằng Long chính là của ta.
Ánh mặt trời chiều lên lá cờ Trung Hoa, Bùi Đông Lai nắm chặt 2 tay.
Ngày này.
Hắn bước chân vào quân doanh.
…
…