Lúc này nghe được 5 chữ " Ta là Bùi Đông Lai" cả người Triệu Triết liền run len, sau đó Triệu Triết liền nhìn thấy số người gọi đến là một số lạ hoắc.
Phát hiện này làm cho đồng tử Triệu Triết phóng to ra.
Bởi vì trước đó vài ngày, Bùi Đông Lai sợ sẽ bại lộ thân phận cho nên hắn luôn đứng ở phía sau, biết được hắn cũng không có mấy ai.
Thân là người phụ trách công ty giải trí Đông Nguyệt, tuy rằng Triệu Triết là người tâm phúc của Liễu Nguyệt nhưng hắn lại không biết Bùi Đông Lai là người nắm giữ hắc đạo Hỗ Hàng.
Nhưng mà.
Hắn biết quan hệ giữa Bùi Đông Lai và Liễu Nguyệt.
Đối với việc này, tuy rằng hắn không biết rõ thân phận của Bùi Đông Lai, nhưng hắn vẫn khách khí hỏi:
- Ngài….Ngài là Bùi tiên sinh?
Bùi Đông Lai nói:
- Triệu quản lý, đêm nay có một tên lái trên chiếc Maybach tham gia " TQ ai đồ", hắn nói tiếng Quảng Châu, hắn là người trong giới giải trí, ông biết thân phận của hắn không?
Maybach?
Nói giọng Quảng Châu?
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế, trong đầu Triệu Triết liền hiện ra hình ảnh của Phương Húc Vĩ:
- Bẩm Bùi tiên sinh, người kia gọi là Phương Húc Vĩ, là phó tổng của công ty giải trí Hồng Tinh, phụ thân hắn là Phương Khôn.
- Thì ra là thế.
Dường như Bùi Đông Lai suy nghĩ gì đấy:
- Theo tôi được biết,chương trình " TQ ai đồ" là do công ty giải trí Đông Nguyệt cùng với công ty giải trí Hồng Tinh liên kết với nhau để tổ chức, đúng không?
Chẳng….chẳng lẽ người Phương Húc Vĩ chọc là Bùi Đông Lai?
Nghe được Bùi Đông Lai nói vậy, một cái ý niệm liền hiện ra trong đầu Triệu Triết.
Ý niệm vừa hiện lên trong đầu, hắn liền hoảng sợ, không dám hỏi lại mà liền đáp:
- Vâng, Bùi tiên sinh.
- Tôi hy vọng có thể duy trì tính công bằng của cuộc thi, ông làm có được không?
Bùi Đông Lai dùng một giọng điệu không thể nghi ngờ.
" Ách?"
Lúc này đây, Triệu Triết hơi chần chờ.
- Ông làm không được ư?
Giọng nói Bùi Đông Lai chuyển lạnh.
- Không ….không phải… tôi có thể làm được.
Tuy rằng không biết vì sao Bùi Đông Lai lại can dự vào chuyện này nhưng mà Triệu Triết rất rõ, bằng vào quan hệ của Bùi Đông Lai và Liễu Nguyệt thì lời nói của Bùi Đông Lai thì bản thân Triệu Triết hắn phải nghe.
Thấy Triệu Triết đáp ứng, Bùi Đông Lai không nói gì thêm, trực tiếp cúp điện thoại.
"Đô... Đô..."
Đầu bên kia điện thoại, sau khi nghe được Bùi Đông Lai cúp điện thoại thì Triệu Triết liền bấm số của Liễu Nguyệt.
- Xin lỗi quý khách….
Cũng giống như Bùi Đông Lai, Triệu Triết cũng không thể gọi được cho Liễu Nguyệt.
Không thể gọi cho Liễu Nguyệt, Triệu Triết liền bấm số của Phương Húc Vĩ.
- Tụi mày thấy tên cẩu tạp chủng kia đi về phía nào không?
Mắt thấy Bùi Đông Lai biến mất ở trước cửa nhà hàng, ngồi ở phía sau chiếc Maybach, Phương Húc Vĩ liền mở miệng hỏi 2 gã bảo tiêu.
- Không…không thấy.
- Hắn đi vào bên trong nhà hàng.
Một tên bảo tiêu lắc đầu, tên còn lại thì nói ra suy đoán ở trong lòng.
Nghe được 2 gã bảo tiêu nói thế, Phương Húc Vĩ thiếu chút nữa chửi lớn nhưng đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lấy điện thoại ra, thấy người gọi là Triệu Triết thì Phương Húc Vĩ liền nghe máy.
- Phương thiếu, tên chọc giận ngài có phải gọi là Bùi Đông Lai không?
Lúc này đây, không đợi Phương Húc Vĩ mở miệng, Phương Húc Vĩ liền hỏi, trong giọng nói mang theo vài phần lo lắng.
- Ta không biết hắn tên gì.
Bởi vì Phương Húc Vĩ ở Nam Cảng cho nên hắn không nghe được sự tích của Bùi Đông Lai, càng không biết tên của Bùi Đông Lai, lúc này nghe Triệu Triết nói thế hắn liền cảm giá có chút không đúng:
- Mà sao?
- Là như vậy, tên Bùi Đông Lai mà tôi vừa nhắc đến, hắn là bằng hữu của Liễu lão bản.
Triệu Triết cân nhắc một chút, nói:
- Vừa rồi hắn mới gọi điện thoại đến nói, yêu cầu cuộc thi phải diễn ra một cách công bằng.
- Công bằng? Đầu hắn bị nhúng vào nước rồi sao?
Phương Húc Vĩ vốn đang đợi người của Triệu Triết đến giúp, hiện giờ nghe được Triệu Triết nói vậy thì hắn liền khó chịu:
- Khi nào thì giới giải trí đã có sự công bằng?
- Phương thiếu, hắn vào Liễu lão bản có quan hệ rất tốn, hơn nữa cùng quen biết với Tương tiên sinh.
Triệu Triết giải thích.
- Chuyện này nói sau, ông hãy để người ông đến mau đi.
Phương Húc Vĩ tâm phiền ý loạn nói.
- Được.
Triệu Triết hơi trầm ngâm rồi dáp ứng, trước khi cúp điện thoại, hắn nhịn không được mà nhắc:
- Phương thiếu, nếu…nếu người cậu chọc là Bùi Đông Lai thì cậu đừng nên phát sinh xung đột với hắn.
- Mẹ nó, tên tiểu tạp chủng kia đánh ta, không phải là ta chọc hắn.
Phương Húc Vĩ trực tiếp nổi giận.
"Ách..."
Triệu Triết không phản bác được, mặc dù trong lòng còn có điều lo lắng, nhưng mà cũng không nói cái gì nữa.
- Mẹ nó, một đám người Đại Lục ngu xuẩn, đúng là một tên không biết khuôn phép.
Cúp điện thoại, Phương Húc Vĩ liền lải nhải mắng.
Nói xong, Phương Húc Vĩ nhớ tới lúc nãy không thấy bóng dáng của Bùi Đông Lai, lửa giận trong lòng liền tắng lên, lập tức nhìn về phía 2 gã bảo tiêu, định mở miệng mắng một phen. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Ngay sau đó.
Đột nhiên con ngươi của hắn mở to ra, cả người giống như là bị trúng phải ma pháp, thân hình liền cứng ngắc.
Bùi Đông Lai đột nhiên xuất hiện trước ô tô của hắn.
" Ực"
So sánh với Phương Húc Vĩ mà nói, 2 gã bảo tiêu bên cạnh lại biết được thân thủ của Bùi Đông Lai lợi hại đến thế nào, nhìn thấy Bùi Đông Lai giống như quỷ mị xuất hiện. 2 gã bảo tiên liền nuốt một ngụm nước miếng.
Sau đó, dưới cái nhìn của 3 người, Bùi Đông Lai đi đến trước cửa xe, đột nhiên vỗ một phát thật mạnh vào kính xe.
" Rầm"
Ám Kình tụ tập trên bàn tay của Bùi Đông Lai đột nhiên bùng nổ.
" Loảng Xoảng "
Ám Kình bùng nổ, chiếc Maybach giống như là bị va chạm vào thứ cứng rắn gì cả, cả xe liền rung lên, toàn bộ kính trước liền bị vỡ nát.
" Ực"
Thấy một màn như vậy, 2 gã bảo tiêu của Phương Húc Vĩ liền nuốt một ngụm nước miếng, mà Phương Húc Vĩ thì trực tiếp sợ ngây người.
Nếu không phải thấy kính xe vỡ ra, cảm nhận được gió đêm thổi vào thì bọn hắn hoài nghi bản thân mình xuất hiện ảo giác.
- Xuống xe.
Không đợi đám người Phương Húc Vĩ lấy lại tinh thần, Bùi Đông Lai đi đến bên cạnh nói.
Không có phản ứng.
Dường như Phương Húc Vĩ còn đang đắm chìm vào một chưởng vừa nay của Bùi Đông Lai.
"Bá!"
Thấy Phương Húc Vĩ không có phản ứng, lông mày của Bùi Đông Lai nhíu lại. Không nói lời vô ích. Mà là tay phải đột nhiên vung lên, như là lấy đồ trong túi thông thường, một phát túm lấy tóc của Phương Húc Vĩ, dùng sức kéo ra.
" AAA"
Bên vì cửa xe quá nhỏ, cho nên cả người của Phương Húc Vĩ liền bị những mảnh thủy tinh còn dính lại cắt vào, máu tươi chảy ròng, cơn đau đớn làm cho hắn phải rên lên.
- Mày nên cảm thấy may mắn bởi vì mày là người của Tương tiên sinh.
Bùi Đông Lai cầm lấy tóc của Phương Húc Vĩ, đem Phương Húc Vĩ đưa đến trước mặt.
Phương Húc Vĩ sợ tới mức mặt không có chút máu:
- Mày….Mày là ai?
- Nể mặt của Tương tiên sinh, tao tha cho mày một mạng.
Bùi Đông Lai hỏi một đằng, trả lời một nẻo, giọng nói lạnh như băng:
- Nhưng mà, mày không nên để tao thấy mày ở Đông Hải nữa, nếu không lần sau sẽ không có may mắn như vậy đâu.
Nghe được Bùi Đông Lai nói đến Tương Cương, Phương Húc Vĩ định nói tên Phương Khôn ra, nhưng mà lúc này hắn thấy được mấy chiếc xe hơi từ sau chạy đến, một đám người từ trong xe đi ra.
- Ta ….ta là Phương Húc Vĩ.
Thấy những tên đại hán kia, Phương Húc Vĩ giống như là thấy được cọng cỏ cứu mạng, hắn liền rống lên.
Nghe được tiếng kêu cứu của Phương Húc Vĩ, ánh mắt thấy được đám người kia xuất hiện, Bùi Đông Lai hơi nheo mắt.
Cùng lúc đó ở phía trước, một gã là đầu lĩnh liền dẫn người hướng bên này đi tới.
- Tiểu tạp chủng, cmn buông tao ra.
Thấy đám người của Triệu Triết đi tới, Phương Húc Vĩ liền mở miệng.
Không trả lời, vẻ mặt của Bùi Đông Lai vẫn bình tĩnh.
- Là ta đã gọi điện cho Triệu Triết.
Thấy Bùi Đông Lai thờ ơ, Phương Húc Vĩ liền nở ra nụ cười dữ tợn, sau đó quay đầu nhìn đám thủ hạ của Triệu Triết, nói:
- Cmn, còn đứng đó làm gì? Đánh tên tiểu tạp chủng nào cho tao.
- Xin hỏi ngài là Bùi tiên sinh sao?
Không để ý đến Phương Húc Vĩ, tên đầu lĩnh cung kính hướng Bùi Đông Lai hỏi, hắn vừa nhận điện thoại của Triệu Triết, trong điện thoại Triệu Triết nói cho hắn biết trước tiên phải hỏi thử đối phương là có phải là Bùi Đông Lai hay không?
- Tao kháo, cmn, tao là Phương Húc Vĩ.
Thấy đám người không những không động thủ, còn coi thường mình, trực tiếp chào hỏi Bùi Đông Lai, Phương Húc Vĩ tức giận đến mức thiếu chút nữa mà ngất đi, lập tức mắng một câu. Đột nhiên, hắn nhớ lại lúc nãy Triệu Triết từng nói…chẳng lẽ đây chính là Bùi Đông Lai mà Triệu Triết đã nói sao?
- Ừh.
Bùi Đông Lai gật gật đầu.
- Ngài khỏe chứ Bùi tiên sinh, xin hỏi ngài có gì phân phó?
Thấy Bùi Đông Lai gật đầu, tên đầu lình liểu hiểu ra, hắn lập tức cúi đầu hỏi Bùi Đông Lai.
"Ách..."
Thấy một màn như vậy, Phương Húc Vĩ trực tiếp ngây dại.
- Đánh gãy một chân của hắn, để hắn cút khỏi Đông Hải.
Bùi Đông Lai buông tóc của Phương Húc Vĩ ra, liếc nhìn tên đầu lĩnh một cái.
- Vâng Bùi tiên sinh.
Tên đầu lình cung kính nhận mệnh, sau đó vung tay lên.
Thấy tên đầu lĩnh ra hiệu, gần 20 tên đại hán áo đen liền vây quanh chiếc Maybach.
Bùi Đông Lai thấy thế liền xoay người rời đi.
- Mày…có phải là người của Triệu Triết không?
Sắc mặt Phương Húc Vĩ trở nên tái nhợt, hỏi.
- Dẫn hắn đến đây.
Tên đầu lĩnh khinh thường, không thèm trả lời câu hỏi của Phương Húc Vĩ mà hạ lệnh.
Nghe được mệnh lệnh, 2 gã áo đen liền trực tiếp lôi Phương Húc Vĩ đến.
- Ta…ta là bằng hữu của Triệu Triết, không ta là người hợp tác cùng Liễu Nguyệt.
Sắc mặt Phương Húc Vĩ trở nên tái nhợt, vội lấy tên của Liễu Nguyệt ra.
- Ta cmn biết rồi.
- Vậy các ngươi.
- Chúng ta được Triệu quản lý phái tới, mày là tên ngốc, dám đến Đông Hải gây chuyện với Bùi tiên sinh, cmn mày chê mày thở nhiều rồi sao?
Tên đầu lĩnh liền nói:
- Đánh, đánh gãy 2 cái chân của hắn.
"—— "
Hai mắt Phương Húc Vĩ tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
…
…