Siêu Cấp Cường Giả

chương 331: tới trước mộ mẹ, dập đầu sám hối(9)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trời nắng đẹp, bầu trời xanh ngắt, một hồi gió thổi vi vu qua hàng lá cây xào xạc khiến cho người ta có một tia cảm giác thoải mái.

Nơi này là khu nghĩa trang công cộng của Nam Cảng.

Trong bãi đậu xe của nghĩa trang công cộng, có đỗ nhiều loại xe có rèm che trong đó xe sang trọng là chủ yếu mà cũng không thiếu xe treo biển Quan và Quân.

Bởi vì nguyên nhân có quá nhiều xe ô tô, bãi đậu xe của nghĩa trang công cộng còn lâu mới có thể đáp ứng, bất đắc dĩ mọi người tới tham gia tang lễ của Tương Cương muộn một chút chỉ có thể đem xe ô tô đậu ngoài bên đường cái của bãi đậu xe, xe ô tô nối thành một hàng dài trông không thấy đuôi.

Trong khu vực nghĩa trang công cộng, mọi người tới phúng viếng đều dựa theo thân phận, địa vị mà theo thứ tự phúng viếng.

Dâng hương, tặng hoa, cúi người chào, người nhà tạ lễ…

Trình tự tuy đơn giản mà kéo dài cả một buổi sáng, cho đến buổi trưa thì tang lễ của Tương Cương mới kết thúc.

- Khuynh Nhan, chúng ta về thôi.

Mắt thấy mọi người tới phúng viếng đã rời đi, Bùi Đông Lai nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai Mộ Khuynh Nhan, nhắc nhở.

Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Mộ Khuynh Nhan đem ánh mắt dịch chuyển khỏi tấm bia mộ của Tương Cương, vô lực nhắm hai mắt lại khẽ gật đầu một cái, sau đó tùy ý Bùi Đông Lai dắt nàng ra khỏi nghĩa trang, đi tới bãi đậu xe.

- Bùi tiên sinh, Khuynh Nhan.

Ở bãi đậu xe, Uông Chu dẫn đầu một đám đại lão Hồng Tinh đứng chờ đã lâu, thấy Bùi Đông Lai dắt Mộ Khuynh Nhan đi tới vội vàng ra nghênh đón.

Đầu tiên là Bùi Đông Lai gật đầu chào hỏi đám người Uông Chu, sau đó đưa Mộ Khuynh Nhan vào xe ô tô.

- Bùi tiên sinh.

Mắt thấy Bùi Đông Lai cũng muốn tiến vào trong xe, Uông Chu do dự một chút rồi gọi.

Bùi Đông Lai nghe thấy vậy liền nhẹ nhàng vỗ vào vai Mộ Khuynh Nhan rồi nói:

- Khuynh Nhan, cậu ở trên xe chờ tớ một chút.

Dường như Mộ Khuynh Nhan vẫn chưa khôi phục lại trong nỗi bi thương, nàng nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, chẳng qua là chỉ ngốc sáp gật gật đầu.

- Uông tiên sinh, có chuyện gì?

Xuống xe, Bùi Đông Lai cùng Uông Chu đi sang một bên, hắn mang theo vài phần nghi ngờ hỏi.

- Bùi tiên sinh, Vệ Minh mới vừa rồi trước khi rời đi đã gọi tôi qua một bên để bảo tôi hỏi ngài tính lúc nào xuất thủ giải quyết Lăng Hoa Cường thì nói trước để hắn làm tốt chuẩn bị.

Có lẽ là bởi vì cam tâm tình nguyện muốn dâng lên ngai vàng lão đại xã hội đen Nam Cảng nên Uông Chu ở trước mặt Bùi Đông lai biểu hiện ra vô cùng khách khí.

Nói xong, vẻ mặt Uông Chu ít nhiều lộ ra vẻ nghi ngờ.

Nghi ngờ là bởi vì hắn biết trong ba ngày vừa qua, Bùi Đông Lai mượn tay cảnh sát đầu tiên là bắt giữ đám người Lưu Kiến, chính là thủ hạ của Lăng Hoa Cường, nhổ xong răng nanh của Lăng Hoa Cường sau đó lại thông qua phương thức gài tang vật hãm hại bắt hai gã thủ hạ của Lăng Hoa Cường là hai nhân vật quan trọng quản lý tập đoàn Đông Tinh.

Ngoài ra, Bùi Đông Lai còn thông qua cảnh sát phong tỏa mấy cái hội sở dưới cờ của tập đoàn Đông Tinh, còn hai cái sòng bạc của Đông Tinh có thể nói là hoàn toàn bị phong sát.

Tính đến trước mắt, trong Đông Tinh ngoài công ty giải trí Đông Tinh còn đang hoạt động ở bên ngoài ra thì vô luận là sản nghiệp trong hắc đạo hay là trong bạch đạo đều toàn bộ dừng hoạt động.

Có thể nói là Bùi Đông Lai đã hoàn toàn đem Lăng Hoa Cường từ trên cao đá xuống mặt đất, tùy thời có thể khiến cho Lăng Hoa Cường xóa tên khỏi hắc đạo Nam Cảng!

Ở dưới dạng tình hình này mà Bùi Đông Lai lại chậm chạp không có xuất thủ giải quyết Lăng Hoa Cường, chẳng những làm cho Vệ Minh không giải thích được mà ngay cả Uông Chú cũng là có chút ít nghi ngờ.

- Uông tiên sinh, ông cảm thấy chết đáng sợ hay là trước khi chết khiến cho tên tạp chủng kia cảm thấy sợ hãi thì mới đáng sợ hơn?

Bùi Đông Lai không trả lời Uông Chu mà là hỏi ngược lại.

Uông Chu đầu tiên là ngẩn ra sau đó không hề lưỡng lự nói:

- Cái sau.

- Không sai, theo tôi được biết thì rất nhiều bệnh nhân mắc ung thư không phải là bị căn bệnh đó cướp đi tính mạng mà là bởi vì biết được mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ thì chính mình bị dọa chết. Nguồn:

Bùi Đông Lai híp mắt nói:

- Hiện giờ Lăng Hoa Cường cũng giống như một bệnh nhân ung thư bị tuyên bố tử hình, hắn biết mình sẽ chết nhưng lại không biết cái chết rốt cuộc sẽ đến vào lúc nào, cái dày vò này so sánh với một đao giết hắn thì còn làm cho hắn thống khổ hơn.

Sắc mặt Uông Chu hơi đổi, trong lòng cảm thấy lạnh ngắt.

- Hiện nay trong tay hắn chỉ còn lại duy nhất sản nghiệp công ty giải trí Đông Tinh sao?

Bùi Đông lai suy nghĩ một chút hỏi.

Uông Chu gật đầu:

- Đúng vậy.

- Uông tiên sinh, ông báo cho người phụ trách công ty giải trí Hồng Tinh một chút, yêu cầu hắn bất kể là dùng biện pháp gì trước lúc sáu giờ chiều ngày hôm nay đem toàn bộ nghệ sĩ của công ty giải trí Đông Tinh kia đem về Hồng Tinh.

Giọng nói của Bùi Đông Lai không lớn nhưng lại không thể nghi ngờ:

- Mặt khác, nghĩ biện pháp đem tin tức tiết lộ cho Chu Nhược Đồng hoặc là người đại diện của nàng.

- Tốt!

Uông Chu đầu tiên là gật đầu đáp ứng sau đó do dự một chút mang theo vài phần không hiểu nói:

- Bùi tiên sinh, ngài đây là?

- Tôi muốn cho Lăng Hoa Cường phải chịu cảnh hai bàn tay trắng, bao gồm cả nữ nhân của hắn!

Trong đầu hiện ra cảnh ngày đó Trang Bích Phàm trong phòng vệ sinh nói với mình những lời xuất phát từ nội tâm của hắn mà nói…, Bùi Đông Lai lần đầu tiên ở trước mặt Uông Chu nói ra mục địch thực sự của mình.

Hai bàn tay trắng?

Trong lòng Uông Chu cả kinh, không dám hỏi nhiều hơn.

Công ty giải trí Hồng Tinh từ Nam Cảng cho tới Châu Á đều là công ty giải trí số một số hai, làm việc bên trong thì những công ty giải trí khác không cách nào có thể so sánh bằng năng lực cũng như tài lực.

Trong quá khứ ít năm trước đây, sỡ dĩ công ty giải trí Đông Tinh có thể cạnh tranh cùng công ty giải trí Hồng Tinh, hoàn toàn là bởi vì sau lưng có Đông Tinh ủng hộ.

Hôm nay, Đông Tinh bị phong sát, nghệ sĩ của công ty giải trí Đông Tinh đều là thông qua con đường đặc thù mà hỏi thăm được một chút tin tức.

Ở dưới dạng tình hình này, Bùi Đông Lai lại cho người phụ trách công ty giải trí Hồng Tinh đến đào góc tường của công ty giải trí Đông Tinh, cơ hồ là không có bất kỳ khó khăn nào.

Lúc năm giờ chiều, người phụ trách công ty giải trí Hồng Tinh liền hoàn thành nhiệm vụ mà Bùi Đông Lai giao phó cho hắn, tất cả nghệ sĩ của công ty giải trí Đông Tinh ngoại trừ Chu Nhược Đồng tình nhân của Lăng Hoa Cường ra thì tất cả những nghệ sĩ khác bất kể danh tiếng lớn hay nhỏ đều toàn bộ được công ty giải trí Hồng Tinh lấy về đây.

Tin tức này trước tiên là Bùi Đông Lai biết sau đó mới đến tai Lăng Hoa Cường.

Biệt thự Bán Sơn.

Thời điểm Lăng Hoa Cường nghe được tin tức kia, hắn cũng không có giận dữ cũng không có bị dọa sợ đến mất mật giống như ba ngày trước.

Thờ ơ.

Đây là phản ứng của hắn.

Trong đại sảnh biệt thự, hắn vô lực tựa vào trên ghế salon, trong tay đang kẹp một điếu xì gà nhưng hắn không có hút mà là hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà.

Sương khói mông lung, mơ hồ có thể thấy sắc mặt của hắn ố vàng hốc mắt hãm sâu xung quanh viền mắt tràn ngập tơ máu.

Rốt cuộc Bùi Đông Lai là ai?

Đây là vấn đề mà trong suốt ba ngày nay Lăng Hoa Cường luon suy nghĩ.

Sau khi đám lính đánh thuê Lưu Kiến cùng hai người phụ trách sự việc của tập đoàn Đông Tinh bị cảnh sát mang đi thì trước tiên Lăng Hoa Cường liền vận dụng mạng lưới quan hệ trong tay, không tiếc bất cứ giá nào muốn cứu người ra. Kết quả những nhân sĩ bạch đạo yêu tiền như mạng kia thấy điện thoại của hắn thì giống như thấy ôn thần đều không tiếp điện thoại của hắn hoặc là để cho thư ký nghe điện thoại nói bọn họ đang bận.

Sau đó, Bùi Đông Lai lợi dụng cảnh sát đã phong sát toàn bộ hộp đêm, trung tâm mát xa, club tư nhân, sòng bạc khắp nơi dưới cờ của Đông Tinh, Lăng Hoa Cường căn bản không cách nào ngăn cản được!

Hôm nay, mắt thấy Hồng Tinh nhân cơ hội đào tường nghệ sĩ của Đông Tinh, hắn cũng là như thế.

Cửa thang lầu biệt thự Chu Nhược Đồng thấy Lăng Hoa Cường vẫn giống như ba ngày trước đó, ngồi trầm lặng ở trong đại sảnh, nàng không dám đi xuống quấy rầy mà là thân thể lùi lại, sắc mặt buồn bực trở về phòng ngủ.

Buồn bực sao?

Đúng vậy!

Ba ngày trước, sau khi Lăng Hoa Cường nói cho nàng biết tin Tương Cương chết, hơn nữa còn nói cho nàng biết Bùi Đông Lai kẻ mà ngày đó sỉ nhục nàng ở trên máy bay sẽ chết ở Nam Cảng, hơn nữa hắn còn thề son sắt sẽ cho nàng thay thế Mộ Khuynh Nhan trở thành nữ nghệ sĩ nổi tiếng nhất Châu Á!

Hiện giờ, kế hoạch to lớn mà Lăng Hoa Cường vẽ ra cho nàng chẳng những không có thực hiện được mà nàng còn thồng qua một ít quan hệ biết được hết thảy phát sinh trong ba ngày qua, nàng chẳng những biết Lăng Hoa Cường bị dồn đến tuyệt cảnh mà Đông Tinh gặp phải hết thảy chuyện này còn liên quan đến Bùi Đông Lai đã nhục nhã nàng lúc đầu!

Loại tương phản hoàn toàn này khiến cho nàng có một loại cảm giác từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục.

"Reng… Reng …"

Chu Nhược Đồng vừa mới trở lại phòng ngủ thì điện thoại di động của nàng rung lên.

Chu Nhược Đồng là một người thông minh vừa cầm lấy điện thoại di động vừa nhìn, rõ ràng phát hiện là số điện thoại của người đại diện cho nàng gọi tới.

- Nhược Đồng, cô có tiện nghe điện thoại không?

Điện thoại vừa chuyển, trong điện thoại truyền ra giọng nói quen thuộc của người đại diện của nàng.

- Tiện.

Chu Nhược Đồng có chút lo sợ nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ,nhỏ giọng nói:

- A Phi, chuyện gì vậy?

- Nhược Đồng, dựa vào tin tức có thể tin cậy thì xế chiều hôm nay tất cả nghệ sĩ của công ty đã đầu nhập vào công ty giải trí Hồng Tinh rồi.

Đầu bên kia điện thoại, A Phi thân là người đại diện cho Chu Nhược Đồng nói.

- Cái gì?

Ngạc nhiên nghe được lời nói của A Phi, Chu Nhược Đồng sợ hết hồn:

- Tại sao có thể như vậy?

- Cô còn hỏi là tại sao à?

Có lẽ là Chu Nhược Đồng còn hỏi ngây thơ như vậy, A Phi buồn bực nói:

- Còn không phải rõ ràng rồi sao? Lăng Hoa Cường gặp phải bi kịch, Đông Tinh cũng xong đời!

" Ách…"

Vốn là Chu Nhược Đồng mong đợi Lăng Hoa Cường có thân phận hiển hách ở Nam Cảng có thể xoay chuyển càn khôn, hiện giờ nghe được A Phi nói như vậy thì nàng lập tức sững sờ ngay tại chỗ khẽ nhếch miệng, nhưng không cách nào nói ra một lời nào.

- Nhược Đồng, tôi nói lời thật với cô nhé, nói cho cô biết cho đến bây giờ cô không thể trông cậy vào Lăng Hoa Cường được nữa rồi, ngược lại cô nếu như muốn tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí thì nên nhanh chóng rời khỏi Lăng Hoa Cường đi, cùng những nghệ sĩ khác gia nhập công ty giải trí Hồng Tinh đi!

Thấy Chu Nhược Đồng không nói lời nào, A Phi liền nhắc nhở.

- Nhưng… Là…

- Còn nhưng mà cái gì?

A Phi tức giận nói:

- Tôi đã giúp cô liên lạc với người phụ trách công ty giải trí Hồng Tinh rồi, hắn nói vô cùng hoan nghênh cô gia nhập công ty giải trí Hồng Tinh, điều kiện tiên quyết là cô phải nói lời xin lỗi với người thanh niên ngày đó làm nhục cô ở trên máy bay.

Nói xin lỗi?

Bên tai vang lên lời nói của A Phi, trong đầu của Chu Nhược Đồng không khỏi khỏi hiện ra gương mặt của Bùi Đông Lai làm nàng uất nghẹn, nhất thời không có lên tiếng.

- Nhược Đồng, cô vì muốn trở thành đại minh tinh mà ngay cả hai chân đều có thể giang rộng ra cho Lăng Hoa Cường thượng thì nói xin lỗi có là cái gì?

Có lẽ đoán được Chu Nhược Đồng có cảm giác ủy khuất, A Phi tiếp tục nói:

- Cô phải biết rằng tên thanh niên gọi là Bùi Đông Lai kia chính là người dồn Lăng Hoa Cường vào tuyệt cảnh.

- Tôi… Tôi không biết số điện thoại của hắn.

Chu Nhược Đồng giống như mới tỉnh lại trong giấc mộng, cảm giác kia hận không được lập tức quỳ rạp trước mặt Bùi Đông Lai liếm gót giầy cho hắn.

- Tôi có số của hắn, cô nhớ cho kỹ. Mặt khác không được cho Lăng Hoa Cường biết.

A Phi vừa nói liền đem số điện thoại lấy được nơi người phụ trách công ty giải trí Hồng Tinh nói cho Chu Nhược Đồng.

Chu Nhược Đồng nhớ kỹ số điện thoại sau đó trực tiếp bấm.

- Anh… Chào anh, xin hỏi anh là Bùi tiên sinh phải không?

Điện thoại vừa chuyển, Chu Nhược Đồng giống như là hoàng hoa đại khuê nữ bị cướp đi trinh tiết, vẻ mặt hoảng sợ nói.

- Là tôi.

Đầu bên kia điện thoại, Bùi Đông Lai nhàn nhạt đáp lại.

- Tôi… Tôi là Chu Nhược Đồng.

Hô hấp của Chu Nhược Đồng trở nên dồn dập.

- Tôi biết.

- Thật xin lỗi, Bùi tiên sinh, ngày đó do tôi có mắt không tròng mạo phạm ngài, kính xin ngài đại nhân đại lượng không chấp nhặt với tôi.

Chu Nhược Đồng ăn nói khép nép xin lỗi, cảm giác kia tựa như chỉ cần một câu nói của Bùi Đông Lai, nàng liền lập tức giang rộng hai chân ra cho hắn chà đạp.

- Chỉ cần cô giúp tôi làm một việc, tôi sẽ đáp ứng cho cô gia nhập công ty giải trí Hồng Tinh.

Bùi Đông Lai cắt đứt lời nói của Chu Nhược Đồng.

- Việc gì?

Chu Nhược Đồng khẩn trương đến nỗi ngừng cả hô hấp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio