Lúc màn đêm buông xuống, ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng cả sân bay Phổ Đông to lớn, nương theo ánh đèn có thể thấy từng chiếc máy bay lần lượt hạ xuống hay cất cánh bay.
Đây là một sân bay bận rộn.
Sau khi bóng tối hoàn toàn bao phủ bầu trời, một chiếc may bay hành khách loại nhỏ đúng lúc hạ xuống sân bay Phổ Đông.
Tuy nói là máy bay thương vụ hành khách loại nhỏ nhưng cũng có thể ngồi hơn mười người, bất quá bên trong buồng máy bay chỉ có mấy người, trừ tổ nhân viên công tác bảo dưỡng ra thì chỉ có hai nam hai nữ.
Hai nam nhân thoạt nhìn cũng tầm thường, một người thì cắt tóc húi cua mặc một thân Yến Vĩ Phục không nói tới đẹp trai nhưng lại cho người ta có một loại cảm giác kiên định rất có tư vị của nam nhân hơn nữa nhìn đi nhìn lại cũng không tài nào phán đoán được hắn bao nhiêu tuổi.
Một người đàn ông khác hoặc là nói một nam hài có vóc người nhỏ thấp, mang theo một gọng kính đen nhìn qua có chút văn nhược.
So sánh với hai nam nhân mà nói thì hai nữ nhân đều là sắc nước hương trời tuyệt đại phương hoa khiến cho nam nhân say mê điên cuồng, dáng người ma quỷ nhất là đôi chân của hai người, một đôi chân tùy tiện trong hai người cũng là cực phẩm nếu như cùng xuất hiện thì quả thực chính là cực phẩm trong cực phẩm.
Mặc dù hai nữ nhân thuộc về loại người có thể trong thời gian ngắn khiến cho nam nhân mê chết cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn khiến cho nữ nhân ghen ghét sau đó ngay cả lòng ghen tỵ cũng không có nữa, mặc dù hai nữ nhân vừa mới hợp thành một nhóm "Hoàng hậu" khiến trong giới giải trí nhấc lên một cơn động đất cấp mười hai nhưng là toàn bộ nhân viên trong buồng máy bay vô luận là nam hay nữ cũng không có đem ánh mắt ném về hướng hai người bọn họ, mà là nhìn về phía thanh niên mặc Yến Vĩ Phục kia.
Bởi vì thân phận của hắn các nàng cũng biết, tên kia nhìn qua không đẹp trai kia nhưng lại là một nam nhân chính là người nắm quyền phía sau màn của tập đoàn Đông Hải!
Chiếc máy bay này chính là chuyên cơ của hắn, các nàng cũng là vì thanh niên này mà phục vụ!
Đối mặt với ánh nhìn chăm chú lẫn âm thầm của nhân viên đội bay cùng nữ tiếp viên hàng không, Bùi Đông Lai cũng không có để ý mà là đợi máy bay hạ xuống liền mở ra điện thoại di động.
"Reng… Reng …"
Bùi Đông Lai mới vừa mở ra điện thoại di động thì điện thoại di động liền rung lên.
- Alo.
Bùi Đông Lai nhìn thoáng qua số điện thoại biểu hiện trên màn hình cười khổ chuyển máy.
- Kháo, Đông Lai, các chú đã tới chưa?
Điện thoại vừa mới chuyển được thì trong điện thoại đã truyền ra thanh âm quen thuộc của Ngô Vũ Trạch, giọng nói hơi lộ vẻ vội vàng:
- Bọn ka đều là đang đợi hai người các chú nãy giờ!
- Máy bay vừa mới hạ cánh tí nữa chúng ta mới qua được.
Lúc mà rời khỏi Nam Cảng, Bùi Đông Lai nhận được điện thoại của Ngô Vũ Trạch biết được hôm nay là sinh nhật của Ngô Vũ Trạch, hắn muôn tiến hành một dạ hội sinh nhật mang tính chất cá nhân, lúc này nghe được lời nói của Ngô Vũ Trạch thì hắn liền lập tức trả lời chắc chắn.
- Kháo, nhanh lên một chút, bọn ka đợi lâu lắm rồi.
Sắc mặt Ngô Vũ Trạch buồn bực tố khổ.
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười cúp điện thoại.
"Reng… Reng …"
Điện thoại vừa cúp, không đợi Bùi Đông Lai nói gì thì điện thoại của hắn lại rung lên một lần nữa.
"Ách?"
Bùi Đông Lai hơi có vẻ nghi ngờ, đưa điện thoại di động ra trước mặt nhìn thì phát hiện là số điện thoại của Đông Phương Lãnh Vũ.
- Anh Đông Lai, anh đang ở đâu?
Điện thoại vừa chuyển, Đông Phương Lãnh Vũ liền hỏi trước.
- Ka đi nước ngoài làm một ít chuyện vừa tới Đông Hải, máy bay cũng vừa mới hạ cánh thôi có chuyện gì vậy?
Bùi Đông Lai hỏi.
- Anh Đông Lai, anh ở sân bay chờ em, em hiện tại lái xe qua đó đón anh.
Đông Phương Lãnh Vũ đáp một nẻo.
Nghe được lời nói của Đông Phương Lãnh Vũ thì Bùi Đông Lai cho là Đông Phương Lãnh Vũ bên kia đã xảy ra chuyện gì, chân mày không khỏi nhướng lên hỏi lần nữa:
- Tiểu Vũ, xảy ra chuyện gì?
- Không có… Không có chuyện gì.
Đầu bên kia điện thoại, Đông Phương Lãnh Vũ hơi lộ vẻ lúng túng gãi gãi đầu, Đông Phương Uyển Nhi mặc trang phục công chúa ở một bên liền khinh bỉ một trận:
- Hôm nay không phải là chủ nhật sao, em muốn đi tìm anh đi chơi, Đông Lai ca anh có thời gian không?
- Tiểu Vũ…
- Nhật Xuất Đông Lai, anh nghe đây.
Nghe Đông Phương Lãnh Vũ nói không có chuyện gì, Bùi Đông Lai yên lòng, vốn định lấy sinh nhật của Ngô Vũ Trạch làm cái cớ để cự tuyệt thì kết quả không đợi hắn đem lời cự tuyệt nói ra khỏi miệng, trong biệt thự Đàn Cung tiểu ma nữ Đông Phương Uyển Nhi rất không nhịn được cướp lấy điện thoại trên tay Đông Phương Lãnh Vũ, một tay chống nạnh, một tay nắm điện thoại di động giống như là một Tiểu Công Chú phát ra mệnh lệnh mà người được kêu là một thần tử.
- Ách…
Nghe được giọng nói của tiểu ma nữ Đông Phương Uyển Nhi, Bùi Đông Lai không thể làm gì khác hơn là đem lời nói đến khóe miệng nuốt trở về trong bụng cười nói:
- Uyển Nhi, em nói đi.
- Nhật Xuất Đông Lai, em cùng anh Tiểu Vũ ở trong biệt thự rất nhàm chán, anh ý đề nghị đi tìm anh để đi chơi, em cảm thấy đề nghị này vô cùng không tệ cho nên quyết định cùng anh ý cùng đi tìm anh.
Tiểu ma nữ hừ hừ nói:
- Anh nếu là dám cự tuyệt, em liền đem anh đánh cho thành đầu heo.
Bên tai vang lên lời nói của tiểu ma nữ, Đông Phương Lãnh Vũ làm ra một thủ thế của người chiến thắng, mà Bùi Đông Lai lại là dở khóc dở cười. Ở trong lòng hắn, tiểu ma nữ Đông Phương Uyển Nhi có thể sánh bằng đại ma đầu Quý Hồng thuộc loại trâu bò càng khó dây dưa hơn.
- Tiểu cô nãi nãi, coi như là anh sợ em.
Tiểu ma nữ này vừa mở miệng, Bùi Đông Lai thật ra lại nói ngượng ngùng:
- Như vậy đi, em cùng tiểu Vũ ca ca của em hiện tại đi tới phòng 888 của hội sở Uy Liêm, anh lập tức qua đó bây giờ. Anh có hai người bạn tới trước rồi nếu như các em đến trước lúc anh tới thì liền nói cho bọn hắn biết các em là bằng hữu của anh.
- Tốt, ngoéo tay treo ngược, một trăm năm cũng không thay đổi.
Mưu kế của tiểu ma nữ được như ý thì đầu tiên là hướng về phía Đông Phương Lãnh Vũ giơ giơ cái đầu nhỏ lên sau đó sắc mặt biến đổi so với lật sách còn nhanh hơn, uy hiếp nói:
- Nhớ kỹ, Nhật Xuất Đông Lai, anh nếu dám bỏ boom chúng em thì em sẽ dánh anh thành đầu trâu.
- Rốt cuộc là đầu heo hay là đầu trâu?
Bùi Đông Lai không biết nói gì.
Tiểu ma nữ hừ hừ nói:
- Còn xem vào biểu hiện của anh.
- Ngô, tuân lệnh.
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười nói một tiếng sau đó cúp điện thoại.
Trong máy bay, Mộ Khuynh Nhan vốn là đang cùng Trang Hiểu Vân trò chuyện gì đó sau khi nghe được cuộc trò chuyện của Bùi Đông Lai với tiểu ma nữ xong thì không hẹn mà cùng đình chỉ cuộc nói chuyện lại sau đó dùng một loại ánh mắt nhìn quái vật nhìn Bùi Đông Lai, cảm giác kia dường như đang hỏi: người nào có thể khiến cho Bùi Đông Lai ăn nói như vậy?
- Tôi có một đứa em gái, nàng muốn rủ tôi đi chơi, một lúc nữa hai người sẽ được gặp nó.
Bùi Đông Lai dường như có thể đoán được tâm tư của hai người, liền cười giải thích một câu.
Câu giải thích này của Bùi Đông Lai thật ra lại khiến cho hai người Mộ Khuynh Nhan cùng Trang Hiểu Vân đều cảm thấy có một chút không tốt, đồng thời trong lòng tràn ngập lên một cỗ cảm giác kỳ quái khiến cho hai người chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, gương mặt nóng lên hơi lộ vẻ kinh hoàng "Nha" một tiếng sau đó liền dịch chuyển ánh mắt.
Mộ Khuynh Nhan cùng Trang Hiểu Vân bởi vì một câu giải thích của Bùi Đông Lai mà trong lòng không khỏi khẩn trương, vui mừng, trong biệt thự Đàn Cung, Đông Phương Lãnh Vũ thấy tiểu ma nữ Đông Phương Uyển Nhi cúp điện thoại, vẻ mặt hắn khẩn trương mong đợi hỏi:
- Uyển Nhi, anh Đông Lai đồng ý sao?
- Anh cũng không nhìn là ai ra tay?
Tiểu ma nữ kiêu ngạo mà hếch bộ ngực nhỏ bằng phẳng giống như sân bay của mình lên, sau đó khinh thường nhìn Đông Phương Lãnh Vũ một cái.
- Uyển Nhi number one.
Đông Phương Lãnh Vũ hưng phấn mà đem tiểu ma nữ Đông Phương Uyển Nhi bế lên xoay quanh tại chỗ.
- Tiểu Vũ, đừng đem Uyển Nhi xoay vòng như thế.
Liễu Nguyệt một bên mặc đồ ngủ thấy thế vẻ mặt bất đắc dĩ ngăn cản.
Đông Phương Lãnh Vũ nghe thấy vậy liền để Đông Phương Uyển Nhi xuống sau đó hưng phấn mà hướng Liễu Nguyệt hỏi:
- Tiểu cô, anh Đông Lai đáp ứng cho cháu đi chơi cùng anh ấy, cô có đi không?
" Ách…"
Trong lòng của Liễu Nguyệt vừa động, lại không khỏi xấu hổ khi nói ra khỏi miệng, trầm ngâm một chút hỏi:
- Các cháu đi nơi nào?
- Nhật Xuất Đông Lai bảo chúng cháu đi tới phòng 888 của hội sở Uy Liêm tìm hắn, hắn nói còn có mấy bằng hữu của hắn nữa.
Tiểu ma nữ vẻ mặt đắc ý cười nói, dường như muốn nói đây là công lao của nàng.
- Như vậy a…
Nghe được tiểu ma nữ nói như vậy thì Liễu Nguyệt do dự một chút nói:
- Các cháu đi chơi đi, cô không đi đâu. Tiểu Vũ, lái xe chậm một chút.
- Yên tâm đi, tiểu cô, xe của cháu sẽ đi rất chậm.
Trong cơn hưng phấn Đông Phương Lãnh Vũ cũng không có nhận thấy được Liễu Nguyệt có vẻ dị thường nào, thấy Liễu Nguyệt không đi cũng không có suy nghĩ nhiều mà là vẻ mặt tự hào nói.
- AnhTiểu Vũ, anh dám tăng tốc độ, chờ em nhìn thấy Nhật Xuất Đông Lai em sẽ bảo hắn đem anh đánh cho thành đầu heo!
Tiểu ma nữ hừ hừ nói:
- Nếu là hắn không đem anh đánh cho thành đầu heo thì em sẽ đem hắn đánh cho thành đầu heo!
Đông Phương Lãnh Vũ một đầu hắc tuyến.
Bởi vì sân bay cách hội sở Uy Liêm khá xa cộng thêm ngày chủ nhật thường kẹt xe cho nên một nhóm bốn người Bùi Đông Lai phải dùng một canh giờ mới tới được nơi cần tới.
Cùng quán bar Hoàng Hậu giống nhau, hội sở Uy Liêm trước kia cũng là sản nghiệp dưới quyền Đông Nguyệt bang, hôm nay Đông Nguyệt bang cùng Mãnh Hổ bang hợp hai thành một, hội sở Uy Liêm cùng một chút hội sở hạng sang khác, khách sạn giống nhau, đều là thuộc quyền công ty giải trí ăn uống dưới quyền tập đoàn Đông Hải.
Mặc dù lấy thân phận lão bản của hội sở Uy Liêm thì vẫn còn chưa đủ tư cách biết bí mật Bùi Đông Lai là người nắm quyền phía sau màn của tập đoàn Đông Hải, nhưng hắn biết Bùi Đông Lai cùng Liễu Nguyệ có quan hệ không tầm thường cộng thêm mới vừa nhìn thấy hai người Đông Phương Lãnh Vũ cùng Đông Phương Uyển Nhi tới hội sở. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ở dưới dạng tình hình này, biết được Bùi Đông lai sẽ tới hội sở cho nên hắn đã thật sớm đứng chờ trực ở cửa hội sở khiến cho nhóm nhân viên mỹ nữ thu nhập cao kia có vẻ mặt buồn bực, buồn bực không biết là dạng khách quý gì có thể khiến cho lão bản của hội sở Uy Liêm làm như thế.
Ở cái thời đại đồng tiền làm vua này, đối với nam nhân mà nói, quyền lực, kim tiền là pháp bảo tốt nhất chứng minh địa vị của họ trong xã hội; mà muốn phán đoán một nữ nhân rốt cuộc là Ma Tước hay là chim hoàng yến hoặc là Phượng Hoàng thì không phải là đánh giá nàng có bao nhiêu châu báu mà là thông qua nam nhân ở bên cạnh các nàng.
Đối với rất nhiều nam nhân mà nói, nữ nhân chỉ là làm đẹp cho bọn hắn, như Diệp Tranh Vanh là một ví dụ.
Nhưng không thể phủ nhận chính là, khi mà ngươi không cách nào nhìn ra thân phận chân chính cùng địa vị của một người nam nhân thì nhìn xem nữ nhân bên cạnh hắn hoặc là địch nhân của hắn là sự lựa chọn tốt nhất.
Mặc dù Mộ Khuynh Nhan cùng Trang Hiểu Vân bởi vì sợ bại lộ thân phận nên đã đeo cái mũ cùng kính mát che một nửa khuôn mặt, chỉ là hai người vừa xuất hiện lập tức khiến cho lão bản hội sở Uy Liêm hiện lên vẻ mặt ngạc nhiên, khiến cho những nhân viên nữ đứng ở cửa kia tự nhận là đẹp về vóc người cũng không khỏi tự ti mặc cảm.
- Bùi tiên sinh.
Ngắn ngủi ngạc nhiên qua đi, lão bản hội sở Uy Liêm trước tiên chào đón cung kính hướng Bùi Đông Lai mà vấn an:
- Đông Phương thiếu gia, Đông Phương tiểu thư cùng bằng hữu của ngài đều đã đến.
- Ừh.
Bùi Đông Lai mỉm cười chào lại sau đó trong ánh mắt tò mò của những tiểu thư đứng ở cửa, tùy ý lão bản hội sở Uy Liêm tự mình cùng đi tiến vào hội sở, đi thang máy tới phòng 888.
1" sau.
Lão bản hội sở Uy Liêm đi trước một bước vì Bùi Đông Lai mà đẩy cửa phòng 888 ra.
"Két!"
Trong chốc lát, ánh mắt của mọi người trong rạp đều là quăng về hướng cửa ghế lô, tụ tập ở trên người Bùi Đông Lai.
- Ba nữ nhân một bàn diễn, Nhất Xuất Đông Lai, anh tối nay nghĩ chơi mấy P a?
Trong nháy mắt an tĩnh này, tiểu ma nữ này là người đầu tiên nhìn thoáng qua Hạ Y Na đang âm thầm tranh đấu với nàng, sau đó lại nhìn một chút hai người Mộ Khuynh Nhan, Trang Hiểu Vân đứng ở phía sau Bùi Đông Lai, hai tay ôm ngực, vẻ mặt xấu xa cười nói.