"Két"
Sau đó, nương theo sau một tiếng vang nhỏ, cửa phòng đã được mở ra, đặc công liền xông vào phòng giam.
- Không được nhúc nhích!
Tên đặc công đầu tiên đi vào phòng giam thì thấy Bùi Đông Lai đang ngồi ở trên giường, quát lên một tiếng, đem họng súng nhắm vào Bùi Đông Lai, ý bảo Bùi Đông Lai không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Người thứ 2 tiến vào chính là Long Nhất.
Sau khi tiến vào thì hắn cũng không nói gì, cũng không rút súng ra, sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía Bùi Đông Lai, sát ý trên người phát ra, cảm giác kia chỉ cần Bùi Đông Lai dám hành động thiếu suy nghĩ thì hắn sẽ giết chết Bùi Đông Lai ngay tại chỗ.
"Vù!Vù!..."
6 tên đặc công khác cũng tiến vào, sau đó liền giơ họng súng nhắm vào Bùi Đông Lai, bộ dạng đằng đằng sát khí.
Thấy một màn như vậy thì mặt Bùi Đông Lai không đổi sắc, như là không coi sự có mặt của 8 tên đặc công, ánh mắt nhìn vào cửa phòng giam, đợi Diệp Cấm đi vào.
- Diệp thư ký, tội phạm hiềm nghi đã bị khống chết.
Cửa phòng giam, Sử Hồng thấy thủ hạ đã khống chế được Bùi Đông Lai thì lập tức hội báo.
Nghe được Sử Hồng nói thế thì ngục trưởng đứng ở một bên xoa xoa xoa mồ hôi lạnh, không dám lên tiếng, mà một gã thành viên Long Nha thì rút điện thoại vệ tinh ra, muốn liên lạc với Diệp Cô Thành.
Diệp Cấm thấy vậy cũng không ngăn cản tên thành viên Long Nha kia, mang theo Từ Lệ đi vào phòng giam. Hiện giờ hắn đã khống chế được Bùi Đông Lai, cho dù là lão đại cảnh sát hay là Diệp Cô Thành thì cũng không thể ngăn cản việc làm kế tiếp của hắn.
Còn về phần hậu quả.
Mất đi Bùi Vũ Phu, mất đi sự che chở của Tiêu gia lão thái gia, tập đoàn Đông Hải cũng đã mất đi, Bùi Đông Lai còn có thể làm gì? Bóp chết hắn thì có hậu quả gì sao?
Ngoài ra, hắn cũng không sợ Bùi Đông Lai trước khi sắp chết là phản công lại. Dù sao cũng đã có 8 gã đặc công ở bên cạnh.
Trong phòng giam, Bùi Đông Lai tháy Diệp Cấm và Từ Lệ đi vào thì vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. Vẻ mặt Diệp Cấm thì tỏ ra âm trầm, còn Từ Lệ thì vô cùng dữ tợn, cảm giác kia giống như hận không thể chạy tới giết chết Bùi Đông Lai, ăn thịt, uống máu Bùi Đông Lai để phát tiết mọi hận thù trong lòng.
Dường như đã nhận ra trong lòng Từ Lệ đang nghĩ gì, Diệp Cấm liền nắm lấy cánh tay Từ Lệ, ý bảo Từ Lệ không nên vọng động, sau đó dừng bước lại, đứng ở phía sau 8 gã đặc công, nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai.
Đối mặt với ánh mắt âm lãnh của Diệp Cấm, Bùi Đông Lai chẳng những không có cảm thấy sợ hãi, khóe miệng còn nở ra nụ cười trào phúng.
- Nghiệt chủng, mày cho rằng mày chết là mọi việc có thể kết thúc sao?
Mắt thấy tình hình như thế mà Bùi Đông Lai còn mở miệng cười thì Từ Lệ tưc giận đến cả người run lên, khuôn mặt dữ tợn, nói:
- Tao cho mày biết, không có khả năng, để cho mày chết thì quá tiện nghi cho mày, tao muốn cho mày sống không bằng chết.
Nghe được Từ Lệ nói như thế thì Sử Hồng cùng với 8 tên đặc công ngẩn ra, bọn hắn cảm thấy Từ Lệ quả thật rất kiêu ngạo. Bất quá, bọn hắn lại cảm thấy Từ Lệ có tiền vốn để kiêu ngạo, lấy thân phận trước mắt thì Từ Lệ có thể đùa chết Bùi Đông Lai, hơn nữa còn không gánh lấy hậu quả gì.
- Các ngươi quá nóng lòng.
Bùi Đông Lai nở ra nụ cười nhìn về phía vợ chồng Diệp Cấm, Từ Lệ.
- Ha ha, nghiệt chủng, trước kia có Bùi Vũ Phu cũng lão già Tiêu gia bảo vệ mày. Hiện tại mày cảm thấy ai có thể bảo vệ được mày?
Thấy Bùi Đông Lai không có bị những lời nói của mình hù dọa mà còn tỏ ra trào phúng thì Diệp Cấm giận quá hóa cười, giọng nói trầm thấp:
- Tao cho mày biết, lần này cho dù Thiên Vương lão tử hạ phàm, cũng không thể nào cứu được mày.
- Đã có nhiều người từng nói câu đó với tôi nhưng mà bọn hắn đều chết hết.
Nụ cười trên mặt Bùi Đông Lai không giảm:
- Mà hiện giờ tôi vẫn còn sống.
- Hắc, Bùi Đông Lai, xem ra mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a, chết đã đến nơi còn dám nói khoác a.
Lại nghe Bùi Đông Lai nói thế thì Diệp Cấm cười lạnh, nhìn Long Nhất rồi nói:
- Long Nhất, đánh gãy chân cho của hắn rồi bắt hắn quỳ xuống.
- Vâng, Diệp thư ký.
Long Nhất trầm giọng lĩnh mệnh, sắc mặt lạnh lùng đi về phía Bùi Đông Lai.
- Diệp Cấm, ông có biết tại sao thành viên Long Nha lại âm thầm bảo vệ tôi không?
Bùi Đông Lai hoàn toàn coi thường Long Nhất, tiếp tục nói:
- Nhất định ông cảm thấy rằng Diệp Cô Thành muốn bảo vệ mang ta cho nên muốn làm như vậy sao?
- Cho dù Diệp Cô Thành có muốn bảo vệ mạng của mày thì việc đó đã nằm khỏi tầm tay của hắn.
Diệp Cấm cười lạnh một tiếng, tuy rằng không trả lời thẳng, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Nếu không phải Diệp Cô Thành nhớ tình cũ thì tại sao lại phái thủ hạ tới bảo vệ Bùi Đông Lai?
Lại nghe Diệp Cấm mở miệng, Long Nhất nghĩ nghĩ, vẫn là dừng bước, tính đợi cho Diệp Cấm nói hết lời rồi mới động thủ.
- Vừa bắt đầu thì đúng là như thế.
Bùi Đông Lai thừa nhận điểm này nhưng theo sau đột nhiên vừa chuyển, nói:
- Nhưng sau lại không phải, là Tiêu Nguyên Thanh để cho ông ta phải làm như vậy.
"Ha ha, ha ha a, ha ha ha ha..."
Nghe được Bùi Đông Lai nói những lời này thì Từ Lệ liền cười rộ lên:
- Tên nghiệt chủng, đến lúc này mà mày còn lôi Tiêu Nguyên Thanh ra, mày cảm thấy buồn cười sao? Mày cũng đã biết Tiêu gia đã phân rõ giới hạn với mày rồi, huống chi cho dù Tiêu gia bảo vệ mày thì đã sao? Mày nghĩ rằng bọn ta sẽ sợ Tiêu gia sao? Tao cho mày biết, Tiêu gia bây giờ đã không còn là Tiêu gia như trước kia rồi.
- Không cần nói nhiều với hắn.
Diệp Cấm ý bảo Từ Lệ không cần nói nhiều với Bùi Đông Lai, sau đó nhìn Long Nhất một cái, làm ra chỉ thị.
- Tiêu gia thì không thể, nhưng nếu có thêm Tần gia thì sao?
Không đợi Long Nhất làm ra động tác gì, Bùi Đông Lai lại mở miệng.
- Nghiệt chủng, mày không cần phô trương thanh thế, tao cho mày biết, tất cả đều vô dụng.
Diệp Cấm tỏ ra khinh thường, đánh chết hắn cũng không tin Tiêu gia cùng liên thủ với Tần gia, mạo hiểm để cứu Bùi Đông Lai.
- Diệp thư ký, ông là người trong quan trường, quy tắc trong ấy thì ông còn rõ hơn tôi.
Bùi Đông Lai vẫn cười như cũ:
- Sau khi Tiêu gia lão thái gia chết thì Diệp gia đã giành được thắng lợi trong bàn cờ đó, khiến cho vị trí đứng đầu của Tiêu gia bị đá xuống, trước mắt đã ở dưới cùng trong tứ đại gia tộc. Mà Tần gia, Bạch gia cũng không đạt được lợi ích gì lớn cả, ông cho rằng bọn họ sẽ cam tâm sao?
Lại nghe được Bùi Đông Lai mở miệng, Long Nhất nhìn Diệp Cấm, thấy Diệp Cấm không có tỏ vẻ, trong lòng hiểu được Diệp Cấm muốn nghe Bùi Đông Lai cho nên lời nên hắn đứng nguyên tại chỗ.
- Không cam lòng, nhất là Tiêu Nguyên Thanh, hắn chắc chắn sẽ không cam tâm. Kể từ đó, nếu như tôi đem bằng chứng chứng minh Diệp Tranh Vanh con của ông liên lạc với thế lực ngoại cảnh giao cho Tiêu gia cùng Tần gia thì bọn hắn sẽ làm thế nào?
Bùi Đông Lai vẫn cười, giọng nói hờ hững, nhưng mà lại làm cho sắc mặt đám người Diệp Cấm thay đổi.
Lúc này đây, ngay cả Từ Lệ cũng không cảm thấy Bùi Đông Lai đang nói lung tung.
Bởi vì.
Biểu hiện của Bùi Đông Lai rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn vậy.
Liên thủ đối phó Diệp gia!
Trong lòng Diệp Cấm liền hiện ra đáp án này.
Ở hắn xem ra nếu như Bùi Đông Lai có chứng cớ xác định Diệp Tranh Vanh cấu kết với thế lực ngoại cảnh thì Tiêu gia và Tần gia sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
- Một khi 2 nhà này liên thủ, ông cảm thấy Bạch gia sẽ thờ ơ sao?
Bùi Đông Lai lại mỉm cười hỏi.
Sẽ không!
Chân mày Diệp Cấm nhíu lại, trong lòng hiện ra đáp án này.
2 nhà Bạch – Diệp đã đấu tranh nhiều năm, vẫn không có thắng bại, nếu bây giờ Bạch gia có cơ hội này thì sẽ không bỏ qua.
- Tôi thừa nhận hiện giờ Diệp gia đã như mặt trời ban trưa, nhưng mà chỉ là như mặt trời ban trưa mà thôi, mà không phải một tay che trời.
Lời nói sắc bén của Bùi Đông Lai giống như một thanh chủy thủ, không ngừng uy hiếp Diệp Cấm:
- Chỉ cần 3 nhà liên thủ, Diệp gia tất bại, hơn nữa ngay cả lực chống đỡ cũng không có.
Mặc dù Diệp Cấm đã biết chuyện Diệp Tranh Vanh cấu kết với Thôi gia HQ, mặc dù Diệp Cấm cảm thấy được những điều Bùi Đông Lai nói đều là sự thật nhưng mà hắn không có sợ hãi, hắn không tin Bùi Đông Lai có thể lấy ra được chứng cớ cấu kết của Diệp Tranh Vanh với Thôi gia HQ để thuyết phục Tiêu gia và Tần gia, vì thế hắn liền cười lạnh:
- Nghiệt chủng, đã nói xong chưa? Nếu nói xong rồi thì quỳ xuống cho tao.
"Reng…Reng"
Trả lời câu hỏi của hắn là tiếng điện thoại vang lên.
Hả?
Nghe được tiếng chuông điện thoại thì trong lòng mọi người vừa động, mà Diệp Cấm thì thấy điện thoại mình rung lên nhưng lại không lấy ra.
- Ông sợ cho nên ông không dám nhận điện thoại, thậm chí ngay cả dũng khí lấy điện thoại ra thì ông cũng không có.
Thấy Diệp Cấm không có rút điện thoại ra thì Bùi Đông Lai lại mỉm cười mở miệng:
- Bởi vì, ông sợ những lời tôi nói sẽ trở thành sự thật.
"Bá!" Text được lấy tại Truyện FULL
Lại nghe Bùi Đông Lai nói như thế thì mọi người đều nhìn vào Diệp Cấm.
- Bảo thân tao muốn nhìn mày có thể mạnh miệng tới khi nào.
Đối mặt với lời nói trào phúng của Bùi Đông Lai, cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang nhìn mình thì Diệp Cấm cố gắng ngăn chặn nỗi bất an trong lòng, cười lạnh rút điện thoại ra.
Ngay sau đó.
Ở dưới cái nhìn của mọi người, cả người hắn cứng ngắc, đứng nguyên ngay tại chỗ, trừng to mắt nhìn vào màn hình điện thoại.
Một cảm giác sợ hãi trước này chưa từng có liền lan nhanh trong thân thể hắn.