Siêu Cấp Cường Giả

chương 578: giẫm lên diệp gia, đi lên sân khấu thế giới (5)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm đã khuya, trong biệt thự của Điền Nguyên.

Lúc này, Điền Nguyên vẫn còn chưa ngủ mà ngồi trong thư phòng ngồi hút thuốc.

Hiển nhiên là hắn biết được thế cục bây giờ ở TQ đã thay đổi, khiến cho hội Tam Hợp mất đi cơ hội làm đảo loạn TQ, càng mất đi cơ hội xâm nhập vào TQ.

Như vậy, cho dù hắn muốn nghĩ nhiều hơn cũng chẳng thấm vào đầu, căn bản không thể xoay chuyển cục diện.

"Két"

Sau đó, khi Điền Nguyên đang đến tủ mở ra lấy hồ sớ thì đột nhiên có tiếng mở cửa vang lên, hắn phát hiện có 2 người đứng ở trước cửa.

Một nam một nữ.

Nam nhân thân mang một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn, nữ nhân mặc một chiếc áo khoác màu đỏ.

Trai tài gái sắc.

Thấy được 2 người này, nghĩ đến cảnh bọn hắn thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở cửa thư phòng thì Điền Nguyên nhảy dựng lên.

Dưới ánh đèn, miệng của hắn mở to ra, đồng tử trợn tròn, thậm chí ngón tay vươn ra chỉ chỉ vào.

1s, 2s trôi qua, dần dần Điền Nguyên bừng tỉnh, theo bản năng thu tay lại rồi lui về phía sau.

- Điền Nguyên tiên sinh, không cần phải phí công giãy dụa..

Điền Viên lui, Bùi Đông Lai mang theo Quý Hồng đi vào thư phòng.

Không trả lời, Điền Nguyên tiếp tục đi lui, sau khi tới bàn làm việc thì hắn kéo ngăn bàn ra, trong đó có 1 khẩu súng.

Bùi Đông Lai bước chậm vào.

- Điền Nguyên tiên sinh, nếu không phải lắng những người khác không yên lòng thì ta cũng không để ý mà đứng chỗ này, để cho ông cầm súng mà bắn.

Mắt thấy Điền Nguyên dừng bước lại, Bùi Đông Lai khẽ mĩm cười nói:

- Nhưng mà trên đời này không có nếu, cho nên ông hãy thành thật một chút. Dùng lời nói của chúng ta thì ông không cần tự mình chuốc lấy cực khổ.

Lại nghe đuộc Bùi Đông Lai nói như thế thì chân mày Điền Nguyên nhíu lại, không kìm lòng mà thu tay về, cố gắng điều chỉnh tâm tình, đón nhận ánh mắt Bùi Đông Lai, tỏ ra vẻ trấn định, nói:

- Các ngươi là ai? Muốn làm gì?

- Điền Nguyên tiên sinh, hai câu này rất quen thuộc, ông cho là đây là đang đóng phim sao?

Bùi Đông Lai chẳng thèm để ý đến Điền Nguyên, thản nhiên ngồi trên ghế salon, mỉm cười nhìn Điền Nguyên.

- Bùi tiên sinh, tôi không có đụng chạm gì với các người, các người tới tìm tôi là muốn làm gì?

Điền Nguyên do dự một chút, không có lựa chọn tiếp tục giả vờ ngốc.

- Ông không phải mới vừa hỏi chúng ta là ai sao?

Nụ cười trên mặt Bùi Đông Lai không giảm, ngữ khí thoải mái, tuy nhiên nó lại mang đến áp lực cho Điền Nguyên:

- Tại sao biết ta họ Bùi?

"—— "

Điền Nguyên không phản bác được, sau đó nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai vài giây đồng hồ, nói:

- Bùi tiên sinh, thật sự là tôi đã nghe đại danh của ngài nhưng mà giống như lời vừa rồi của tôi, tôi và ngài không có xích mích gì, tôi chỉ qua chỉ là một nhân viên đại sứ quán bình thường mà thôi.

- Điền Nguyên tiên sinh, ông nói như thế tưởng rằng tôi sẽ tin ông sao?

Bùi Đông Lai cười nói:

- Ngoài ra ông cũng đứng nói chuyện mình là nhân viên công tác đại sự quán. Ừh, ta biết, ông muốn nói, lấy quan hệ giữa 2 nước chúng ta, nếu như đột nhiên ông chết ở Yên Kinh thì sẽ tạo thành một chút ảnh hưởng, nhưng mà chuyện đó thì có liên quan gì đến ta? Chẳng lẽ ông cho rằng ta bởi vì lo lắng quan hệ giữa 2 nước nên sẽ không làm gì đối với ông sao?

Điền Nguyên nghe vậy, chỉ cảm thấy Bùi Đông Lai giống như con giun ở trong lòng của hắn, có thể nhìn thấu tâm tư của hắn, trong lúc lơ đãng chân mày của hắn lại nhíu lại.

- Ông có biết mục đích ta tới đây tìm ông là gì kh ông? Vì tiết kiệm thời gian nên chúng ta sẽ đi thẳng vào vấn đề.

Thấy Điền Nguyên không nói lời nào, Bùi Đông Lai không hề vòng vo.

Không trả lời, Điền Nguyên từ từ ngồi xuống, cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn.

"Bá!"

Ngay sau đó, không đợi Điền Nguyên rút thuốc ra, Quý Hồng giống như quỷ mị, xuất hiện ở trước mặt hắn, đưa tay nắm lấy cổ tay của hắn.

- Bùi tiên sinh, ông nên biết, lựa chọn kế tiếp sẽ có ý nghĩa gì đối với tôi, thế cho nên tôi muốn hút một điếu thuốc để bình tĩnh.

Trong lòng Điền Nguyên cả kinh, cố gắng để cho bản thân tỏ ra trấn định một chút.

- Điền Nguyên tiên sinh, dường như tôi đã nói, tôi đã biết rõ về ông mà.

Bùi Đông Lai hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nói:

- Bất kỳ một gián điệp nào của một quốc gia đều đã trai qua huấn luyện, nhất là những người thân là người đứng đầu như ông, tố chất tâm lý vô cùng cường đại. Bình thường các ông luôn chuẩn bị cho mình một cách để tự sát, ví dụ một ít nữ đặc công sẽ đeo một chiếc vòng cổ làm bằng chất liệu đặc biệt, khi biết được nguy hiểm, vì muốn tránh khỏi sự thống khổ khi tra tấn nên đã dùng vòng cổ ấy để tự sát. Mà điếu thuốc trong tay ông có trộn với một chất kịch độc, đây chính là cách mà ông muốn tự sát.

- Cậu cũng đã biết rồi, còn nói ra làm gì?

Lại nghe được Bùi Đông Lai nói thế, Điền Nguyên không hề giả tạo nữa mà lạnh lùng nhìn vào Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai ý bảo Quý Hồng thả Điền Nguyên ra, sau đó nói:

- Nếu ta nói, ta đang muốn kiểm tra ông thì ông có tin không?

Kiểm tra?

Đồng tử của Điền Nguyên đột nhiên co rút lại.

- Thông qua kiểm tra vừa rồi thì tôi đã nhìn ra ông rất trung thành với tổ quốc của ông, hoặc nói là ông tình nguyện chết vì Đằng gia cũng không muốn nói cho ta biết gì đó, ngoài ra ông cũng rất quyết đoán, biết rõ không thể thoát từ trong tay ta nên quyết định tự sát.

Bùi Đông Lai không nhanh không chậm nói:

- Từ các vấn đề trên tổng hợp lại, ông là người đứng đầu của gián điệp, hơn nữa ông cũng để ý đến tôn nghiêm của quân nhân. So với tính mạng thì nó quan trọng hơn, ông thà chết cũng không muốn trở thành tù binh.

- Ta rất hiếu kỳ, cậu muốn khảo nghiệm ta để làm gì? Chẳng lẽ cậu cho rằng có thể làm ta mở miệng sao?

Mặc dù phát hiện ra Bùi Đông Lai biết được mọi chuyện nhưng mà Điền Nguyên vẫn nở ra nụ cười khinh thường:

- Nếu cậu cho rằng đó là sự thật thì cứ động thủ đi.

- Rất nhanh ông sẽ biết dụng ý của ta.

Bùi Đông Lai cười cười, dùng ánh mắt ý bảo Quý Hồng, sau đó lại nói:

- Ông không phải muốn dùng thuốc độc sao? Ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ông. xem tại TruyenFull.vn

"Ách..."

Bùi Đông Lai nói xong, Quý Hồng liền mở miệng Điền Nguyên ra, rồi nhét một viên thuốc vào miệng hắn.

- Chất độc của tôi khác so với chất độc của ông, nó còn có một số tác dụng khác.

Bùi Đông Lai nói xong, châm một điếu thuốc lá.

- Đây…đây là thuốc mê.

Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì Điền Nguyên thấy được thị giác của mình có chút mơ hồ, ý thức cũng bắt đầu hỗn loạn.

- Cũng có thể nói như vậy, bất đồng duy nhất chính là, nó được sản xuất từ một thế gia thần bí của Đông y.

Bùi Đông Lai một bên hút thuốc, một bên trả lời câu hỏi Điền Nguyên, đợi dược lực trong người Điền Nguyên hoàn toàn phát tác.

Điền Nguyên nghe vậy, cố gắng kéo ngăn bàn ra lấy súng để tự sát, kết quả lại bị Quý Hồng ngăn lại.

Dần dần, vẻ mặt Điền Nguyên trở nên mờ mịt nhìn vào Bùi Đông Lai.

- Thân phận chân thật của ông là gì?

Bùi Đông Lai thấy dược lực hoàn toàn phát tác thì bóp tắt thuốc lá, bắt đầu hỏi.

- Gián điệp số 3 của NB, là người phụ trách tình báo của Đằng gia.

Điền Nguyên giống như là bị ai triệu hoán vậy, trước tiên cấp ra câu trả lời thuyết phục.

- Ông ở đây với mục đích gì?

- Thu thập tình báo, tìm cơ hội làm cho TQ nội loạn, làm giảm sự uy hiếp của TQ đối với NB, để hội Tam Hợp có thể xâm nhập vào đây.

- Người của quân đội NB cùng hội Tam Hợp gần đây có phái người vào TQ không?

- Không có.

- Tại sao hội Tam Hợp lại không phái người?

- Hội trưởng vốn nghĩ muốn tại lúc Bùi Đông Lai tranh đấu với Diệp gia, phái người lén vào, ám sát thành viên trung tâm Diệp gia, khiến cho TQ hoàn toàn đại loạn, sau đó để người hội Tam Hợp tiến vào. Nhưng mà hiện giờ Diệp Cấm đột nhiên ngã ngựa làm cho hội trưởng hủy bỏ kế hoạch này.

- Tổng cộng quân đội NB có bao nhiêu gián điệp? Người của hội Tam Hợp có bao nhiêu người? Bọn họ có thân phận gì? Ở đâu.

- Có 60 gián điệp, có hắn có lưu học sinh, có nhân viên công chức…

...

Ước chừng một giờ sau, Điền Nguyên dần dần khôi phục ý thức, thấy vẻ mặt Bùi Đông Lai cười cười nhìn mình.

- Mày…Mày đã làm gì tao?

Nghĩ đến viên thuốc lúc nãy thì trong lòng Điền Nguyên có chút bất an.

- Tự ông xem đi.

Khi nói chuyện, Bùi Đông Lai ý bảo Quý Hồng mở video lên.

Quý Hồng đi đến trước người Điền Nguyên, lấy điện thoại ra rồi mở cảnh lúc nãy.

"Ách..."

Thấy được bản thân mình trả lời toàn bộ mọi câu hỏi của Bùi Đông Lai, Điền Nguyên vốn là cả kinh há to miệng, theo sau liền trở nên sợ hãi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.

- Điền Nguyên tiên sinh, nếu như để cho người trong quân đội NB, hoặc là người của hội Tam Hợp thấy được đoạn video này thì kết quả sẽ là gì?

Đông Lai thấy đạt được hiệu quả, ý bảo Quý Hồng thu hồi di động, tự hỏi từ đáp:

- Ông sẽ trở thành phản đồ của NB, đồng dạng ông sẽ trở thành nỗi sỉ nhục lớn của quân đội NB, ông sẽ trở thành cái gai trong mắt của quân đội NB và hội Tam Hợp, bọn hắn sẽ tìm mọi cách để giết ông, ừh, còn có thể giết vợ ông, con ông, hoặc là nói dùng vợ ông, con ông để uy hiếp ông a?

- Đủ lời.

Lời nói của Bùi Đông Lai giống như thanh chủy thủ sắc bén đâm vào sâu trong lòng Điền Nguyên, làm cho cảm xúc Điền Nguyên không không chế được, khàn giọng rống lên.

- Ông không phải coi tôn nghiêm của quân nhân NB quan trọng hơn tính mạng của mình sao? Chỉ cần đoạn video này được truyền ra thì phần tôn nghiêm kia của ông sẽ trở thành chuyện cười của người ta, mà người trong gia tộc của ông sẽ vĩnh viễn mang danh phản đồ ở trên lưng, vĩnh viễn bị phỉ nhổ

Bùi Đông Lai nói tiếp, hoàn toàn làm cho phòng tuyến tâm lý của Điền Nguyên bị sụp đổ.

"Bá!"

Lại nghe Bùi Đông Lai nói thế, Điền Nguyên kích động đứng dậy, vẻ mặt dữ tợn nhìn vào Bùi Đông Lai:

- Mày là tên ác quỷ, rốt cuộc là mày muốn gì?

- Muốn ông trung thành với ta.

Bùi Đông Lai gằn từng chữ:

- Lấy năng lực của ta có thể hoàn toàn che dấu việc này, như vậy những chuyện vừa rồi coi như là chưa xảy ra, vợ và con của ông sẽ tiếp tục hạnh phúc, sống trên cõi đời này.

- Không được.

2 mắt Điền Nguyên đỏ bừng, giống như lệ quỷ nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai.

- Ta chỉ muốn biết tin về hội Tam Hợp, điều đó có thể giúp ông giữ lại phần tôn nghiêm của một người quân nhân.

Bùi Đông Lai tỏ ra không sao cả:

- Nếu không đồng ý thì ông cứ tự sát, ta sẽ không cản ông.

Điền Nguyên nghe vậy, vốn là ngẩn ra, theo sau kích động cầm lấy hộp thuốc lá rồi rút điếu thuốc có chứa chất độc ra.

Nhưng mà.

Cho dù hắn cố gắng như thế nào cũng không thể đưa điếu thuốc vào miệng.

Cuối cùng.

Hắn vứt điếu thuốc xuống, lựa chọn nguyện trung thành, như là một con ếch tiến vào thùng nước ấm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio