3h sáng, tại một bệnh viện ở Yên Kinh.
Trương Đồ Hổ đem cô gái kia đến đây để điều trị.
- Bác sỹ, nàng ta không sao chứ?
Mắt thấy bác sĩ từ phòng phẫu thuật đi ra thì Trương Đồ Hổ bước lên, hỏi.
- Ông là người nào của bệnh nhân?
Một y tá đứng bên cạnh hỏi.
"Ách"
Trương Đồ Hổ một lòng muốn biết kết quả phẫu thuật, không ngờ y tá sẽ nói thế nên nhất thời không biết trả lời ra sao.
- Cầm thú.
Lúc Trương Đồ Hổ trầm mặc thì vị bác sĩ phẫu thuật liền mở miệng mắng một tiếng.
Thấy Trương Đồ Hổ, bác sĩ cho rằng chính Trương Đồ Hổ là tên đã hấp riêm cô bé kia, làm cho cô bé kia phải chảy nhiều máu như thế, hắn có thể không tức giận sao?
- Ông…
Nghe được bác sĩ mắng thì Trương Đồ Hổ vốn là ngẩn ra sau đó vẻ mặt tỏ ra bất mãn phản kích lại, tuy rằng lương tâm hắn không muốn cho cái chết nhưng mà đây là do cô gái kia chủ động trao đổi với Pavarotti, là do cô gái kia tự nguyện, mà hắn ngồi không lại bị chửi là cầm thú.
- Ông cũng có con gái, nếu như con gái của ông bị người ta làm như thế thì ông sẽ nghĩ gì?
Bác sĩ lạnh giọng cắt ngang lời nói của Trương Đồ Hổ.
"Ách"
Lúc này đây, Trương Đồ Hổ há to mồm, không phản bác được, theo sau sắc mặt hắn tỏ ra phức tạp, nói:
- Mặc kệ ông tin hay không, tất cả chuyện này đều không phải là ta tạo thành, ta chỉ đưa nàng đến bệnh viện, tình huống của nàng thế nào?
- Mạng có thể bảo vệ nhưng ngày sau không thể sinh con được.
Bác sĩ không tin lời nói của Trương Đồ Hổ, giọng nói lạnh lùng:
- Ngoài ra, chuyện này còn tạo thành ảnh hưởng tâm lý đối với người bệnh.
Nói xong, bác sĩ biết nếu nói tiếp sẽ không nhịn được mà tát Trương Đồ Hổ cho nên hắn liền lập tức mang y tá rời đi.
- Ảnh hưởng tâm lý, con mja nó, có liên quan gì đến tao?
Nhìn bóng lưng bác sĩ rời đi thì sắc mặt Trương Đồ Hổ khó coi mắng một tiếng, sau đó cố gắng điều chỉnh tâm tình rồi lấy điện thoại ra, gọi cho Pavarotti.
….
- Ma quỷ, mày là ma quỷ.
Trên con đường cái đi về biệt thự Đàn Cung, Pavarotti thấy sau khi mình bắn đạn ra thì Bùi Đông Lai vẫn bình yên vô sự đứng ở bên ngoài thì sợ tới mức xụi lơ như cây cơ, không ngừng kêu rên.
"Bá!"
Không để ý đến Pavarotti kêu rên, Bùi Đông Lai giật cửa x era.
Theo bản năng Pavarotti lui về phía sau, cả người như một con mèo nhỏ cuộn tròn lại.
Giờ phút này, trong lòng hắn tỏ ra vô cùng sợ hãi.
- Tự mày lăn xuống hay là tao giúp mày?
Mắt thấy Pavarotti hoảng sợ thì Bùi Đông Lai lạnh giọng hỏi.
"Reng..Reng.."
Nhưng mà trả lời Bùi Đông Lai chính là tiếng chuông điện thoại của Pavarotti.
Chẳng lẽ là Anthony gọi đến?
Nghe được tiếng chuông điện thoại thì Pavarotti liền nhìn sang chiếc điện thoại, trong lòng thầm hỏi, theo bản năng muốn cầm lấy điện thoại.
- Chẳng lẽ mày cho rằng đến lúc này rồi thì chủ nhân của mày có thể cứu được mày sao?
Dường như là đoán được ý nghĩ của Pavarotti, Bùi Đông Lai mở miệng cười hỏi.
Nghe được giọng nói hờ hững của Bùi Đông Lai, thấy được bộ dạng mỉm cười như ác ma của Bùi Đông Lai thì trong lòng Pavarotti kịch chấn.
Bùi Đông Lai thấy thế, thì cầm lấy điện thoại, thấy được số gọi đến là ở Đông Hải.
Hả?
Phát hiện này làm cho Bùi Đông Lai vốn là ngẩn ra sau đó hắn liền cho rằng đây có thể là nội ứng của Mafia ở Đông Hải gọi đến cho nên liền nghe điện thoại.
- Tiên sinh Pavarotti tôn kính, tôi đã đưa cô bé kia đến bệnh viện, hơn nữa còn làm phẫu thuật cho nàng, hiện giờ tánh mạng của nàng đã không còn nguy hiểm.
Điện thoại được chuyển, giọng nói Trương Đồ Hổ truyền ra, ngữ khí vô cùng tôn kính:
- Xin ngài yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Mày là người nào của Pavarotti?
Bùi Đông Lai hỏi.
- Mày…Mày là ai?
Nghe được câu hỏi của Bùi Đông Lai thì Trương Đồ Hổ hoảng sợ:
- Pavarotti tiên sinh đâu?
- Rất nhanh hắn sẽ biến thành một người chết.
Bùi Đông Lai mang theo vài phần uy hiếp nói:
- Mày có thể lựa chọn trả lời câu hỏi của tao, cũng có thể lựa chọn im lặng để tao phái người điều tra mày, nếu như mày còn sống thì sau này mày sẽ rập khuôn như hắn.
- Mày…mày rốt cuộc là ai?
Lại nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì Trương Đồ Hổ cả kinh thiếu chút nữa trực tiếp vứt bỏ điện thoại di động sau đó hắn lại hỏi vấn đề này, trong giọng nói mang theo vài phần nghi hoặc, càng nhiều là sợ hãi.
- Bùi Đông Lai, chủ tịch tập đoàn Đông Hải.
- Bùi Đông Lai?
Lúc này đây, Trương Đồ Hổ trực tiếp sợ tới mức ngẩn người tại chỗ, cảm giác kia giống như tất cả chuyện này là ảo giác.
Đúng vậy.
Là ảo giác.
Tuy rằng hắn không biết rõ mọi chuyện nhưng mà hắn đã nghe được chuyện xảy ra ở núi Đại Hưng An còn biết Bùi Đông Lai cấu kết thế lực ngoại cảnh giết chết Diệp Tranh Vanh, khiến Diệp gia phẫn nộ, tập đoàn Đông Hải bị niêm phong.
Hắn còn từ chỗ những vị đại lão khác biết được lần này Bùi Đông Lai chết chắc rồi.
Mà hiện giờ Bùi Đông Lai lại cùng nói chuyện điện thoại với hắn.
"Ực"
Ngắn ngủi khiếp sợ cùng sợ hãi đi qua, Trương Đồ Hổ nuốt nước bọt, run giọng hỏi:
- Ngài…ngài là Bùi Đông Lai chủ tịch tập đoàn Đông Hải sao? Không phải là ngài bị bắt giam vào ngục rồi sao?
- Mày có thể không tin, nhưng mà hãy suy nghĩ hậu quả.
Bùi Đông Lai nhẫn nại nói.
Chẳng biết tại sao nghe những lời này của Bùi Đông Lai thì trực giác cùng lý trí nói cho Trương Đồ Hỗ quả thật hắn đang nói chuyện với Bùi Đông Lai.
Hiểu được điểm này thì Trương Đồ Hổ liền giải thích:
- Bùi tiên sinh, sự tình là như vậy…
- Ông tốt nhất là đừng để cho ta biết ông đang nói láo, nếu không ta cam đoan ở TQ này không có ai có thể cứu được ông.
Nghe xong lời kể lại của Trương Đồ Hổ thì Bùi Đông Lai hơi trầm ngâm, trực tiếp cúp điện thoại.
"Lộp bộp"
Lời uy hiếp của Bùi Đông Lai khiến cho Trương Đồ Hổ cả kinh, vô cùng hoảng sợ.
Tuy rằng hắn không biết Bùi Đông Lai tại sao lại xu ất hiện ở Đông Hải, tuy rằng hắn không biết tại sao Bùi Đông Lai lại giải quyết Pavarotti nhưng mà hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ rằng nếu Bùi Đông Lai muốn giết hắn thì đơn giản như bóp chết một con kiến.
Lúc này, Bùi Đông Lai đang nhìn về phía Pavarotti.
- Cô bé kia tự nguyện, nàng nguyện ý ở với tôi suốt đêm, tôi cho nàng 10 vạn..
Chẳng biết tại sao đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Bùi Đông Lai thì Pavarotti lại khẩn trương giải thích.
Bùi Đông Lai tiến vào trong xe, tay xách lấy cổ của Pavarotti như xách một con gà đem ra ngoài, lạnh lùng nói:
- Mày cảm thấy rằng mày có nhiều tiền thì thích làm gì thì làm, đúng không?
Sắc mặt Pavarotti trở nên trắng bệch, không dám lên tiếng.
"Ngao!!"
Một tiếng như tiếng giết heo vang lên.
Đầu gối của Bùi Đông Lai hung hăng nện vào giữa 2 đùi của Pavarotti, cơn đau đớn khiến cho Pavarotti vặn vẹo.
"Rầm"
Bùi Đông Lai buông tay ra, Pavarotti trực tiếp té ngã xuống đất, 2 tay theo bản năng che ở đũng quần.
Bùi Đông Lai thấy thế thì nâng chân lên, đạp xuống giữa 2 đùi của Pavarotti lần nữa.
"Răng rắc —— "
"Ngao!!"
Tiếng xương gãy và tiếng hét liền vang lên, đồ chơi của Pavarotti đã bị gãy, làm cho hắn kêu rên, thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.
Trên mặt Bùi Đông Lai không có một chút nhân từ nào, lạnh lùng nói:
- Mày chỉ là một tên tạp chủng đến từ bên ngoài, mày dựa vào cái gì mà làm bậy làm bạ hả? Là ai có phép mày làm cái đó?
"Tê ~ "
Không trả lời, Pavarotti đau đến mức mồ hôi tuôn ra như mưa.
- Trả lời tao.
Bùi Đông Lai giận quát một tiếng, chân phải chuyển động, bàn chân giẫm vào thứ đồ chơi kia của Pavarotti.
"A... Ngao..."
Pavarotti vốn là kêu rên, sau đó liền bất tỉnh hôn mê.
"Reng..Reng""
Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Bùi Đông Lai cầm điện thoại thì thấy được một dãy số xa lạ.
Anthony Gambino.