Siêu Cấp Cường Giả

chương 6: tìm tại vạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm khi ánh mặt trời trên không trung vừa lóe lên thì Bùi Vũ Phu giống như là một người chủ trong nhà bắt đầu làm bữa ăn sáng cho Bùi Đông Lai.

Lấy gạo nấu cháo, làm trứng gà chiên.

Nếu như lúc này, bác gái chủ nhà thấy được động tác nhanh nhẹn của Bùi Vũ Phi thì chỉ sợ là sẽ rớt con mắt xuống đất.

Ngay khi ánh bình minh chiếu vào khu nhà cũ nát thì Bùi Vũ Phu gõ cửa phòng của Bùi Đông Lai kêu Bùi Đông Lai rời giường để đánh răng rửa mặt.

Dùng qua bữa sáng, Bùi Vũ Phu lái xe taxi chở Bùi Đông Lai tới trường hơn nữa còn nói cho Bùi Đông Lai biết buổi tối sẽ tới đón hắn về.

Bùi Vũ Phu mặc dù là một người đi khập khiễng nhưng kỹ thuật lái xe cũng không tầm thường, lái xe thật sự vũng vàng, chân ga cùng chân phanh cũng không có chút ảnh hưởng nào.

6h40", xe taxi đến ngay cổng trường Trầm Thành Nhất Trung.

Bùi Đông Lai cùng với Bùi Vũ Phu vừa mới xuống xe thì bên tai lại truyền lên một hồi âm thanh chói tai.

Một chiếc Porsche Cayenne thắng gấp một cái, lốp xe ma xát cùng mặt đất liền tạo rai một vết tích rõ ràng rồi chiếc xe ổn định dừng ở bên cạnh người Bùi Đông Lai.

- Wey, Bùi Đông Lai, ngươi lại để cho cha ngươi đưa nguơi đến trường a. Đãi ngộ cũng không tệ.

Cửa kính xe mở ra, một gã thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú, cách ăn mặc mode, vẻ mặt hài hước nhìn về phía Bùi Đông lai, cảm giác giống như hắn là một thần linh ngồi ở trên cao ngó xuống con kiến.

Ngồi ở vị trí kế bên tài xế là một cô gái, vẻ mặt của cô gái cũng xem thường, cảm giác kia giống như chỉ cần liếc mắt ngó Bùi Đông Lai một cái thì cũng cảm thấy giá trị của mình sẽ bị hạ xuống rất nhiều.

Mà trên thực tế, lúc trước mỗi lần nàng nhìn thấy Bùi Đông lai đều sẽ cảm giác được tâm trạng bất an, ánh mắt tràn đầy ái mộ nhìn về phía Bùi Đông Lai.

Nàng không phải là người khác, nàng đúng là người chủ động hướng Bùi Đông Lai thổ lộ nhưng bị Bùi Đông Lai khéo léo từ chối, về sau lại vừa đánh trống vừa la làng đó chính là Cố Mỹ Mỹ.

Mà tên lái chiếc Cayenne là bạn trai của nàng tên là Trịnh Phi, là một nhân vật quan trọng nhất trong Trầm Thành Nhất Trung.

Bên tai vang lên lời nói chói tai của Trịnh Phi, trong con mắt xuất hiện diện mạo của hai kẻ xấu xa kia, Bùi Đông Lai không khỏi mỉm cười.

- Đông Lai, đi vào lớp đi, ta đi dây.

Nhìn thấy hành động nhíu mày của Bùi Đông Lai, hắn biết tính cách của Bùi Đông Lai nên mở miệng cười ngây ngô nói.

- Dạ!

Bùi Đông Lai gật gật đầu, đem Trịnh Phi cùng Cố Mỹ Mỹ trở thành không khí, hướng phía trường học đi đến.

Thấy một màn như vậy, Bùi Vũ Phu cũng yên lòng, đi lên ô-tô rời đi.

- Người què, ngươi có một chân thì nên đi cẩn thận, nếu không thì sẽ gặp tai nạn đó.

Mắt thấy Bùi Vũ Phu bước lên chiếc taxi cũ nát rời đi, vẻ mặt Trinhh Phi hài hước cười nói.

Trong một năm nay, Bùi Đông Lai sớm đã quen với đủ kiểu châm chọc, trình độ nhẫn nhịn thật kinh người, lại thêm sự tình tối hôm qua nữa, vốn hắn cũng thấy Cố Mỹ Mỹ cùng Trịnh Phi là hai người bỏ đi, phân cao thấp với bọn chúng thì không đáng. Nhưng mà, nếu Trịnh Phi cười nhạo hắn thì sẽ không sao cả, không nên đụng đến Bùi Vũ Phu.

Đó cũng là hắn vừa mới nghe nghe được lời châm chọc của Trịnh Phi.

Lúc này, nghe được lời bất kính của Trịnh Phi đối với Bùi Vũ Phu thì Bùi Đông Lai dừng cước bộ lại, quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trịnh Phi.

Nhìn thấy được Bùi Đông Lai tức giận, Trịnh Phi không những không sợ, mà ngược lại còn có chút hưng phấn đem đầu thò ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt ngáp một cái:

- Như thế nào hả Bùi Đông Lai, chẳng lẽ ngươi cảm thấy khó chịu sao?

Nói xong khóe miệng Trịnh Phi nở lên một nụ cười hài hước giống như đang nói, có dũng khí thì động đến một đầu ngón tay của người Trịnh gia thử xem?

Có thể nhận thấy, Trịnh Phi xem ra nếu như Bùi Đông Lai có can đảm động đến một đầu ngón tay của hắn thì hắn có có một vạn cách để đùa chết Bùi Đông Lai.

Dù sao, ở Trầm Thành này hắn cũng nổi danh là một phú nhị đại, tài sản trong nhà xa xỉ, không cần nói những thứ khác nếu hắn dùng mấy vạn thì cũng đủ để chôn Bùi Đông Lai rồi.

- Trịnh Phi, anh xem lại anh đi, người ta Bùi Đông Lai ở trên sân bóng rổ đã bị anh vũ nhục, từ nay về sau hắn cũng không dám chơi bóng rổ. Mà còn thi thì chỉ đạt được có 280 điểm, có dũng khí bước vào cổng trường là khó lắm rồi, anh còn nhẫn tâm khi dễ hắn sao?

Mắt thấy xung đột sắp xảy ra thì Cổ Mỹ Mỹ liền ôm cánh tay của Trần Phi, thanh âm chói tai vang lên. Ánh mắt lại càng không rời khỏi người Bùi Đông lai, tựa hồ như đối với nàng mà nói Bùi Đông Lai càng phẫn nộ thì nàng lại càng cảm thấy vui mừng.

- Trịnh Phi, ta cảnh cáo ngươi, ngươi có thể vũ nhục ta, nhưng không nên vũ nhục cha ta.

Bùi Đông Lai nhẹ nhàng xoay cổ một chút, sắc mặt lạnh như băng, hướng phía Trịnh Phi cùng Cố Mỹ Mỹ mà đi tới.

Nhìn thấy được vẻ sắc bén trong con mắt của Bùi Đông Lai, Cố Mỹ Mỹ liền cảm thấy sợ hãi, thậm chí ngay cả Trịnh Phi cũng cảm thấy sợ hãi.

Bọn chúng không hẹn mà đang cùng nhớ lại lúc trước, vào năm học lớp mười có một tên lưu manh cùng Bùi Đông Lai phát sinh xung đột sau đó tên lưu manh kia tìm mấy tên giang hồ đòi giáo huấn Bùi Đông Lai, kết quả bị Bùi Đông Lai một người đánh ngã toàn bộ bọn chúng xuống đất.

Hơn nữa, toàn bộ xương cốt của đám thanh niên bất lương kia đều bị cắt đứt.

Chuyện tình lần đó huyên náo đến nổi cảnh sát cũng phải can thiệp vào, cuối cùng bởi vì cuối cùng Bùi Đông Lai có thành tích học tập nghịch thiên nên thầy, cô trong trường đều bảo hộ cho hắn, chỉ đưa tiền thuốc men cho đám người kia. Hơn nữa, còn khai trừ tên học sinh kia ra khỏi trường.

Mà kể từ lúc đó, tất cả nam sinh trong Trầm Thanh Nhất Trung này cũng không một ai dám khiêu khích Bùi Đông Lai, nhất là dùng vũ lực để gây hấn với hắn.

- Bùi Đông Lai, chẳng lẽ những điều ta nói không phải là sự thật sao? Người què lái xe, chính là lão hổ liếm miêu, muốn chết.

Mặc dù trong lòng có vài phần khiếp sợ nhưng Trịnh Phi vẫn cố tỏ ra vẻ kiên cường.

Hiện giờ hắn là người trong mộng của đa số nữ sinh trong trường, trong trường học này Trịnh Phi là một kẻ nổi bật nhất mà không ai bằng được.

Nhưng cái này cũng chỉ là trong vòng một năm nay mà thôi.

Trước đó một năm rưỡi, Trịnh Phi chẳng qua chỉ là kẻ làm nền cho Bùi Đông Lai mà thôi.

Chính vì như thế mà sau khi biết Bùi Đông Lai bị Cố Mỹ Mỹ cự tuyệt thì Trịnh Phi lập tức phát động thế công tình yêu đối với Cố Mỹ Mỹ, cố gắng dùng phương thức này để chính minh rằng hắn còn mạnh mẽ hơn so với Bùi Đông Lai. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -

Thượng đế dường như đã chiêu cố hắn, ngày thứ ba sau khi hắn theo đuổi Cố Mỹ Mỹ thì chẳng biết tại sao trên sân bóng rổ, Bùi Đông Lai liên tiếp mắc sai lầm, bị hắn hung hăng vũ nhục cho một phen.

Mà đúng vào ngày đó, hắn đã bắt được tâm hồn thiếu nữ của Cố Mỹ Mỹ làm tù binh, mà cũng bắt đầu từ lúc đó thì thành tích học tập cùng với năng lực trên sân bóng rổ cùa Bùi Đông Lai bắt đầu trượt dốc không phanh.

Đối mặt với lời khiêu khích của Trình Phi, Bùi Đông Lai cũng không có trả lời.

Hắn giống như với hai năm trước đây khi hắn đối mặt với bảy, tám tên thanh niên bất lương. Hai mắt híp lại thành một đường nhỏ.

- Đông Lai, không nên!

Ngay sau đó.

Lúc Bùi Đông Lai chuẩn bị nắm lấy tóc của Trịnh Phi, đem Trịnh Phi giống như một con chó chết kéo từ trong xe đi ra thì sau lưng lại đột nhiên truyền đến một tiếng kêu.

Bên tai vang lên thanh âm quen thuộc, Bùi Đông Lai hơi trầm ngâm. Tại lúc Cố Mỹ Mỹ cùng với Trịnh Phi đang hoảng sợ, quay đầu lại nhìn về chủ nhân của thanh âm kia.

Rất nhanh, một gã thiếu niên có dáng người khôi ngô chạy đến bên cạnh Bùi Đông Lai kéo cánh tay hắn lai, hung hăng liếc mắt nhìn Trịnh Phi một cái, nói:

- Đông Lai, đi thôi, chúng ta không cần chấp nhặt với loại người như thế này.

Nghe được lời nói của thiếu niên khôi ngô kia thì chân mày Bùi Đông Lai khẽ buông lỏng xuống, vẻ mặt cũng dần dần khôi phục lại bình thường.

- Hắc hắc, Tào Băng, không phải là ngươi muốn lấy lòng tên phế vậy Bùi Đông Lai này, kéo hắn gia nhập đội vào bóng rổ mới thành lập của các ngươi để cùng chúng ta tham gia trận thi đấu sao?

Thấy Bùi Đông Lai không động thủ thì Trịnh Phi khẽ thở ra nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng.

Hiện giờ, cách thời gian thi Đại Học chỉ còn ba tháng, toàn bộ học sinh cấp ba đều đem tinh lực dồn vào việc học tập, bất quá vì nhà trường muốn giảm bớt áp lực của học sinh nên đã tổ chức một giải bóng rổ, trận đấu theo thứ tự là lớp 10, lớp 11 để chọn ra đội vô địch, mà sắp tới sẽ diễn ra trận thi đấu giữa 12/1 vs 12/6.

- Trịnh Phi, ngươi không cần cần phải ra vẻ tiểu nhân đắc chí, Bùi Đông Lai chỉ không muốn chấp nhặt với loại người như ngươi mà thôi.

Thân là bạn học cùng với Bùi Đông Lai hơn nữa lại là đồng đội cùng đội bóng với Bùi Đông Lai, Tào Băng là một trong những người ở trong trường học này không cười nhạo Bùi Đông Lai, ngược lại hắn còn an ủi Bùi Đông Lai nhưng lại không bao giờ nhắc đến muốn để cho Bùi Đông Lai trở lại sân bóng rổ.

Bỏi vì hắn hiểu được, đối với học sinh trung học mà nói, bóng rổ chỉ là một môn vận động mà thôi, học tập mới là quan trong nhật. Chẳng biết tại sao thành tích học tập của Bùi Đông Lai cứ tuột dốc cho nên hắn sẽ không có tâm tư chơi bóng rổ.

- Không chấp nhặt?

Trịnh Phi được thế lấn tới nói:

- Ngươi hỏi hắn lại một chút đi, hắn dám lên sân bóng rổ sao?

Nói xong thì vẻ mặt Trịnh Phi khinh thường thậm chí Cố Mỹ Mỹ ngồi ở bên cạnh cũng khinh thường, ở nàng xem ra trước đây Bùi Đông Lai đã bị Trịnh Phi đánh bại trên sân bóng rổ, rốt cuộc hắn cũng không dám bước lên sân bóng rổ, quả thật là một kẻ nhu nhược mà.

- Tại sao lại không dám.

Nhưng đột nhiên, Bùi Đông Lai lại nở nụ cười.

Ách

Lời nói thình lình của Bùi Đông Lai làm cho Trịnh Phi cùng Cố Mỹ Mỹ ngạc nhiên một trận, thậm chí ngay cả Tào Băng cũng ngẩn người ra.

Dường như, bọn họ không nghĩ tới Bùi Đông Lai sẽ nói như vậy.

Bọn họ còn không nghĩ được, sau đó, Bùi Đông Lai lại thản nhiên cười.

- Đông Lai, ngươi

Kinh sợ qua đi, Tào Băng mới cố gắng muốn nói cái gì đó.

- Bùi Đông Lai, đây chính là ngươi nói, xế chiều này hôm nay, nếu ngươi không dám tới sân bóng thì ngươi chính là cháu của ta.

Không đợi Tào Băng nói hết lời, Trịnh Phi liền lộ ra vẻ mặt hưng phấn.

So ra mà nói, Cố Mỹ Mỹ ở bên cạnh thì lại càng hưng phấn, nàng thật sự hy vọng thấy được Bùi Đông Lai bị bạn trai của nàng hạ nhục thêm một lần nữa.

Bởi vì, kể từ sau khi nàng bị Bùi Đông Lai cự tuyệt thì mỗi lần nàng thấy Bùi Đông Lai gặp bị kịch thì nàng đềi sảng khoái đến ngất trời.

- Nếu như lớp các ngươi thua?

Bùi Đông Lai cắt đứt sự mơ màng của Cố Mỹ Mỹ và Trịnh Phi.

- Cái gì?

Trịnh Phi nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề, ở hắn xem ra lần trước Bùi Đông Lai bị hắn sỉ nhục, trong lòng vẫn còn lưu lại bóng ma, hơn nữa cuộc sống bây giờ đều chú trọng vật chất cho dù ở trên sân bóng có giỏi tới đâu thì sẽ có chỗ làm sao? Mà kỹ thuật của hắn cùng với vài tên đồng đội trong lớp thì không cần phải nói, hơn nữa trải qua một năm thì phối hợp lại càng thêm ăn ý, làm sao có thể thất bại được?

- Trịnh Phi, xế chiều này nếu lớp ta thua thì ta Bùi Đông Lai sẽ quỳ xuống gọi ngươi ba tiếng gia gia.

Bùi Đông Lai nheo mắt lại, giọng nói cũng âm trầm hẳn lên:

- Nếu lớp các ngươi thua, thì sau này đối với những kẻ bỏ đi như các ngươi nếu thấy ta thì lăn càng xa càng tốt.

Các ngươi là đồ bỏ đi sao?

Lăn càng xa càng tốt.

Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Trịnh Phi cùng Cố Mỹ Mỹ thiếu chút nữa là ngất đi, nhất là Cố Mỹ Mỹ khuôn mặt của nàng lại trở nên trắng bệch.

- Bùi Đông Lai, con mẹ nó, chiều này ta không cho người quỳ ở sân bóng thì ta sẽ không mang họ Trịnh.

Trịnh Phi hoàn toàn giận dữ, gào to như một con chó điên.

Bùi Đông Lai cười hờ hững, dẫn theo Tào Băng rời khỏi.

Nhìn bóng lưng đơn bạc của Bùi Đông Lai, trong đầu lại nhớ đến nụ cười của Bùi Đông Lai trước khi rời đi, Cố Mỹ Mỹ không khỏi giật mình.

Bởi vì.

Nàng có cảm giác rằng, Bùi Đông Lai của ngày hôm nay so với lúc trước có chút khác biệt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio