Siêu Cấp Cường Giả

chương 624: hối hận, đã muộn rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đối mặt với câu hỏi của Diệp Cấm thì Diệp Thạch không có mở miệng trả lời.

Hắn không biết nên trả lời như thế nào.

Tất cả chuyện này tới quá mức đột nhiên, đột nhiên đến làm cho hắn không có chuẩn bị.

Quan trọng hơn là thái độ của đám người Hà lão vô cùng kiên quyết, kiên quyết đến nỗi không thể thay đổi được.

- Cha... Cha, thật sự không có biện pháp nào sao?

Mắt thấy vẻ mặt Diệp Thạch ngai sáp, trầm mặc không nói thì Diệp Thạch lo lắng hỏi:

- Không có Hà lão ủng hộ, lấy tác phong diệt sạch của tên tiểu tử đó thì tình thế của chúng ta vô cùng nguy hiểm.

Tình thế nguy hiểm?

Diệp Thạch chẳng phải không biết sao?

Vẫn không trả lời.

Trong đầu Diệp Thạch liền hiện lên khuôn mặt Bùi Đông Lai không tính là quen thuộc nhưng cũng không xa lạ gì,

Hắn nhớ lại lúc Bùi Đông Lai tiến vào Yên Kinh, đứng ở trong buổi thảo luận Kinh Tế, đối mặt với lời chất vấn của các chuyên gia thì hắn vẫn tỏ bình tĩnh, thản nhiên. Ngoan độc mà tát cho Diệp Tranh Vanh một cái, trở nên nổi tiếng.

Hắn nhớ lại cách thứ Bùi Đông Lai dẫn dắt tiểu đội đặc chiến Đằng Long tiêu diệt toàn bộ đội dự bị Long Nha ở lần Đại Bỉ Võ kìa.

Hắn cũng nhớ lại tình cảnh ở khách sạn Yên Kinh, dù cho chạm mặt nhiều người có quyền cao chức trọng nhưng Bùi Đông Lai vẫn kiên quyết.

- Ta sai lầm rồi, mấy năm nay ta đều sai lầm rồi, mặc dù trong lòng của cậu " Chỉ có quốc, không có gia(Nhà)" nhưng mà trong lòng này cậu vẫn luôn coi gia là số 1. Cậu mới chính là người thích hợp để dẫn dắt Diệp gia.

- Ông thật sự sai lầm rồi, nhưng không phải bởi vì chuyện này, ông sai khi không nên vong ân bội nghĩa, đuổi Vãn Tình ra khỏi Diệp gia, càng không nên diệt sạch Bùi gia

- Cậu gọi điện cho ta là muốn cầu tình cho tên nghiệt chủng kia phải không?

- Tối hôm qua tôi đã nói chuyện với nó, đạt được hiệp nghị, nếu Diệp gia không nhúng tay vào chuyện này thì ân oán 2 nhà Bùi – Diệp sẽ được xóa bỏ.

- Xóa bỏ? Ha ha... Ha ha a... Ha ha ha ha...

- Tên nghiệt chủng kia đã giết chết Tranh vanh, khiến cho tiểu Cấm mất đi cơ hội đứng ở đỉnh quyền lực, làm cho Diệp gia chúng ta nguyên khí đại thương! Bây giờ hắn lại muốn xóa bỏ sao? Hắn có tư cách gì nói những lời này?

- Tịch gia là chỗ dựa của hắn, là lá bài tẩy cuối cùng mà Bùi Vũ Phu lưu lại.

- Hả? cậu xác định?

- Xác định.

- Vậy không còn gì tốt hơn, tuy rằng ta không cho rằng là toàn bộ thế lực sau lưng của hắn, nhưng mà ta lại muốn thấy toàn bộ thế lực phía sau của hắn nổi lên, bởi vì có như vậy thì ta mới thấy được mấy lão gia kia gia nhập vào quân đoàn của hắn, để Diệp gia chúng ta một đao diệt sạch, để Diệp gia tái hiện huy hoàng.

Chẳng lẽ ta sai rồi sao?

Nhớ lại mọi chuyện kia thì trong lòng Diệp Thạch thầm hỏi, lần đầu tiên nghi ngờ quyết định của mình.

Sau đó, đột nhiên tinh quang trong mắt của hắn lóe lên.

Hắn liền cầm lấy điện thoại rồi bấm một dãy số.

Vợ chồng Diệp Cấm, Từ Lệ thấy thế thì không dám lên tiếng, mà là chờ mong Diệp Thạch có thể ngăn cơn sóng dữ lần này.

- Là ta.

Rất nhanh, điện thoại được chuyển, giọng nói vô cùng phức tạp của Diệp Thạch vang lên.

Không có hồi âm.

Đầu bên kia điện thoại, thân là thủ lĩnh Long Nha Long vương Diệp Cô Thành đứng ở căn cứ của Long Nha, ánh mắt nhìn bầu trời, trầm mặc không nói.

- Có phải là cậu đã biết chuyện ở NB rồi không?

Mắt thấy Diệp Cô Thành không nói lời nào, Diệp Thạch cắn chặt răng, hơi biệt khuất mà nói:

- Nhưng có chuyện mà cậu không biết, lúc nãy Hà Phong Thuận đã gọi điện cho ta, nói rằng sau này bọn hắn sẽ không ủng hộ chúng ta nữa.

- Tôi biết rồi/

Diệp Cô Thành mở miệng, ngữ khí lãnh mạc nhưng mà nếu chú ý một chút thì sẽ nhận ra trong giọng nói của hắn có một chút dao động.

- Làm sau cậu biết được?

Diệp Thạch hơi cảm thấy kinh ngạc.

Giọng nói của Diệp Cô Thành vang lên:

- Tôi chẳng những biết điều này mà biết ông sẽ gọi điện cho tôi, muốn tôi tìm Bùi Đông Lai, lấy phương thức hòa đàm để chấm dứt cuộc tranh đấu này.

"—— "

Mắt thấy Diệp Cô Thành đoán được dụng ý của mình, chân mày Diệp Thạch nhíu lại, vẻ kinh ngạc trên mặt càng đậm nhưng không có mở miệng.

Hắn biết rõ, mất đi sự ủng hộ của đám người Hà lão thì lấy thế cục trước mặt, nếu như Bùi Đông Lai muốn Diệp gia sụp đổ thì hắn sẽ mượn tứ đại gia tộc cùng một số người khác để làm cho Diệp gia hoàn toàn mà rơi xuống.

Ngược lại, nếu như Bùi Đông Lai dựa theo những lời trước kia, nói rằng sẽ xóa bỏ ân oán 2 nhà thì như vậy tuy rằng Diệp gia không bằng trước kia nhưng vẫn không hoàn toàn rơi xuống.

- Trong Diệp gia này, hắn chỉ không có hận ý với cậu, ngược lại bởi vì cậu đã giúp hắn chuyện ở khách sạn Yên Kinh, chuyện ở núi Đại Hưng An nên trong lòng hắn sẽ cảm kích cậu, thậm chí hắn đã coi cậu là cậu ruột của hắn. Nếu như cậu đi tìm hắn, hơn phân nửa là hắn sẽ nể mặt để cho Diệp gia một con đường sống. Dựa vào cách nhìn của ta thì tuy rằng hắn là một kiêu hùng nhưng mà hắn lại là một con người trọng tình trọng nghĩa. Text được lấy tại Truyện FULL

Thoáng trầm mặc đi qua, Diệp Thạch mở miệng, ngữ khí phức tạp, tựa hồ hắn nằm mơ cũng thật không ngờ một người nắm quyền thế ngập trời như hắn lại có lúc phải đi cầu xin người ta.

- Năm đó, Vãn Tình cùng Vũ Phu yêu nhau thì ông cũng không có nói chuyện cảm tình mà dựa vào địa vị, muốn môn đăng hộ đối, vì lợi ích của gia tộc. Sau đó 2 bên trở mặt nhau thì ông lại không nói đến chuyện tình cảm mà dựa vào pháp luật, dựa vào quyền thế, hiện giờ ông bị tên tiểu tử kia bức vào tuyệt cảnh thì ông lại bắt đầu nói đến chuyện tình cảm.

Khi nói chuyện, khóe miệng Diệp Cô Thành nở ra nụ cười trào phúng:

- Chẳng lẽ ông không biết là chậm rồi sao?

Chậm rồi…

Diệp Thạch không phản bác được.

- Mấy ngày trước, hắn đã muốn nói chuyện với ông nhưng ông không đi gặp hắn, hiện tại ông đi gặp hắn thì hắn sẽ không bao giờ nói chuyện với ông.

Diệp Cô Thành tự hỏi từ đáp:

- Đồng dạng tôi sẽ không đi tìm hắn, tôi không muốn kinh động đến vong hồn của Vãn Tình, càng không muốn để khi nàng chết rồi mà vẫn trở thành lợi thế của một ai đó.

- Cô Thành..

"Đô... Đô..."

Diệp Thạch cố gắng tiếp tục nói cái gì đó, lại phát hiện Diệp Cô Thành đã cúp điện thoại, tức giận đến sắt mặt phát xanh lên.

Trong căn cứ Long Nha, Diệp Cô Thành không có rời đi mà tự lẩm bẩm.

- Cừu hận là thứ để kích phát tiềm lực trong con người nhưng mà nó cũng trở thành một mầm họa, ngắn ngủi một năm, Đông Lai từ tốt biến thành pháo bây giờ lại trở thành xe, đã có xu thế Đồ Long, mà Diệp gia lại sắp ngã ngũ.

- Vũ Phu, mặc kệ là ông trốn ở phía sau màn hay là ở trên thiên đường thì ông cũng nên cảm thấy tự hào vì trên đời này không ai chơi cờ giỏi hơn ông.

- Càng quan trọng hơn là ông là một người thấy tốt càng là một người cha tốt.

Nói xong, trên mặt Diệp Cô Thành hiện lên vẻ kính ý.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio