Lúc này, thân thể Bùi Đông Lai như một cây súng lên nòng, chỉ chờ Ratatosk nổ súng là hắn liền bắt đầu.
- Đội trưởng Long Hồn TQ, trước khi bắt đầu ta muốn hỏi anh một vấn đề.
Khi Bùi Đông Lai dang chờ đợi tiếng súng, thì ánh mắt của Ratatosk tỏ ra phức tạp, nhìn vào Bùi Đông Lai.
Đối mặt với câu hỏi của Ratatosk, Bùi Đông Lai ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
- Giáo quan cứ hỏi.
- Mọi người tham gia đều xài trang bị ngụy trang, tại sao anh không dùng?
Ratatosk hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Không chỉ có Ratatosk mà tất cả các đội viên đều tò mò, cho nên khi Ratatosk vừa mở miệng, bọn hắn liền trông chờ đáp án của Bùi Đông Lai.
Đối mặt với ánh mắt chăm chú của đám đông, Bùi Đông Lai sắc mặt không đổi nói:
- Báo cáo giáo quan, theo tôi được biết mục đích của lần thi đấu này chính là để cho mỗi người trong chúng ta trở thành một chiến binh chân chính.
- Đúng vậy.
Ratatosk gật đầu, nhưng không hiểu vì sao Bùi Đông Lai phảinói vậy.
Không riêng gì hắn, thành viên của các đội dự thi cũng không hiểu gì.
- Giáo quan, thứ cho tôi mạo muội, tôi cũng muốn hỏi ngài một câu: Nếu lát nữa chiến đấu xảy ra, chúng ta có thể sử dụng trang bị ngụy trang kịp không?
Bùi Đông Lai đá trả lại cho Ratatosk.
Ratatosk khẽ nhếch miệng, nhưng không nói ra lời nào, vẻ mặt xấu hổ.
Bởi vì… Hắn biết, đáp án chỉ có một câu, khi đã tham gia cuộc chiến thì không thể nào ngụy trang kịp được.
Không tiêng gì Ratatosk mà các dội viên đều đã hiểu ra.
- Cảm ơn anh, anh đã cho chúng tôi thấy những điểm sai của kì tổ chức này, chúng tôi sẽ khắc phục ở những trận thi đấu sau.
Sau vài phút đồng hồ ngắn ngủi, Ratatosk điều chỉnh cảm xúc, nói:
- Bất quá để công bằng, tôi cho anh thêm mười phút đề chuẩn bị đồ ngụy trang giống các thành viên khác.
- Cảm ơn ý tốt của ngài, giáo quan.
Bùi Đông Lai cảm ơn, nhưng trong lòng Ratatosk cũng hiểu là Bùi Đông Lai từ chối ý kiến của mình.
- Được rồi, chúc anh may mắn.
Ratatosk sắc mặt phức tập, nhìn Bùi Đông Lai, rồi giờ súng lên trời, tay bóp cò.
"Pằng"
Tiếng súng bang lên, Bùi Đông Lai lao đi cực nhanh, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Mắt thấy Bùi Đông Lai đã biến mất, làm cho mọi người ở đây kinh hoàng, tốc độ của Bùi Đông Lai thật sự rất nhanh, làm cho họ không nhìn rõ Bùi Đông Lai tiến vào rừng tùng như thế nào.
- Tiểu tiện nam, chỉ có 2 tháng không gặp, thực lực lại tăng tiến nữa rồi.
Vẻ mặt Tô Bồ Đề như có suy nghĩ gì.
Battty Ann ở cách đó không xa, đồng tử thu nhỏ lại, ngay cả Merck cũng đang nhíu mày không biết là suy nghĩ cái gì.
-Tư liệu ghi hắn mới chỉ là lục cấp thôi mà? Sao tốc độ lại nhanh như vậy?
Gele ban nãy xuất sắc lên ngôi đầu bảng, kiêu ngạo khiêu khích Bùi Đông Lai. Giờ chứng kiến tốc độ khủng khiếp của Bùi Đông Lai thì vẻ mặt tỏ ra khiêp sợ, mà thần kinh cũng bất an.
- Hừ, cho dù hắn che dấu thực lực thì sao chứ? Hắn cũng không có ngụy trang, mà chẳng lẽ Merce lại bỏ qua, cho hắn vượt qua rừng tùng sao?
Gele nghĩ tới cuộc nói chuyện giữa Merce và Bùi Đông Lai trước đó thì thở phào một hơi.
"Pằng…Pằng"
Giống như đáp lại cho ý nghĩ đó của Gele, vừa mới bước vào rừng tùng, đã có hơn 10 viên đạn cao su Bùi Đông Lai bắn về phía Bùi Đông Lai.
Từng viên đạn từ tren những thân cây, trong bụi cỏ bắn ra, nhưng đều không chạm được tới một sợi tóc của Bùi Đông Lai.
- Đâu rồi?
Vẻ mặt của hơn 10 tên Dong Binh tỏ ra hoài nghi.
"Pằng…Pằng"
Không đợi 10 tên Dong Binh nghĩ ra đáp án. Bùi Đông Lai đã dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy tới, vừa chạy vừa bắn, bắn phát nào là trúng phát đó.
Viên đạn bay ra như có gắn thiết bị truy tìm, không đợi mấy tên Dong Binh kịp né, đã bắn trúng cái mũ sắt của bọn chúng.
Mấy tên kia muốn tránh nhưng tiếng vang của viên đạn đã báo cho biết rằng mình đã mất quyền thi đấu.
Trong nháy mặt đã loại dược hơn 10 tên Dong Binh, mà không bị một thương tích gì.
Khi 10 tên Dong Binh kia ngẩng đầu lên thì đã không thấy bóng dáng của Bùi Đông Lai đâu nữa.
- Thoát rồi sao?
Một gã Dong Binh không trúng đạn hướng về đồng bạn hỏi.
Mấy tên con lại đều ngơ ngơ ngác ngác, không biết chuyện gì vừa mới xảy ra.
Tên Dong Binh vừa hỏi thấy thế, liền cầm điện thoại lên báo cáo:
- Báo cáo đội trưởng, địch đã đột phá được vòng tuyến thứ nhất, tốc độ của hắn cực nhanh… Text được lấy tại Truyện FULL
"Pằng…Pằng"
Tên đó chưa kịp báo cáo xong thì tiếng súng lại vang lên.
- Chằng lẽ chưa gì mà tên kia đã tới phòng tuyến thứ hai?
Tên Dong Binh đó dừng việc báo cáo, quay đầu nhìn xung quanh.
Giống như để trả lời cho hắn, một tên Dong Binh ở phòng tuyến thứ hai gọi cho hắn, giọng nói tỏ ra phẫn nộ:
- Fukc, đám phòng tuyến số 1 ngu ngốc, các ngươi bị ngu à? Sao không báo trước? Các ngươi….
"Pằng"
Tên đó chưa kịp nói hết thì một viên đạn cao su đã bắn trúng cái mũ sắt của hắn.
Sau đó có một người mặc quân phục không nói không rằng, lướt qua hắn, đi về phía trước.
- Tên điên, hắn không cần ngụy trang gì cả, mà là giống như một con trâu điên, xông thẳng về phía trước.
Một gã Dong Binh vừa định giơ súng lên bắn, kết quả lại thấy thân ảnh của Bùi Dông Lai đã biến mất làm cho hắn tức ói máu, gào khóc kêu lên:
- Tốc độ nhanh như vạy sao mà nhắm kịp, muốn mà đánh thắng tên này thì chỉ còn cách bao vây bốn phương tám hướng mà thôi!
- Hỗn đản, im miệng cho ta!
Không đợi mấy tên dong binh báo về, điện thoại đã truyền đến tiếng của Merce, giọng nói trầm thấp:
- Các người làm cái quái gì đó? Chẳng lẽ cứ để hắn tự nhiên như ở nhà vậy sao?
Không có hồi âm.
"Hô... Hô..."
Sự im lặng trôi qua, trên sóng vô tuyến tràn ngập tiếng thở dốc, một gã đội viên bị bắn trúng đạn cao su hô:
- Báo cáo đội trưởng, xin lỗi cho tôi thât lễ, nhưng mà nếu không được chửi thề chắc tôi điên lên quá.
- Đội trưởng, tốc độ của tên kia thật sự là quá nhanh, nhanh đến nỗi mà chúng tôi không kịp nắn lén thì đã dính đạn ngay đầu! Kỹ năng bắn súng của hắn quả thật là biến thái, có Thượng đế làm chứng chúng tôi vừa thấy hắn thì chưa kịp gì đã ăn đạn lên đầu rồi. Ôi Fukc, làm sao mà hắn biến thái thế?
Không có tiếng hồi âm, bên kia đã đứng chết trân.